Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 60



Diệp Liên Tâm kinh ngạc mở to mắt, "Này, tiền này từ đâu đến vậy?"

Rõ ràng cũng là ngôi sao, quay một bộ phim thu nhập nói ít thì cũng mấy trăm vạn, nhưng giờ phút này nhìn thấy tờ năm mươi tệ trong tay Ngôn Dụ, thì rất vui vẻ, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.

Ngôn Dụ: "Anh trai tôi cho."

Diệp Liên Tâm kích động, đang muốn hỏi anh trai chị là ai, đến bộ đội thăm chị khi nào. Nhưng nghĩ lại trong đầu chợt xẹt qua một suy nghĩ, không đúng nha, rõ ràng vừa rồi lúc đi ngang qua tòa nhà phục vụ quân nhân, Ngôn Dụ còn chưa có tiền mà.

Bất chợt cô nàng nâng giọng hô lên: "Người vừa rồi là anh trai chị?"

Ngôn Dụ gật đầu, vẫy vẫy tờ năm mươi tệ cầm trong tay, mặc dù vẻ mặt miễn cưỡng xem như là dửng dưng, nhưng trong mắt đã mang theo đắc ý: "Có anh trai tốt thật đấy chứ."

Diệp Liên Tâm gật đầu, nào chỉ là tốt không thôi, quả thực là quá tốt luôn ý chứ.

Lúc này đang là thời gian nghỉ ngơi, buổi trưa bởi vì trong kí túc xá lắp đặt máy quay, cho nên sẽ không có quay phim riêng đi theo các cô. Buổi chiều huấn luyện tiếp, mới có người đi theo.

Ngôn Dụ cầm tiền, hơi hất cằm: "Chúng ta đi mua kem đi."

Nói thật, cuộc sống bộ đội xác thực có hơi nhàm chán, rõ ràng hai người đều không phải người ăn hàng.

Nhưng lúc này trong tay cầm tờ năm mươi tệ, nếu không đi mua chút gì đó, thì cảm thấy quá có lỗi với bản thân rồi.

Thế là Diệp Liên Tâm gật đầu, đồng ý nói: "Chúng ta cùng đi đi, nhưng chị phải mời khách nha."

Cô nàng không có anh trai cho tiền, chỉ có thể ôm đùi của Ngôn Dụ thôi.

Bởi vì nhân viên của tổ tiết mục buổi trưa cũng phải nghỉ ngơi, cho nên lúc các cô đi xuống, dưới lầu đã không còn ai. Các cô là vì đi nhà vệ sinh, mới về muộn hơn hai người kia.

Giờ này mọi người đoán chừng đều nghỉ trưa ở kí túc xá, các cô đi nhanh đến tòa nhà phục vụ quân nhân.

Bên trong có một dì trung niên, thấy hai cô gái trẻ trung xinh xắn đi vào, thì đoán được là ngôi sao đang ghi hình chương trình mấy ngày nay.

Dì bán hàng cẩn thận quan sát, cảm thấy những ngôi sao này bộ dạng thật xinh đẹp, cũng không biết bố mẹ làm thế nào sinh ra được thế kia.

Hai người Ngôn Dụ và Diệp Liên Tâm đứng trước tủ kem, nhìn vào bên trong chọn lựa rất lâu.

Diệp Liên Tâm cầm một cây kem, rất vui vẻ nói: "Tôi xác nhận sữa chua của nhà này, ăn cũng rất ngon."

Ngôn Dụ vẫn chọn loại kem cô thích ăn từ nhỏ, trước đây anh tiểu Thành thích dùng cái này để dỗ cô.

Lúc hai người đi thanh toán, sau khi dì bán hàng quét mã cho các cô, thì Ngôn Dụ đưa tiền cho bà.

Thế nhưng dì bán hàng mỉm cười, nói: "Cô gái, cháu có thể kí tên cho dì được không?"

Ngôn Dụ ngớ người.

Thực ra dì bán hàng quả thực cũng không biết các cô, mặc dù Diệp Liên Tâm có đóng vai nữ chính, nhưng đều là phim thần tượng cổ trang hoặc thần tượng hiện đại, fan phần lớn đều là người trẻ, huống hồ nhân khí của cô ấy cũng chỉ bình thường. Còn chưa đến mức tùy tiện một dì đi đường cũng biết.

Còn dì bán hàng thì, bà chỉ thấy hai người bộ dạng đều xinh đẹp, vì thế bèn hỏi một người mà bà cảm thấy đẹp hơn.

Thấy vẻ mặt mong đợi của dì bán hàng, Ngôn Dụ xin lỗi nói: "Xin lỗi dì, cháu không phải ngôi sao đâu ạ."

Dì bán hàng hơi mù mờ, không phải nói đều là ngôi sao đến quay phim sao, quyển sổ trong tay vốn đã đưa qua. Nhưng Diệp Liên Tâm ở bên cạnh nhìn ra được Ngôn Dụ rất bất đắc dĩ, liền giải vây nói: "Dì ơi cháu phải ạ, nếu không cháu ký tên cho dì nhé ạ."

"Được, được," dì bán hàng lập tức đưa quyển sổ qua.

Lúc hai người rời đi, Ngôn Dụ nghĩ nghĩ, vẫn là giải thích: "Xin lỗi ạ, cháu thật sự không phải ngôi sao, nên ký tên cho dì cũng vô dụng thôi ạ."

Dì bán hàng vốn cũng không để ý, thấy cô gái còn ngại ngùng giải thích như vậy, thì trong lòng cảm thấy cô gái này rất tốt.

Các cô mua đồ đương nhiên không dám đem về ký túc xá ăn, vì thế Ngôn Dụ bèn dẫn Diệp Liên Tâm đến chỗ lần trước Tưởng Tĩnh Thành dẫn cô đi, dù sao cũng rất khuất.

Hai người cũng không chê bẩn, trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất.

Xé bao ra ăn ngay.

Diệp Liên Tâm cắn mấy miếng, cảm giác mát lạnh giống như làm cho lỗ chân lông đều mở ra. Bình thường các cô không biết đã ăn qua nhiêu đồ ngon, nhưng giây phút này chỉ một cây kem thôi, vậy mà lại có thể an ủi mình đến vậy.

Ngôn Dụ gật đầu, chợt cười nói: "Tôi cảm thấy thế này, dường như cũng rất tốt."

Cuộc sống đơn giản thế này, dường như cũng không có gì xấu.

Ánh nắng, quân doanh, bóng râm, còn có cây kem trong tay.

*

Tưởng Tĩnh Thành híp mắt nhìn Mạnh Tây Nam ở đây, lại ngạc nhiên, "Sao cậu lại nghĩ đến hôm nay tới đây?"

"Đây không phải rất lâu không thấy cậu nên nhớ sao," Mạnh Tây Nam dựa trước bàn làm việc của anh, cười nói.

Nhưng lời này nói thật có hơi qua loa.

Cho nên Tưởng Tĩnh Thành quét mắt nhìn anh, trong miệng ngậm điếu thuốc, cười giễu; "Thăm tớ? Xác định?"

"Tớ biết con người cậu huấn luyện không nhân nhượng, nhưng Ngôn Ngôn nhà chúng ta là con gái mà," Mạnh Tây Nam nhớ đến vừa rồi nhìn thấy Ngôn Dụ ở dưới lầu kí túc xá, mặc đồ huấn luyện màu xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp, vì bị nóng nên hơi ửng đỏ.

Mấy ngày không gặp, Mạnh Tây Nam cũng thật sự cảm thấy cô có chút thay đổi.

May mà không để ông già nhà anh nhìn thấy, nếu không e rằng phải hối hận, lúc đó sao không đưa Ngôn Ngôn đi làm lính mất.

Tưởng Tĩnh Thành ngẩng đầu nhìn anh, rất thờ ơ nói: "Cậu đừng lo lắng không đâu, cô ấy thế nhưng thích ứng tốt hơn trong tưởng tượng của cậu. Cô gái này nhà cậu, thành tích bắn súng còn lợi hại hơn cả lính nam nữa đấy."

Mạnh Tây Nam thật sự không ngờ, hiển nhiên sững sờ.

Sau đó anh cũng vui vẻ hỏi: "Ngôn Ngôn bắn được bao nhiêu điểm?"

"Mười phát đều trúng bia, chín mươi lăm điểm," Tưởng Tĩnh Thành đưa tay lấy điếu thuốc bên miệng xuống, kẹp giữa ngón tay, hai chân anh bắt chéo gác lên bàn.

Mạnh Tây Nam xoay đầu nhìn anh, lúc này còn kinh ngạc hơn vừa rồi.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Tưởng Tĩnh Thành cảm thấy rất buồn cười, cũng rất tự hào, hất cằm, bĩu môi nói: "Nhìn thấy không, là lính tớ dẫn ra đấy."

Mạnh Tây Nam bị thái độ không biết xấu hổ này của anh làm cho khiếp sợ.

Hồi lâu mới trả lời một câu, "Đó là Ngôn Ngôn bắn, ngay cả công lao này cậu cũng ôm lên người được à."

Nhưng Mạnh Tây Nam cũng không ở quá lâu, phải trở về. Tưởng Tĩnh Thành khéo hiểu lòng người, hỏi anh: "Thật không muốn đi thăm Ngôn Ngôn à?"

Mạnh Tây Nam lắc đầu, cầm mũ bộ đội anh lấy xuống để trên bàn lúc nãy lên, đội lên đầu.

Anh đội ngay ngắn xong, lắc đầu nói: "Không đi đâu."

Ngược lại Tưởng Tĩnh Thành giống như nhớ đến gì đó, nhắc nhở: "Đúng rồi, còn có chuyện quên nói với cậu, Mạnh Thanh Bắc cũng đến rồi."

Vốn Mạnh Tây Nam cũng đang định đi, nghe thấy lời này, thì dừng bước chân.

Lúc xoay đầu lại, mi tâm cau chặt, hỏi: "Sao nó cũng đến?"

"Không biết, nghe bên tổ tiết mục nói, bởi vì Ngôn Ngôn chỉ quay hai tập, nên họ định tìm ngôi sao nữ thay thế vị trí của Ngôn Ngôn, chỉ là không ngờ người này là Mạnh Thanh Bắc."

Mạnh Tây Nam nhíu mày: "Nó cố ý?"

Điều này thì Tưởng Tĩnh Thành cũng không xác định, dù sao những chương trình này mời khách mời gì, cũng là chuyện của bọn họ.

Bên bộ đội chỉ phụ trách phối hợp huấn luyện họ là được.

Hồi lâu, Mạnh Tây Nam mới nói: "Cậu cố gắng để ý chút."

"Để Ngôn Ngôn cách nó xa tí, tôi sợ con bé chịu thiệt."

Nói thật, cái chảo nhuộm lớn như giới giải trí này, thật là cái gì cũng có thể thổi phồng lên được. Mấy lần trước chuyện Mạnh Thanh Bắc làm, thật sự khiến anh mở rộng tầm mắt. Con người Mạnh Tây Nam không phải không có tâm cơ, nhưng chỉ là lười phải dùng trên người ở bên cạnh mình mà thôi.

Thế nhưng Mạnh Thanh Bắc lại lợi dụng thái độ này của anh, mà lợi dụng họ hết lần này tới lần khác.

Nói thật, không có ai sẽ mãi nhẫn nhịn chịu sự lợi dụng của người khác cả.

Cho dù họ từng là anh em mười bốn năm, nhưng Mạnh Tây Nam cảm thấy rất đáng buồn.

Có lẽ Tưởng Tĩnh Thành cũng nhìn ra được, anh bây giờ đã không còn tình cảm gì với Mạnh Thanh Bắc nữa, có lẽ sau khi nhìn rõ một người, những việc từng đối tốt với cô ta, chợt trở thành một loại vô cùng mỉa mai.

Nếu là trước kia, Tưởng Tĩnh Thành thật muốn chế giễu anh một trận.

Nhưng giờ phút này, anh cũng chỉ vỗ vỗ vai Mạnh Tây Nam, giọng nói rất ôn hòa.

"Không sao, chữa khỏi bệnh mù mắt này của cậu rồi, thì cái gì cũng tốt cả thôi."

Mạnh Tây Nam: "......" Fuck, không phải nói thật đấy chứ.

*

Sau khi tiễn anh vợ khôi phục ánh sáng đi, Tưởng Tĩnh Thành hai tay đút túi, đứng dưới tòa nhà giáo dục chính trị, vẫn cảm thấy không thích hợp. Mạnh Tây Nam chạy xa như vậy, không thể chỉ đến thăm anh được.

Vì thế anh nhấc chân đi đến bên tòa nhà ký túc.

Nơi này vốn không có nữ binh, nhưng vì nhóm khách mời nữ này, mà đặc biệt để trống tầng trên cùng của tòa nhà kí túc cho các cô ở.

Lúc anh đi qua, nhìn thấy Vương Triều Dương vừa vặn cũng ở dưới lầu.

"Sao thế?" Anh thấy Vương Triều Dương rất sốt ruột.

Vương Triều Dương không ngờ anh sẽ đột ngột xuất hiện, lập tức chào chỉ là không nói đã xảy ra chuyện gì. Tưởng Tĩnh Thành biết cậu ta là người phụ trách tiểu đội nữ binh, cho nên trầm giọng hỏi một lần: "Rốt cuộc là thế nào?"

"Báo cáo doanh trưởng, Ngôn Dụ và Diệp Liên Tâm sau khi ăn trưa xong, thì vẫn chưa về ký túc xá," Vương Triều Dương đành cắn răng nói.

Thực ra bình thường cậu ta nhìn thì nghiêm túc, nhưng nếu so với Tưởng Tĩnh Thành, thì thật sự là quá ôn hòa.

Cậu ta sợ hai cô gái này, rơi vào trong tay doanh trưởng, thế nào cũng bị mắng đến khóc mới thôi.

Thế nhưng cậu ta vừa nói xong, phía sau hai cô gái đã đi về.

Vương Triều Dương thuận theo ánh mắt của Tưởng Tĩnh Thành, nhìn ra sau, trong lòng lộp bộp. Thế là trước khi Tưởng Tĩnh Thành phát hỏa, cậu ta đã gọi trước: "Ngôn Dụ, Diệp Liên Tâm, hai người các cô làm cái gì đây?"

Hai cô gái đi nhanh tới.

Mặt Diệp Liên Tâm đều bị dọa trắng bệch, cô là sợ Tưởng Tĩnh Thành thật.

Mấy ngày này mặc dù đều là tiểu đội trưởng dẫn dắt họ huấn luyện, nhưng thỉnh thoảng Tưởng Tĩnh Thành cũng sẽ đến, điều đó thật sự giống như địa ngục giáng xuống. Ngay cả các khách mời nam nhìn thấy anh, mặt cũng sẽ xanh lét.

Ngược lại là Ngôn Dụ, rất thản nhiên.

Sau khi đứng nghiêm, liền chào hai người, Diệp Liên Tâm bên cạnh lúc này mới làm theo cô.

Vương Triều Dương nghiêm mặt, hỏi: "Giờ nghỉ trưa, các cô chạy đi đâu, không biết ra ngoài phải nói với tiểu đội trưởng một tiếng hả?"

Diệp Liên Tâm cũng không biết nói gì, Ngôn Dụ cơ thể thẳng tắp, mở miệng trả lời cậu ta: "Báo cáo tiểu đội trưởng, bụng tôi không thoải mái, Diệp Liên Tâm cùng tôi đi dạo."

"Bụng không thoải mái đi dạo thì thoải mái?" Tưởng Tĩnh Thành ở bên cạnh lạnh mắt nhìn cô.

Ánh mắt Ngôn Dụ rơi trên mặt anh, thấy anh vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ rất giống muốn phải dạy dỗ cô một trận vậy.

"Không thoải mái cũng nên báo cáo tiểu đội trưởng, như thế tiểu đội trưởng sẽ dẫn cô đi phòng y tế," Vương Triều Dương nói, dáng vẻ nghiêm túc, rất giống Tưởng Tĩnh Thành.

Tưởng Tĩnh Thành nhìn Diệp Liên Tâm, nói: "Cô có thể về trước."

Câu này thật sự đã dọa cô gái này, cô vội vàng cầu xin: "Doanh trưởng, ngài đừng phạt Ngôn Dụ, thực ra là tôi đi dạo cùng cô ấy."

Cái câu anh muốn phạt cô ấy, thì phạt tôi đi.

Chỉ là cô ấy còn chưa nói ra, Tưởng Tĩnh Thành đã lạnh lùng quét mắt nhìn, "Lời của huấn luyện viên, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai."

Diệp Liên Tâm đã ở đây vài ngày, biết tính cách của vị doanh trưởng này, nếu thật sự chọi cứng với anh, thì sẽ càng thảm. Vì thế cô không dám làm trái nữa, mà đi lên lầu một bước quay đầu ba lần.

Vương Triều Dương bên cạnh, cũng tưởng anh muốn phạt Ngôn Dụ thật, thì xin tha: "Doanh trưởng, lính của tôi là do tôi không dẫn dắt tốt, bằng không anh phạt tôi đi."

"Cậu cũng về trước đi," Tưởng Tĩnh Thành trầm giọng nói.

Vì thế hai người đều bị đuổi đi, Tưởng Tĩnh Thành xoay người đi về phía trước, Ngôn Dụ không dám chậm trễ, đi theo.

Cô thấy xung quanh đều không có người, thì nhỏ giọng gọi: "Anh tiểu Thành."

Chỉ là người đàn ông đi phía trước không nói chuyện, cũng không quay đầu.

Ngôn Dụ cũng rất kì lạ, cô có đắc tội với anh đâu.

Mãi đến khi Tưởng Tĩnh Thành dẫn cô đến chỗ các cô vừa mới ăn kem, thì trong lòng Ngôn Dụ lộp bộp, lẽ nào anh ấy nhanh vậy đã biết cô ăn vụng rồi?

Cô ngoan ngoãn đứng im, không dám nói chuyện.

Lúc Tưởng Tĩnh Thành xoay người qua nhìn cô, thì cô gái đang cúi đầu.

Anh thấp giọng xùy: "Ăn vụng cũng không biết chùi mép?"

Ngôn Dụ cực kì ngạc nhiên ngẩng đầu, làm sao có thể, rõ ràng cô đã lau miệng rồi mà. Thế là cô theo bản năng phản bác: "Em có ăn vụng đâu."

Nhưng nháy mắt cô nói chuyện, Tưởng Tĩnh Thành đã khom lưng, đến gần.

Cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi mềm mại khẽ khàng quét qua khóe miệng cô.

Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói thâm trầm: "Còn ngọt."