Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 52



Trong phòng trà nước, hoàn toàn yên lặng, thẳng đến khi có người thả rơi di động xuống đất, phát ra tiếng bịch, mới thức tỉnh mọi người.

Vẫn là trợ lý mở miệng trước: "Giám đốc Ngôn, chị không sao chứ."

Ngôn Dụ biết mình đã thất thố, cúi đầu cau mày, khẽ nói: "Xin lỗi."

Cô lắc lắc cái ly trong tay, nước nóng hắt ra, nhỏ lên mu bàn tay cô, người bên cạnh nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía. Trợ lý sợ cô đập ly nước, vội đi đến lấy cái ly trong tay cô đi.

Ngôn Dụ hít sâu một hơi, xoay người rời đi.

Mọi người còn ở lại phòng trà nước, ngơ ngác nhìn nhau, đến khi có người nhỏ giọng nói: "Không phải đồn giám đốc Ngôn với Quý tiên sinh là một đôi sao......"

Lý lịch của Ngôn Dụ quả thực quá đẹp, quản lý cấp cao 27 tuổi, lại thêm chuyện lần trước quay quảng cáo trang sức MEQUEEN, cả công ty đều biết đó là chính đại Boss gật đầu đồng ý. Ngay cả khi quay quảng cáo, Quý tiên sinh luôn khiêm tốn còn đi thám ban.

Lại thêm quan hệ của Quý Khải Mộ với Ngôn Dụ thân thiết, cho dù là ở công ty, Quý Khải Mộ cũng không chút che giấu vẻ ỷ lại của anh đối với cô, dưới cái nhìn của người khác, đấy chính là thái độ của em chồng với chị dâu.

Những tín hiệu này, đều khiến bộ óc của mọi người tưởng tượng ra vở kịch tổng tài bá đạo yêu tôi.

Huống hồ lúc trước Ngôn Dụ bởi vì bức ảnh bím tóc mà trợ lý Tống Uyển đăng lên, thân phận cô là con gái cô Tống Uyển, ở công ty gần như chính là bí mật chưa công khai. Một người kế thừa gia đình giàu có, một người xuất thân danh môn, hai người quả thực chính là một vở Mary Sue.

Thế nhưng hôm nay mới phát hiện, mọi người vậy mà đã hiểu nhầm.

Người ta căn bản đã có bạn trai, còn......

Khoảnh khắc này mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên di động, Phương Dao Dao của bộ phận quan hệ xã hội, cũng chính là người vừa rồi ầm ĩ đòi gả cho chú giải phóng quân này dữ nhất, bỗng nói: "So với giám đốc Ngôn, cá muối như tôi đây vẫn là thôi quên đi."

Mọi người gật đầu, vì họ đều chung một suy nghĩ.

Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc trêu đùa, có người thở dài nói: "Hy vọng vị này có thể bình an trở về."

Vì thế mọi người gửi weibo này đến trò chuyện, kêu gọi đồng nghiệp công ty chuyển tiếp nhiều hơn.

Lúc Ngôn Dụ về đến phòng làm việc của mình, tay cũng đang run, di động cô để trên bàn. Đến khi cô điện thoại cho Mạnh Tây Nam, bàn tay chống bên môi, giống như che đi giọng nói của mình.

Tít tít tít, điện thoại báo bận, vang lên từng tiếng.

Mãi đến khi bên kia nghe máy, Ngôn Dụ cũng không đợi anh nói chuyện, đã hỏi: "Anh tiểu Thành, đã tìm được chưa?"

Lúc Mạnh Tây Nam thấy Ngôn Dụ điện thoại đến, thì sợ nhất cô hỏi cái này, nhưng tránh cũng không thể tránh được, cô vẫn biết. Lúc trước bố mẹ đều nói nhất định phải giấu Ngôn Ngôn, chí ít phải trước khi tìm được người, phải giấu cô.

Nhưng bây giờ Internet phát triển như vậy, huống hồ để nhanh chóng tìm được người, ngay cả CCTV weibo lưu lượng cực kì lớn, cũng đã đăng thông báo tìm người.

Chỉ cần Ngôn Dụ có di động, thì cô sẽ không thể không nhìn thấy.

"Ngôn Ngôn, em trước đừng lo lắng," Mạnh Tây Nam không biết lúc này nên an ủi cô thế nào, tiểu Thành cũng là anh em của anh, bây giờ cậu ấy sống chết còn chưa rõ, Mạnh Tây Nam vừa lo lắng cho an nguy của anh, vừa phải nghĩ đến Ngôn Dụ.

Nghe thấy câu nói này, ngược lại Ngôn Dụ bỗng chốc bình tĩnh lại.

Cô hỏi: "Anh tiểu Thành mất tích ở đâu?"

"Ngôn Ngôn, hiện tại bộ đội đã phái rất nhiều người đi tìm cậu ấy rồi, huống hồ cậu ấy còn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, mạng rất lớn, chắc chắn sẽ không sao đâu," Mạnh Tây Nam an ủi nói.

Ngôn Dụ: "Ở đâu?"

Mạnh Tây Nam không còn cách nào khác, chỉ có thể nói cho cô biết nơi Tưởng Tĩnh Thành mất tích. Anh vừa muốn khuyên Ngôn Dụ hãy đợi, kết quả điện thoại đã bị dập máy. Cú dập máy này, làm cho Mạnh Tây Nam cảm thấy đại sự không ổn.

Con bé này bây giờ đã không còn nhu thuận giống như trước đây nữa, giờ đây nó là người thuộc phái hành động.

Nó sẽ không tự mình đi tìm tiểu Thành đấy chứ?

Đến khi Mạnh Tây Nam điện thoại lai, đầu dây bên kia đã không nhận.

Lúc này Ngôn Dụ đang cầm túi xách định ra ngoài, suýt nữa đụng trúng Quý Khải Mộ đang vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào. Cô lùi về sau hai bước, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi của Quý Khải Mộ.

Vừa nhìn thấy cô, Quý Khải Mộ giống như tìm được người đáng tin cậy: "Ngôn Ngôn, làm thế nào đây, tớ không liên lạc được với anh tớ."

Ngôn Dụ sững sờ, còn chưa đợi cô hỏi kĩ, Quý Khải Mộ đã nói hết ra: "Máy bay riêng của anh trai tớ hôm nay phải hạ cánh ở Singapore. Nhưng bây giờ bên phía Singapore căn bản không có, người đi đón anh ấy đã đợi mấy tiếng rồi. Bà nội tớ điện thoại, nói là rất có thể anh tớ đã xảy ra chuyện, bảo tớ về ngay lập tức."

Đây con mẹ nó gọi là chuyện gì chứ?

Cô hít sâu một hơi, hỏi: "Cậu xác định là bà nội cậu điện thoại cho cậu?"

Quý Khải Mộ không nghi ngờ gì, gật đầu như trống bỏi.

Quý Viễn Hồng, cái tên này hiện ra trong đầu của Ngôn Dụ đầu tiên. Năm đó khi bố Quý Khải Mộ qua đời, Quý Khải Phục thân là con trai riêng lại một mình nắm quyền, không chỉ khiến người ngoài rớt mắt, mà càng khiến nội bộ Quý gia vô cùng bất mãn. Người bất mãn nhất trong đó chính là chú ruột Quý Viễn Hồng của họ.

Mẹ của Quý Khải Phục là một du học sinh Trung Quốc, năm xưa bà và bố Quý Khải Phục gặp nhau, là một câu chuyện cổ tích lại nên thơ.

Một thiếu gia gia đình giàu có, và một cô gái Trung Quốc bằng sự cố gắng của mình đã lấy được học bổng đến Mỹ du học. Chỉ đáng tiếc, kết thúc của chuyện cổ tích kia, là hoàng tử chung sống vui vẻ hạnh phúc với cô bé Lọ Lem. Mà đoạn tình cảm này, lại không được chúc phúc, Quý gia sớm đã định ra chuyện hôn sự cho bố anh.

Cho dù bố Quý mạnh mẽ chống đối, cuối cùng vẫn không thể chống lại được quan niệm huyết thống.

Tất cả người Quý gia đều cho rằng, để mẹ của Quý Khải Phục rời khỏi Mỹ thì chuyện này sẽ kết thúc.

Chỉ là không ngờ, mười năm sau, mẹ Quý Khải Phục bị ung thư giai đoạn cuối, sợ con trai sau khi bà qua đời, bơ vơ không nơi nương tựa. Lúc này mới liên lạc lại với bố của Quý Khải Phục. Mà khi ấy bố Quý mới biết, bà vẫn không kết hôn, hơn nữa còn sinh cho mình một đứa con trai.

Cho nên sau khi mẹ Quý Khải Phục qua đời, anh được đưa về Quý gia.

Lúc đó Quý Khải Mộ mới năm tuổi.

Đối với người anh trai này, Quý Khải Mộ vẫn luôn yêu thích và kính trọng, họ thế nhưng không giống với anh em những gia đình giàu có khác, có lẽ cũng là vì Quý Khải Mộ là tiểu thiếu gia được nuông chiều lớn lên, cậu chưa bao giờ muốn tranh đoạt quyền lợi của công ty.

Nhưng Quý Viễn Hồng lại không giống thế, bà cụ Quý gia vẫn còn sống.

Ông ta là con trai út của bà cụ Quý, cũng là đứa con trai duy nhất còn sống, luôn được bà cụ yêu thích.

Năm đó nếu không phải bố Quý Khải Phục để lại di ngôn, e rằng sản nghiệp này của Quý gia rơi vào trong tay ai, còn không biết chừng. Họ đều là cháu trai của bà cụ, nhưng Quý Viễn Hồng cũng là con trai ruột của bà ta.

Hiện tại máy bay của Quý Khải Phục tạm thời không liên lạc được, cho dù thật sự muốn tìm người, cũng phải đi Singapore.

Vậy mà bà ta lại điện thoại bảo Quý Khải Mộ về Mỹ......

Quý Khải Mộ thấy Ngôn Dụ không nói chuyện, đưa tay túm lấy cổ tay cô, giọng nói sốt ruột hỏi: "Ngôn Ngôn, cậu có thể cùng tớ về Mỹ không? Tớ sợ anh tớ thật sự xảy ra chuyện. Chú ba bây giờ đã ra ngoài rồi, nghe nói ông ấy còn không phải tìm người bảo lãnh đợi xét xử, mà là phủ định bằng chứng phạm tội trước đó."

Cậu ta thật sự lo lắng cho Quý Khải Phục.

Ngôn Dụ nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cậu ta, run rẩy trong lòng, lại biến mất.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã trở nên càng gặp phải chuyện thì càng bình tĩnh. Lúc này Quý Khải Mộ mang theo vẻ mặt khẩn cầu, nói với cô, giờ phút này người cậu ta có thể tin tưởng và dựa vào cũng chỉ có mỗi Ngôn Dụ.

Lúc di động Quý Khải Mộ vang lên, cơ thể cậu ta cũng theo đó mà run rẩy.

Khi cậu ta móc lấy di động ra khỏi túi, Ngôn Dụ cúi đầu nhìn, là cuộc gọi từ Mỹ.

Ngôn Dụ bình tĩnh nói: "Nghe máy đi."

Điện thoại vẫn là bà cụ Quý gọi đến, nói đã phái người đến công ty đón Quý Khải Mộ về Mỹ, bảo cậu ta ở công ty đợi, nhất định không được chạy loạn.

Giờ phút này Quý Khải Mộ tâm phiền ý loạn, tùy tiện đáp hai câu, rồi cúp máy.

Cậu ta nói chuyện điện thoại xong, thì bên này Ngôn Dụ cũng điện thoại cho Tiếu Văn.

Quý Khải Mộ thấy thế, còn tưởng cô bảo Tiếu Văn đến đưa họ đi Mỹ, cậu ta còn chỉ chỉ di động nói: "Bà nội tớ bảo tớ đợi ở công ty. Lát nữa sẽ có người đến đón chúng ta. Ngôn Ngôn, cậu đi cùng tớ nhé."

Đến lúc này, Quý Khải Mộ vẫn nhớ đến bảo Ngôn Dụ đi cùng cậu ta.

"Chúng ta đi," Ngôn Dụ không trả lời, mà ngược lại kéo cậu ta đi thẳng ra cửa.

Cô đến bên ngoài, thấy trợ lý đã ngồi vào chỗ. Thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài, trợ lý đứng dậy, Ngôn Dụ liền nói với cô ấy: "Giúp tôi xin phép với tổng giám đốc Chu, nói nhà tôi có việc gấp. Còn có nếu ai đến chỗ tôi tìm tiểu Quý tổng, thì nói tiểu Quý tổng về khách sạn rồi nhé."

Trợ lý đang gật đầu, Ngôn Dụ đã dẫn Quý Khải Mộ đi.

Hai người đến bãi đậu xe ở tầng hầm. Quý Khải Mộ hơi kì lạ hỏi: "Ngôn Ngôn, chúng ta có phải nên đợi ở công ty không?"

May mà Tiếu Văn đến rất nhanh, hơn nữa anh ta chỉ đến một mình.

Sau khi ba người lên xe, Ngôn Dụ và Quý Khải Mộ ngồi ở ghế sau, Tiếu Văn lái xe. Sau khi ra khỏi tòa nhà, Quý Khải Mộ dù sao cũng là người ở Bắc Kinh hơn nửa năm, nhìn hướng lái xe, thì biết không phải đường đi sân bay.

Cậu ta buồn bực nói: "Ngôn Ngôn, chúng ta đây là đi đâu thế?"

Ngôn Dụ: "Nhà tôi."

Quý Khải Mộ giật mình nhìn cô, hồi lâu mới nói: "Chúng ta không phải đi Mỹ?"

"Có ngu mới đi Mỹ," Ngôn Dụ lạnh lùng nói.

Lời cô còn chưa nói xong, Quý Khải Mộ bất chợt nổi nóng, đập ghế lái phía trước hét: "Tiếu Văn, anh dừng xe cho tôi, tôi phải quay lại."

Ngôn Dụ không ngờ cậu ta sẽ kích động như vậy, đang muốn kéo tay cậu ta, nào ngờ Quý Khải Mộ lại hung hăng hất tay cô ra.

Lúc cậu ta xoay đầu nhìn sát Ngôn Dụ, ánh mắt tức giận lại thất vọng, "Ngôn Ngôn, anh tớ cũng đã vậy rồi, cậu lại còn ngăn tớ? Tớ biết giữa cậu và anh tớ chỉ là giao dịch, bây giờ cậu đã tìm được người cậu thích. Cậu không muốn quan tâm đến anh ấy, vậy được, tự tớ quan tâm anh ấy."

Nói xong, cậu ta lại đập ghế lái, bảo Tiếu Văn tấp xe vào lề.

Ngôn Dụ bị chọc tức đến mức huyệt thái dương cứ giật giật, cô nắm chặt bàn tay, sau đó lại đưa tay kéo mạnh cổ áo cậu ta, kéo người đến trước mặt mình.

Vẻ mặt cô lạnh lùng đến đáng sợ, từ vừa rồi đến bây giờ, rõ ràng lo lắng và hoảng loạn trong lòng cô, không ít hơn Quý Khải Mộ.

Nhưng cô vẫn nghĩ cho cậu ta, nghĩ đến đống chuyện rách nát của Quý gia.

"Tôi mặc kệ cậu? Nếu tôi mặc kệ cậu, thì vừa rồi tôi đã ném cậu xuống rồi, cậu có biết, người tôi thích trong miệng cậu kia, bây giờ sống chết không rõ hay không," Ngôn Dụ nhìn cậu ta, rõ ràng mỗi một câu nói đều như mũi khoan khoan vào trong xương, nhưng vẻ mặt cô lại bình tĩnh đến thế, giống như chỉ cần cô không kiềm chế, thì sợi dây trong lòng kia, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn.

Ngôn Dụ nhìn cậu ta, mở miệng nói: "Khải Mộ, nếu trên thế giới này anh trai cậu là người bảo vệ cậu nhất, vậy thì tôi chắc chắn là người thứ hai. Cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cần phải bảo vệ cậu."

Bởi vì cô vĩnh viễn đều nhớ, trên giảng đường chàng trai tuấn tú như ánh mặt trời kia, đã nói câu đầu tiên với cô: Cậu là người Trung Quốc à, thật khéo, tôi cũng là người Trung Quốc.

Ngôn Dụ vừa đến Mỹ, cả người vẫn chưa thoát ra khỏi u tối.

Là Quý Khải Mộ không ngại phiền toái nói chuyện với cô, không hề để ý sự lạnh nhạt của cô, một lần rồi lại một lần mời cô gia nhập vào hội học sinh, cùng cô làm bài tập, lúc thi tuần, thì kết bạn thức đêm trong thư viện.

Cho nên biết rõ Tưởng Tĩnh Thành không rõ tung tích, cô vẫn lựa chọn thu xếp ổn thỏa cho Quý Khải Mộ trước.

Bởi vì ở trong lòng cô, Quý Khải mộ cũng là sự tồn tại giống như người nhà.

"Anh trai cậu đã từng nói với tôi, đừng để cậu dễ dàng về Mỹ, cái quỹ mà bố cậu cho cậu, Quý Viễn Hồng vẫn luôn nhòm ngó. Có lẽ cậu không biết đâu, nếu cậu chết đi không để lại con nối dõi, thì bà nội cậu là người hưởng lợi," Ngôn Dụ nhìn Quý Khải Mộ bình tĩnh nói.

Quý Khải Mộ mở to mắt, hiển nhiên cậu ta không biết chuyện này.

Tiểu thiếu gia Quý gia, được nuông chiều lớn lên, không chỉ là nói suông mà thôi. Lúc cậu ta nhỏ, có bố mẹ che chở bảo vệ, sau khi bố mẹ lần lượt qua đời, thì lại có Quý Khải Phục bảo vệ cậu ta.

Đến nỗi tranh đấu của Quý gia, cậu ta thậm chí còn không hiểu sâu bằng Ngôn Dụ.

"Cho nên đừng về Mỹ, cũng đừng về khách sạn nữa."

Giờ phút này Quý Khải Mộ cũng bình tĩnh lại, chiếc xe vẫn tiếp tục lái trên đường. Bầu trời âm u còn chưa tan đi, trận mưa lớn mang theo tai họa này còn chưa hoàn toàn rút khỏi thành phố, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy nước ngập trên mặt đường.

Lúc Tiếu Văn lái xe đến cổng đại viện, bởi vì xe của anh ta là từ bên ngoài đến, nên bị cản lại.

Ngôn Dụ từ phía sau hạ cửa xe xuống, vì gần đây cô mãi ở nhà, cho nên lính gác đã biết cô, lúc này mới cho đi.

Lái thẳng đến cổng Mạnh gia, chiếc xe dừng lại, Ngôn Dụ đẩy cửa xe ra, Quý Khải Mộ còn ngồi trong xe. Cô cau mày, nhưng không nghĩ Quý Khải Mộ lại hỏi trước: "Nhà cậu ở đây?"

Cho dù cậu ta luôn sống ở Mỹ, nhưng những ngày sống ở Bắc Kinh, đối với những nơi này, cậu ta cũng có nghe nói.

Quân kỳ Bát Nhất nghiêm trang, khắp nơi đều có thể nhìn thấy binh lính mặc quân trang, đây thế nhưng không phải là nơi bình thường.

"Tớ tưởng, tưởng cậu......" Quý Khải Mộ ngập ngừng hồi lâu, ngạc nhiên không biết phải nói gì.

Thế nhưng Ngôn Dụ lại đoán được, chỉ có điều cô cũng không kịp thảo luận những thứ này với cậu ta, liền đẩy cậu ta xuống xe.

Mạnh Trọng Khâm và Tống Uyển đều không ở nhà, chỉ có bà nội Ngôn và thím Vương. Để ngừa cậu ta nửa đường bỏ chạy, Ngôn Dụ đặc biệt mời bà nội Ngôn xuống, chỉ Quý Khải Mộ nói: "Bà nội, trước khi cháu chưa về, thì phiền người giúp cháu canh chừng cậu ta."

"Được," bà nội Ngôn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ngôn Dụ đã nói vậy, bà đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ.

Chuyện của Tưởng Tĩnh Thành xem ra bà cụ còn chưa biết, Ngôn Dụ cũng không muốn để bà lo lắng thêm. Sau khi dặn dò Quý Khải Mộ ngoan ngoãn đợi ở đây, thì trực tiếp lái xe trong nhà rời đi.

Lúc cô lái xe, Mạnh Tây Nam lại điện thoại, biết được cô đã chuẩn bị đi sang đó.

Mạnh Tây Nam sốt ruột nói: "Ngôn Ngôn, bây giờ có hàng ngàn người đang tìm cậu ấy, em sang đó cũng không có tác dụng, còn không bằng em ở nhà đợi tin, nếu tìm được người, anh lập tức điện thoại cho em ngay mà."

"Em biết," Ngôn Dụ nắm vô lăng, nhưng giọng nói lại kiên định: "Em biết em đi cũng không có tác dụng. Nhưng mà anh à, anh có tin không, nói không chừng anh tiểu Thành đang đợi em, đợi em tìm được anh ấy đấy."

Mạnh Tây Nam là người theo chủ nghĩ duy vật, vậy mà bị lời này của cô đánh động.

Nhiều người đang tìm Tưởng Tĩnh Thành như vậy, ngay cả thông báo tìm người trên mạng lượng chuyển phát cũng hơn mười mấy vạn, nhân dân ven bờ cũng giúp tìm kiếm, nhưng lại không có chút tin tức.

Ngôn Dụ không nói tiếp nữa, mà dập máy, chuyên tâm lái xe.

Vốn cô lái xe sang đó phải mất hai tiếng, nào ngờ xe đi được nửa đường, thì cô nhìn thấy có một người phụ nữ đang nằm bên đường, mà bên cạnh cô ấy có hai người đàn ông, một người đàn ông khác đang vừa chặn xe vừa gọi điện thoại.

Nhưng xe đi qua, lại không có chiếc nào dừng lại.

Ngôn Dụ vốn đã lái qua, nhưng cuối cùng vẫn đạp thắng, lùi lại.

Người đàn ông gọi điện thoại thấy thế, vội chạy lên, nằm sấp lên cửa xe kích động nói: "Tiểu thư, có thể xin cô giúp đưa em gái tôi đi bệnh viện không? Nó sắp sinh rồi, tôi đã gọi 120, nhưng hôm nay khắp nơi đều đang cứu người, xe nói phải nửa tiếng sau mới đến được."

Mưa to lần này đã có mấy chục người tử vong, còn không biết có bao nhiêu người bị thương, cho nên xe cứu thương cơ bản là chạy không ngừng nghỉ.

Ngôn Dụ nói: "Nhanh lên xe đi."

Người đàn ông chỉ còn thiếu quỳ xuống cảm ơn cô nữa thôi, anh ta vội vàng quay lại, cùng một người khác đỡ người phụ nữ dậy.

Ngôn Dụ xuống xe mở cửa ghế sau cho họ, để thai phụ ngồi vào trước.

Thai phụ đã vỡ nước ối, lại thêm vừa rồi nằm dưới đất, cả người dính đầy bùn, người chồng ngồi ở ghế sau giờ phút này bận rộn chăm sóc cho vợ, căn bản không chú ý. Ngược lại người chặn xe là anh trai của thai phụ, ngồi ở ghế lái phụ, khẽ nói: "Tiểu thư, làm bẩn xe cô, thật ngại quá."

Ngôn Dụ cũng không để ý, lại hỏi bệnh viện gần nhất ở đâu.

May là từ đây sang, chỉ mất mười lăm phút.

Sau khi xe cô dừng lại, vốn đã định rời đi, nào ngờ thai phụ lại máy thai dữ dội hơn. Cuối cùng ngay cả Ngôn Dụ cũng không thể không giúp đẩy người vào. Đến khi thai phụ vào phòng sinh, anh trai cô ấy liền kéo Ngôn Dụ lại, nhất định muốn trả tiền cho cô.

Ngôn Dụ lúng túng phất tay, liên tục nói không cần.

Bệnh viện này giờ đây cũng rất rối ren, người bị thương trong cơn lũ không ít, huống hồ vì mưa to, đủ loại chuyện ùn ùn kéo đến, ngay cả người truyền dịch, cũng nhiều hơn bình thường gấp mấy lần.

Lúc Ngôn Dụ rời đi, đúng lúc đi ngang phòng truyền dịch.

Cô sốt ruột đi về phía trước, định chạy sang đó sớm một chút, nhưng lúc đi ngang chỗ rẽ phòng truyền dịch, thì thấy có người đang ngồi. Có lẽ anh đã thật sự quá mệt, bộ đồ mặc trên người sớm đã không nhìn rõ màu sắc vốn có, lưng dựa vào tường, đầu nghiêng sang một bên, hai chân duỗi thẳng trên nền gạch men, đều là bùn.

Nhưng vừa nhìn, cô liền khựng lại.

Giờ phút này trong hành lang bệnh viện, người đến kẻ đi, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, rõ ràng âm thanh ồn ào đến vậy.

Nhưng anh vẫn yên lặng ngủ ngon lành.

Ngôn Dụ đứng bên tường đối diện, lưng dựa tường, thế nhưng lại có cảm giác bủn rủn hai chân.

Kể từ khi biết anh xảy ra chuyện đến giờ, chỗ rách luôn giữ chặt kia, cuối cùng đã toạc ra.

Hóa ra anh thật sự đang đợi cô đến tìm.

"Ơ, sao người này lại ngủ ở đây nhỉ," hai y tá đi ngang qua, một người trong đó chỉ chỉ.

Người còn lại khẽ nói: "Đừng nói nữa, lúc trước hai người đến, phòng truyền dịch không còn chỗ. Anh ấy bèn nhưỡng chỗ cho người ta. Bình dịch này của anh ấy cũng sắp truyền hết rồi, mau đổi cho anh ấy bình khác đi."

"Bây giờ còn có người tốt bụng vì người quên mình vậy ư," y tá mở miệng trước, rất líu lưỡi.

Bởi vì trên mặt người đàn ông quá bẩn, lại gục đầu ngủ. Cho nên y tá còn muốn cúi đầu, nhìn kĩ gương mặt anh, thế nhưng lại bị một người khác kéo đi.

Ngôn Dụ chầm chậm đi qua, sau đó quỳ ở bên cạnh anh.

Trên mặt đất đều bị quần anh làm bẩn, cô quỳ trên bùn đất, yên lặng ngắm nhìn anh.

Vừa vặn bên cạnh là cửa sổ, đột nhiên ánh nắng màu vàng chiếu vào. Âm u lâu như vậy, cuối cùng đã được thổi tan.

Ngôn Dụ cúi đầu, nghiêm túc lại thành kính hôn lên môi anh.

Nào ngờ cô vừa đến gần, người đàn ông đang ngủ say chợt mở mắt ra.

Lúc anh nhìn thấy là cô, thì hơi sửng sốt.

Nhưng lúc này Ngôn Dụ đã hôn xong, rụt về.

Khuôn mặt bẩn thỉu của Tưởng Tĩnh Thành đều nhìn không rõ dáng vẻ tuấn tú vốn có, nhưng đôi mắt đen láy kia, lại vẫn đen sáng như trước.

Nhưng anh lại nghiêng đầu đi, đắc ý lại lưu manh nói: "Hôn trộm anh à?"