Châu Đình Vân nổi tiếng lắm, mà nó có liên quan chặt chẽ tới khuôn mặt của anh ấy.
Tôi còn nhớ cảm giác lần đầu tiên trông thấy anh khi đang ngồi co ro một góc vì đói và lạnh.
Châu Đình Vân mặc áo thun trắng, quần jeans sáng màu, cả người gọn gàng sạch sẽ, khoan thai bước tới. Tôi ngỡ rằng mình là cô bé bán diêm đang nhìn thấy thiên sứ.
Nhưng thiên sứ nào xấu tính như Châu Đình Vân.
Tôi từ cô nhi viện trốn ra ngoài, không biết mình đã đi bao lâu, lang thang bao nhiêu nơi, trốn tranh biết bao ánh nhìn ác ý.
Tôi ôm bé mèo vàng gầy tr ơ x ư ơ n g của mình trốn vào góc tường ẩm ướt. Lần thứ ba trông thấy Châu Đình Vân đi qua trước mặt tôi, tôi bắt đầu im lặng đi theo anh ấy.
Châu Đình Vân không hề có chút đồng cảm. Tôi theo anh ấy hai tuần, anh ấy đều coi tôi như không khí.
Anh ấy ăn ở quán mì, tôi thì đỏ mắt nuốt nước miếng đứng bên cạnh. Châu Đình Vân chà xát đôi đũa dùng một lần rồi bắt chéo chân ngồi ăn.
Chủ tiệm mì cuối cùng không nhìn nổi nữa mới cho tôi một phần. Tôi vừa ăn được hai miếng thì Châu Đình Vân đã đứng dậy rời đi. Tôi lật đật ngoạm hai lần gần hết bát rồi đuổi theo anh ấy.
Nơi những con hẻm đan xen, có người vừa giặt quần áo trên ban công xi măng, nước tí tách nhỏ xuống. Châu Đình Vân ngoảnh đầu nhìn tôi: “Em theo tôi làm gì? Tôi không có sở thích nhặt đồ bỏ.”
Tôi không biết mình đã lớn lên thế nào. Thuở ban đầu khi có ý thức, tôi đối mặt với một cô giáo béo mập ở trại mồ côi. Chẳng được học hành, mỗi ngày còn phải chịu đói, chịu khát, bị n h ốt trong phòng vệ sinh. Cho nên ngay cả nói, tôi cũng không biết.
Tôi có thể mơ hồ hiểu được ý anh ấy nên nhìn anh không chớp mắt. Mèo con nằm trong lòng tôi kêu “meo” rồi l.i.ế.m sợi mì nhỏ bên khóe miệng.
Tôi nhặt được mèo con trên cánh đồng cạnh trại trẻ và giữ nó trong thùng giấy ở phòng vệ sinh bỏ hoang. Lúc chạy trốn, tôi cũng không quên nó. Nó là tất cả những gì tôi có.
Châu Đình Vân chau mày: “Nói gì đi.”
Tôi hơi nhạy cảm với cái biểu cảm chau mày này. Mỗi lần cô giáo béo mập ở trại mồ côi đó chau mày, nghĩa là tôi phải bị nh ốt vào phòng tối hoặc là bị ăn đòn.
Nhưng Châu Đình Vân chau mày trông khá đẹp. Tôi không sợ anh ấy.
Kết quả của ngày hôm đó là anh ấy xoay người rời đi, tôi thì bước nhỏ bám đuôi anh ấy.
Ở đây có một rổ Pandas
Tôi tìm một cái ổ nhỏ ở nơi anh ấy nhất định phải đi qua, rồi mỗi một ngày, hễ nhìn thấy là bắt đầu đi theo anh ấy, đến chạng vạng lại tiễn anh ấy về nhà. Không biết kiên trì được bao lâu, nhưng tôi luôn cảm thấy tốt hơn so với việc trôi dạt hay chuỗi ngày ở cô nhi viện.
Ngày Châu Đình Vân đưa tôi về nhà là một đêm mưa. Tôi ôm mèo con như thường lệ, đầu tựa vào cửa cuốn xanh dương, thu mình thành một chấm nhỏ, chống chọi mưa gió đùng đùng.
Tôi nghĩ mình cứ mơ mơ màng màng thế này, đợi khi mở mắt ra thì trời sẽ lại sáng.
Sau đó, tôi thấy đằng xa có một người cầm chiếc dù đen lớn đi về phía tôi. Tôi hơi sợ, chống tay xuống đất, bò dậy. Đang định bụng chạy trốn thì bị người đó nắm lấy cổ áo phía sau tôi.
“Chạy đi đâu?”
Là Châu Đình Vân.
Thanh âm của anh ấy vẫn trong trẻo trong cơn mưa tầm tã.
Anh ấy đưa tôi về nhà. Trong nhà lại chỉ có một mình anh ấy.
Căn hộ hai phòng ngủ, đồ đạc không nhiều, rất ngăn nắp và sạch sẽ. Phía đông phòng khách đặt hai tấm ảnh đen trắng hình nam, nữ trung niên.
Châu Đình Vân cầm khăn tắm lớn và quần áo từ phòng bước ra. Thấy tôi đang nhìn ảnh, anh ấy để đồ lên sô pha.
“Để con mèo của em xuống rồi đi tắm đi.”
2.
Sự kiện offline hôm nay của Châu Đình Vân ở Thượng Hải kết thúc muộn. Tôi hỏi trợ lý Keiny của anh ấy để xin địa chỉ và thông tin.
Vừa đáp máy bay đã chạy vội tới. Tôi ôm cặp ngồi xổm ở cửa sau phòng làm việc, nơi Châu Đình Vân buộc phải đi qua.
Những thói quen được hình thành từ nhỏ, đến nay vẫn có thể lần ra vết tích.
Cuộn tròn khi ngủ, luôn ăn rất nhanh, phải cầm thứ gì đó trong tay, lúc đợi Châu Đình Vân thì hay ngồi xổm.
Tôi vào mạng để xem hình ảnh và video mới từ nhiều góc khác nhau của Châu Đình Văn do fan đăng lên ứng dụng. Anh ấy vẫn chẳng cười mấy. Tiếng ồn áo cách mấy lớp cửa loáng thoáng từ bên đó truyền qua.
Đến khi đôi chân gần như tê d ạ i, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được tiếng ấn tay nắm cửa phía sau.
Tôi đeo cặp đứng dậy và nhìn thấy Châu Đình Vâng mang khẩu trang bị mấy người vây quanh.
Trông thấy tôi, động tác của anh ấy khựng lại giây lát. Sau đó, đầu lông mày xinh đẹp cau lại. Hàng lông mày của anh ấy được định hình rất đẹp, nhưng đôi mắt mỏi mệt quá rõ ràng.
Tôi không sợ anh ấy, xưa nay chưa từng.
Ở đây vẫn còn khả năng có fan. Tôi không tiếp cận quá gần anh ấy, tuy rằng bản thân rất muốn chạy qua kéo anh.
“Hôm nay là thứ tư.”
Chính xác. Tôi gật đầu.
Keiny mỉm cười dẫn Châu Đình Vân đi trước. Tôi theo bên cánh trái anh ấy.
Giọng anh ấy truyền qua lớp khẩu trang.
“Em không ở trường, chạy tới đây làm cái gì?”
“Em nhớ anh.” Tôi giẫm lên dấu chân anh ấy, nhỏ giọng nói. Nhưng tiếng sột soạt từ trang phục của những người vệ sĩ cao lớn vận đồ đen xung quanh khá to. Tôi không chắc liệu Châu Đình Vân có nghe thấy hay không.
Leo lên chiếc xe màu đen đỗ bên đường, Châu Đình Vân tháo khẩu trang ra, ngồi ở ghế sau và nhìn tôi ngồi bên cạnh.
“Học đại học cũng không được phép nghỉ.” Anh ấy nói.
“Nhưng đã hai tháng rồi em chưa được gặp anh.”
“Lên mạng tìm là được. Nhiệm vụ của em bây giờ là học cho tốt.”
“Không giống đâu.”
“Giống.”
“Không giống.”
Anh ấy không lằng nhằng với tôi nữa.
“Keiny, anh đặt vé bay về vào sáng mai cho em ấy. Đến lúc đó thì đưa em ấy đi rồi đặt phòng.” Châu Đình Vân ngả lưng ra ghế, mái tóc đen cọ vào gối da.
Trông nó thật mềm và mượt. Tôi vươn tay sờ thử. Châu Đình Vân liếc tôi rồi không thèm để ý mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi nói lý với anh ấy: “Châu Đình Vân, ngày mai là thứ năm, thứ năm em chỉ có hai tiết. Thứ sáu trống, kế đến là cuối tuần rồi. Em có thể quay lại vào tuần sau không?”
Anh ấy không nói gì. Gương mặt vẫn còn lớp trang điểm nhẹ, hàng mi che phủ mí mắt dưới, có một ít phấn trên mí mắt. Tôi đẩy cánh tay anh ấy: “Có được không?”