Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 50



Tháng tám nhiều mưa, ngay cả Bắc Kinh luôn khô ráo, cũng mưa liên tục hơn một tuần.

Ngay cả tiểu khu Ngôn Dụ đang ở cũng ngập nước, mắt thấy mưa bão thành họa, Tống Uyển điện thoại cho Ngôn Dụ, bảo cô về đại viện ở, sợ cô một mình ở nơi này không an toàn.

"Tạm thời không cần đâu ạ, nơi này gần chỗ con đi làm."

Tiểu khu này xác thực gần với chỗ cô đi làm, lái xe nửa tiếng có thể đến rồi.

Tống Uyển cau mày, nhìn mưa như trút nước bên ngoài, khẽ nói: "Nghe nói mấy ngày này, cả nước đều đang mưa."

Mỗi năm đến hè, đều sẽ chuẩn bị chống lũ. Ngay cả Mạnh Trọng Khâm bọn họ mấy ngày nay đều họp, lượng mưa năm nay là lớn nhất trong vòng mấy năm này.

Nghe nói sông Tiền Đường bên Chiết Giang cũng bắt đầu chảy ngược, mắt thấy nước lũ sắp đến rồi.

Bắc Kinh những ngày này, cũng mưa to không ngớt, nghe nói tình hình bên quận Phòng Sơn không tốt lắm. Tống Uyển không hiểu những chuyện này, chính là cùng bà cụ xem tin tức, dù sao cũng không có tin tức tốt lành gì.

"Người yên tâm đi, con không sao," Ngôn Dụ an ủi nói.

Nói chuyện điện thoại xong, bên ngoài lại chợt đổ mưa to, lúc Ngôn Dụ ra khỏi nhà, cần gạt nước vẫn gạt qua gạt về, tầm nhìn vẫn thấp.

Lúc đến văn phòng, công ty không ít người vẫn còn chưa đến.

Trời mưa ảnh hưởng đến việc đi làm, cho nên rất nhanh văn phòng Tổng giám đốc đã truyền lệnh xuống, nhân viên hôm nay đến trễ có thể xử lý theo tình huống đặc biệt.

Ngôn Dụ về văn phòng, mở máy tính, xem qua một lượt báo cáo công việc của quý hai.

Quý này là quý đầu tiên cô báo cáo, hôm nay còn phải tiến hành hội nghị video với bên tổng bộ. Đầu tư quảng cáo quý này là do cô toàn quyền kiểm định. Huống hồ quảng cáo còn do chính cô quay, tháng sáu và tháng bảy trong trang bìa của các tạp chí lớn, các ngôi sao nữ đều đeo trang sức hoàn toàn mới của MEQUEEN.

Hoa lệ lộng lẫy hoàn toàn như trước, kèm theo lượng tiêu thu cũng vô cùng xinh đẹp.

Đến thời gian họp, bởi vì đã đẩy lùi một tiếng, tất cả mọi người đều chạy đến kịp. Ngay cả Quý Khải Mộ, cũng một thân quần tây áo sơ mi, ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh.

Chu Trác là Tổng giám đốc, đương nhiên tổng kết công việc của quý trước.

Bởi vì trang sức MEQUEEN thể hiện sự mạnh mẽ, cho nên thành tích của quý này không chút thua kém quý một, thậm chí còn tăng lên 3.2%.

Phải biết trong quý một có những ngày lễ như ngày tết và lễ tình nhân, mà quý hai luôn là mùa ế ẩm. Cho nên so với quý hai năm ngoái, thành tích của quý hai năm nay đã tăng lên 13.1%

Mà lần này trong hội nghị video với tổng bộ, tổng bộ lại chủ yếu khen ngợi Ngôn Dụ, dù sao quảng cáo mà cô quay, lượng phát sóng trên mạng đã đột phá lên hai ngàn vạn.

Đây là quảng cáo có lượng phát sóng cao nhất trong các quảng cáo MEQUEEN tung ra.

Cho nên công ty quyết định phát quảng cáo này trên trang web chính thức toàn cầu.

Là nhân viên công ty, Ngôn Dụ không ngờ lần đầu tiên cô lên trang web chính thức toàn cầu, lại là bằng phương thức này.

Vào giây phút này, trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt của Quý Khải Phục, rõ ràng là hiệu quả màn hình rộng, nhưng khuôn mặt tuấn tú thâm thúy lập thể của anh vẫn khiến người ta hít vào một hơi. Các nhân viên nữ trong phòng họp đều sóng lòng trào dâng, Quý Khải Phục luôn khiêm tốn, lần trước đến Bắc Kinh, cũng chỉ ở công ty một ngày mà thôi.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm nơi nào đó trong màn hình, sau đó mỉm cười: "Tôi muốn chúc mừng các bạn đồng nghiệp khu vực Trung Quốc, chính bởi vì sự cố gắng và nỗ lực của các bạn, mới có được thành tích của ngày hôm nay. Mong rằng tương lai các bạn sẽ phát triển hơn nữa."

Hiển nhiên đoạn lời này đã thành công cảm hóa mọi người.

Sau khi kết thúc hội nghị video, lần nữa nhắc đến thành tích, Chu Trác hơi ngừng lại, nhìn Đường Dịch Phàm và Ngôn Dụ, cười nói: "Sự cố gắng của hai vị giám đốc quý này, chúng tôi đều nhìn thấy, bây giờ hãy chúc mừng họ."

Lúc mọi người vỗ tay, thì thấy Quý Khải Mộ nháy mắt với Ngôn Dụ.

Ngôn Dụ thở dài liếc cậu ta.

Mà sắc mặt của Đường Dịch Phàm bên cạnh, vào lúc Quý Khải Mộ nháy mắt với Ngôn Dụ, thì trở nên vô cùng khó coi.

Sau khi kết thúc hội nghị, Ngôn Dụ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ Đường Dịch Phàm đứng lên, đột nhiên chìa tay ra nói: "Giám đốc Ngôn, e rằng tôi phải chúc mừng cô trước rồi."

"Chúc mừng cái gì?" Vẻ mặt Ngôn Dụ rất bình tĩnh nhìn ông ta.

Cô không phải rất thích Đường Dịch Phàm, bởi vì người này có địch ý với cô. Thực ra Ngôn Dụ rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, có lẽ là có liên đến những việc đã trải qua lúc nhỏ. Cô từ quê nhà đến Bắc Kinh, thử hòa nhập vào đô thị vừa cổ kính lại hiện đại này, nhưng ánh mắt của người xung quanh lại không thân thiện.

Cho nên cô rất dễ dàng có thể phán đoán ra được, một người là có thiện ý hay ác ý đối với cô.

"Vị trí giám đốc thương hiệu khu vực Trung Quốc, sớm muộn cũng là vật trong tay cô," Đường Dịch Phàm cười như không cười nói.

Phải nói đối với Ngôn Dụ, nếu đây là người ngoài công ty, nói không chừng Đường Dịch Phàm còn có tâm tư theo đuổi cô. Dù sao cô gái này bộ dạng xinh đẹp, da lại trắng còn có một đôi chân dài, thẳng tắp lại mảnh mai. Nhưng cố tình cô lại nhảy dù đến công ty, rất có thể uy hiếp đến vị trí giám đốc thương hiệu mà ông ta đã nhắm từ sớm, càng rất có thể là kẻ địch lớn nhất trong tương lai của ông ta.

Phần tâm tư thưởng thức kia, Đường Dịch Phàm xem như là dừng lại.

Ngôn Dụ thấy trong lời nói của ông ta có ý, bình tĩnh nhìn ông ta, định để ông ta nói xong.

Quả nhiên tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi này, không khiến cô thất vọng, chỉ thấy Đường Dịch Phàm nhìn Quý Khải Mộ ở đối diện đang nói chuyện với trợ lý, sau đó đặc biết đè thấp giọng nói: "Có hai vị Quý tổng ở đây, giám đốc Ngôn chắc chắn có thể một bước lên mây."

Câu nói này, rõ ràng là nói Ngôn Dụ dựa vào đàn ông để thăng chức.

Ác ý trong đó, không hề có ý che giấu, thực sự là muốn tràn ra.

Ngôn Dụ cầm tệp tài liệu trong tay, đây là PPT báo cáo cô đã tốn ba ngày để làm, bên trong là thành quả công việc mấy tháng nay của cô. Vậy mà lại bị loại người này, một câu liền phủ định.

Nhưng lúc cô nhìn thấy đắc ý che giấu trong mắt Đường Dịch Phàm, cô lại chợt bật cười.

"Ngu ngốc."

Giọng cô lạnh nhạt lại trong trẻo, trong chớp mắt, trong văn phòng người còn chưa đi, đều nhìn tới. Trong sự kinh ngạc của mọi người, Ngôn Dụ cầm tệp tài liệu, đi ra khỏi văn phòng.

Vì thế, không đến một tiếng đồng hồ, dù là người không ở văn phòng lúc đó, cũng biết Ngôn Dụ mắng Đường Dịch Phàm trước mặt mọi người.

Quý Khải Mộ chạy đến phòng làm việc của cô, vui vẻ hỏi: "Vừa rồi vì sao cậu mắng Đường Dịch Phàm thế?"

Ngôn Dụ thấy cậu ta cười không khép được miệng, thì nhàn nhạt liếc mắt, cạn lời hỏi: "Tôi mắng ông ta, cậu vui vậy à?"

"Cả công ty chỉ có ông ta là giả ngu nhất, nếu không phải anh tớ nói ông ta còn có chút hữu dụng, thì tớ sớm đã muốn để ông ta cút rồi," Quý tiểu thiếu gia từ trước đến này đều là người dám nói, một câu nói thì đã nói giám đốc thị trường khu vực Trung Quốc đến tồi tệ.

Ngôn Dụ không thích tay Đường Dịch Phàm này, nhưng phải thừa nhận là Quý Khải Phục nói đúng.

Mà lúc này Đường Dịch Phàm cũng thế, ông ta ở công ty nhiều năm như vậy, ngay cả Chu Trác cũng khách khí với ông ta. Vậy mà không ngờ, hôm nay ở trước mặt mọi người lại bị một cô gái như Ngôn Dụ làm cho mất thể diện.

Nếu không phải Quý Khải Mộ chống lưng cho cô ta, thì cô ta nào có lá gan lớn vậy chứ.

Đường Dịch Phàm nghĩ đến lúc trước có người liên hệ với ông ta, người kia nói mình tên Quý Viễn Hồng, là chú ruột của đại Boss.

Nghĩ đến đây, Đường Dịch Phàm không nhịn được cầm di động.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

**

Bởi vì chuyện của Đường Dịch Phàm, Quý Khải Mộ muốn kéo cô đi uống một ly, nói gì mà muốn giải khuây. Ngôn Dụ sao không hiểu suy nghĩ cậu ta chứ, đơn giản chính là tìm một lý do để vui chơi mà thôi.

Cô lười phải để ý, lúc tan làm, thì về nhà ngay.

Không ngờ, trên đường lại bắt đầu đổ mưa. Một ngày này, mưa không ngớt. Khi gần đến tiểu khu, mới phát hiện xe gần tiểu khu lại ngập nước càng lợi hợi.

Ngôn Dụ cũng không ngờ, xe cô sẽ chết máy trong nước.

Vì thế cô định lái xe, về nhà trước rồi nói. Nhưng không ngờ mưa càng lúc càng to, xe cô lại bị dòng nước đẩy về phía trước, thẳng đến khi đụng phải một chiếc xe khác ở bên đường.

May là cô còn thắt dây an toàn, lại thêm tốc độ xe cũng không nhanh.

Vào lúc Ngôn Dụ cởi giày cao gót của mình ra, định chân không xuống xe đi về nhà, thì đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng dáng màu xanh. Màn mưa che phủ tầm nhìn phía trước, chỉ có thể nhìn thấy được dáng vẻ mơ hồ.

Nhưng bóng dáng màu xanh cao ráo kia, từng bước từng bước kiên định đi đến.

Trong cơn mưa như trút nước, cho người ta một loại cảm giác yên ổn lại bình tĩnh.

Lúc bóng dáng kia đi đến bên xe, cúi người gõ cửa xe Ngôn Dụ. Cô liền hạ kính xe xuống, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú dính đầy nước mưa, trong chớp mắt nhìn thấy cô, thì nở nụ cười.

"Anh đang muốn điện thoại cho em," Tưởng Tĩnh Thành muốn đưa tay sờ tóc cô, nhưng thấy nước đầy ta mình, lại rụt về.

Ngôn Dụ cảm thấy mình thật sự đã rất lâu không nhìn thấy anh, công việc của anh bắt buộc phải ở trong doanh trại, một tháng chỉ có thể nghỉ được vài ngày.

Tưởng Tĩnh Thành thấy cô nhìn chằm chằm mình, có hơi buồn cười.

Lúc này trời đang mưa to, cô mở cửa xe ra, mưa thuận theo cửa sổ tạt vào. Chỉ mới vài giây thôi, tóc cô đã ướt đẫm.

Anh lập tức che trước mặt cô, khẽ trách: "Mau đóng cửa lại."

Nói xong, anh cởi áo mưa quân dụng trên người mình ra, đưa vào, dặn dò: "Mặc vào."

Ngôn Dụ thấy anh còn đứng bên cạnh, sau khi cởi áo mưa ra, áo trên người anh chớp mắt liền ướt nhẹp. Ngôn Dụ lo lắng, nhưng áo mưa đã được nhét vào cửa xe.

Thấy cô còn đang do dự, Tưởng Tĩnh Thành nói: "Em mau mặc vào, anh cõng em về nhà."

Ngôn Dụ sợ anh dầm mưa lâu, cũng không dám bướng bỉnh với anh.

Cô nhanh chóng mặc áo mưa vào, từ phía sau cầm ra một cái ô. Sau khi mở cửa xe, Tưởng Tĩnh Thành đã ngồi xổm xuống, đầu nhìn ra sau, giọng nói hơi lớn: "Lên đi nào."

Ngôn Dụ bung ô ra, nhưng không chỉ mưa to, mà ngay cả gió cũng thổi rất mạnh.

Cô nằm sấp trên lưng Tưởng Tĩnh Thành, cố gắng giữ cái ô, che nửa thân trên của anh. Cứ thế, trong cơn mưa, anh cõng Ngôn Dụ mặc áo mưa thùng thình, từng bước từng bước đi về.

Bên tai đều là tiếng gió và tiếng mưa, cái ô cầm trong tay, yếu ớt lại kiên định đến thế.

Che ở phía trên đầu họ, nhưng lại giống như sẽ bị thổi bay bất cứ lúc nào.

Ngôn Dụ ôm cổ anh, "Anh tiểu Thành, sao anh lại đến thế?"

"Không yên tâm," Tưởng Tĩnh Thành được biết Ngôn Dụ vẫn chưa về đại viện ở, còn ở nơi này, nghĩ nghĩ, vẫn là xin phép ra ngoài. Chỉ mấy tiếng đồng hồ, lát nữa anh vẫn phải trở về.

Câu nói này, rõ ràng là lo lắng, nhưng lại rất ngọt ngào.

Lưng anh đều ướt đẫm, nhưng tấm lưng dày rộng và ấm áp kia, làm cho Ngôn Dụ không nhịn được ôm chặt hơn.

Đội mưa đội gió, cô nói: "Anh tiểu Thành, anh có nhớ câu nói kia không? Em cảm thấy rất thích hợp với hôm nay đấy."

"Câu nào?" Tưởng Tĩnh Thành thấy cô vẫn còn nhàn nhã, cũng cười theo nói.

Ngôn Dụ nói: "Chính là câu kia ý, ý trung nhân của tôi là một vị anh hùng cái thế, có một ngày anh ấy sẽ đạp mây ngũ sắc cát tường đến đón tôi."

Nói xong, cô tự cười.

Gò má cô dán ở cổ anh, mái tóc cực ngắn sau ót, lại không hề làm đau người.

Cô nói: "Hôm nay ý trung nhân của em, mặc áo mưa màu xanh đến đón em rồi này."

Rõ ràng giọng nói khẽ khàng như thế, rõ ràng là tiếng gió mưa to đến thế, nhưng mỗi một chữ, Tưởng Tĩnh Thành đều nghe rất rõ.

Cô gái của anh, thật biết mê hoặc khiến người ta động lòng mà.