Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 62



Lúc ăn cơm tối, mọi người vẫn còn chìm đắm trong buổi huấn luyện chiều.

Bởi vì ăn cơm đều là theo tiểu đội, nên khách mời ăn cơm cùng nhau, Tưởng Tĩnh Thành bình thường đều ăn cùng với Lưu Minh Siêu, nhưng hôm nay Tưởng Tĩnh Thành lại ngồi ở bàn bên cách họ không xa.

"Doanh trưởng chúng ta sao lợi hại đến vậy nhỉ," Hứa Tiếu rất tò mò hỏi Vương Triều Dương.

Vương Triều Dương vốn đang vùi đầu ăn cơm, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên, rất vui vẻ nói: "Đó là đương nhiên rồi, doanh trưởng bọn tôi trước đây là lính đặc chủng đấy."

Vừa nghe đến ba chữ lính đặc chủng, thì đừng nói là các khách mời nữ, mà ngay cả khách mời nam bên cạnh cũng đều ngẩng đầu lên.

Có lẽ mỗi người đều có tâm lý ngưỡng mộ cao, đặc biệt là kiểu người dùng thực lực tuyệt đối như Tưởng Tĩnh Thành, khiến họ đều tâm phục khẩu phục.

"Woa, khó trách mà," Hứa Tiếu dùng đũa chọc chọc cơm trong khay.

Mạnh Thanh Bắc nhìn Ngôn Dụ ở đối diện, người khác đều đang thảo luận về Tưởng Tĩnh Thành, nhưng cô dường như không để ý chút nào, chỉ yên lặng ăn cơm.

Tính cách cô dường như từ nhỏ đã thế, yên lặng thản nhiên. Thực ra Mạnh Thanh Bắc cũng có một khoảng thời gian sống cùng với Ngôn Dụ, khi ấy bà nội còn chưa quyết định đưa cô ta đi, ở trong nhà cô ta vẫn là tiểu công chúa Mạnh gia. Cô ta cho rằng Ngôn Dụ sẽ ghen ghét, sẽ cãi nhau với cô ta, thế nhưng từ đầu chí cuối Ngôn Dụ đều rất yên lặng.

Diệp Liên Tâm cũng nhìn Ngôn Dụ, cười hỏi: "Doanh trưởng chúng ta có bạn gái không?"

"Chị Liên Tâm, sao chị lại hỏi câu em muốn hỏi thế," Hứa Tiếu cười hì hì nói.

Vương Triều Dương đưa tay gãi đầu, hơi do dự nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm."

Hứa Tiếu lại nhìn cậu ta, truy hỏi: "Vậy có con gái đến đây tìm doanh trưởng không, cái này chắc các anh phải biết chứ?"

Cô gái tuổi còn nhỏ, thích hỏi rõ đến cùng. Mặc dù là cô hỏi, nhưng người khác cũng tò mò.

Con người Tưởng Tĩnh Thành trên sân huấn luyện, khiến người ta nghiến răng không nói, nhưng nhìn riêng con người này, rất có sức hấp dẫn. Tướng mạo quá đẹp trai, mấy ngày nay các quay phim đi theo quay hình, bàn tán nhiều nhất chính là, dưới ống kính, Tưởng Tĩnh Thành vậy mà còn đẹp hơn các khách mời nam.

Đặc biệt là Tôn Dịch Hàn, kỹ thuật diễn của anh ta nhiều nhất chính là không nhập vai, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt mà nổi tiếng.

Nhưng quay phim đi theo anh ta mấy ngày nay đã phát hiện, lúc Tôn Dịch Hàn ở cùng với các khách mời nam khác, thì trong ống kính anh ta nổi bật nhất.

Nhưng chỉ cần anh ta đứng cùng với Tưởng Tĩnh Thành, thì cả người sẽ bị áp chế.

Chỉ về chiều cao, Tôn Dịch Hàn vốn là người cao nhất trong các khách mời nam, nhưng Tưởng Tĩnh Thành lại cao 1m87, lúc anh đứng trước mặt Tôn Dịch Hàn, khí thế đã áp chế Tôn Dịch Hàn một cái đầu.

Con người Tôn Dịch Hàn cũng rất để ý hình tượng của mình, cho nên thứ quay phim quay lại, anh ta đều muốn xem.

Kết quả chính anh ta cũng phát hiện ra được vấn đề này.

Vì thế hôm nay lúc Tôn Dịch Hàn lại nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành, không nhịn được, đã chủ động khiêu khích.

Thế nhưng cuối cùng lại là chính anh ta mất mặt.

Cho nên lúc nghe thấy Hứa Tiếu hỏi vấn đề này, anh ta đột nhiên hừ một tiếng, mọi người đều xoay đầu nhìn sang, Tôn Dịch Hàn rốt cuộc vẫn ngại có ống kính ở đây, nên trên mặt liền nở nụ cười: "Tôi cảm thấy câu hỏi này của cô có hơi ngốc."

Dù biết anh ta là đang lấp liếm thái độ thất thố vừa rồi của mình, nhưng Hứa Tiếu vẫn thuận thế nở nụ cười, gắt giọng nói: "Tôi chỉ tò mò chút thôi, lẽ nào không được à."

"Được được được, là tôi sai," Tôn Dịch Hàn tươi cười, anh ta vốn chính là kiểu người có bộ dạng xinh đẹp, giờ phút nàu cười lên, càng hiện ra vẻ ôn nhuận.

Nhưng anh ta không ngờ là, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngôn Dụ ở đối diện, đang lạnh mắt nhìn mình.

Là lạnh mắt thật sự, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, ánh mắt lạnh lùng. Tôn Dịch Hàn bị cô nhìn như vậy, trong lòng cũng sợ hãi, thực ra vừa rồi anh ta vốn còn muốn nói Tưởng Tĩnh Thành chẳng qua chỉ là một tên lính quèn, còn thật sự xem anh ta là vạn người mê nữa kia.

May là anh ta xem như còn có chút lý trí, không nói thẳng ra lời này.

Thực ra trong các khách mời nữ, người Tôn Dụ Hàn nịnh bợ nhất chính là Ngôn Dụ. Các khách mời nữ anh ta có thể tránh xa thì tránh xa, anh ta là ngôi sao nam đang hot, nếu dám nói nhiều thêm vài câu với ngôi sao nữ trong chương trình, thì biên tập hậu kì có thể ghép bọn họ thành một đôi.

Đặc biệt là công ty của Hứa Tiếu, thủ đoạn tuyên truyền CP lợi hại, trước khi anh ta đến người quản lý vẫn luôn nhắc nhở anh ta, phải cẩn thận.

Nhưng người quản lý cũng đặc biệt nhấn mạnh với anh ta, phải chung sống thật tốt với Ngôn Dụ.

Dù sao vị này cũng là giám đốc quan hệ xã hội của tập đoàn Liên hợp, nếu muốn có được quan hệ với thương hiệu, thì không hẳn không thể đi con đường cô.

Bởi vì Tôn Dịch Hàn cũng chỉ vừa mới hot năm ngoái, nên tạm thời còn chưa có thương hiệu xa xỉ nào đi sâu vào hợp tác. Dưới trướng tập đoàn Liên hợp có dòng trang sức cao cấp cũng có thương hiệu đồng hồ đẳng cấp.

Trang sức là các sao nữ tranh đua, nhưng đồng hồ anh ta ngược lại có thể có được.

Chỉ là Ngôn Dụ nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế lại hơi khó tiếp xúc.

Thực ra tính cô rất dịu dàng, hơn nữa đặc biệt có tính nhẫn nại, nhiều lần các khách mời nam đều không chịu nổi, nhưng cô vẫn im lặng chịu đựng. Ngay cả bên các khách mời nam bọn họ buổi tối nói chuyện, mọi người đều khen Ngôn Dụ không ngớt.

Chỉ là cô đối với mọi người đều không lạnh không nóng, mấy lần Tôn Dịch Hàn đưa nước cho cô, chủ động tìm cô nói chuyện, cô cũng dửng dưng.

"Ngôn Ngôn, chị ăn no rồi sao?" Diệp Liên Tâm ở bên cạnh, cũng chú ý đến bên này, thấp giọng hỏi.

Ngôn Dụ gật đầu, bưng khay đứng dậy, cô cũng xem như là kiềm chế giỏi. Nếu không thật sự sẽ úp cái khay này lên gương mặt tuấn tú kia của Tôn Dịch Hàn rồi, tiếng hừ cười mỉa mai đó, Ngôn Dụ nghe được nhưng vẫn cố nhịn.

Vì thế hai người bưng khay đi cất.

Sau khi ra khỏi nhà ăn, Diệp Liên Tâm liếc nhìn, do dự rất lâu mới nói: "Thực ra chị đừng so đo với Tôn Dịch Hàn, anh ta chỉ là ganh tỵ với doanh trưởng, dù sao doanh trưởng vừa đẹp trai vừa lợi hại như vậy, anh ta hoàn toàn không thể so sánh được."

Ngôn Dụ xoay đầu nhìn cô ấy, sững sờ một lúc, cô biểu hiện rất rõ ràng ư.

Diệp Liên Tâm thấy vẻ mặt ngờ vực của cô, còn đưa tay vỗ vai cô, rất an ủi nói: "Chị yên tâm đi, em sẽ giữ bí mật cho chị mà."

"Bí mật gì?" Ngôn Dụ rất buồn cười nói.

Lần này đến phiên Diệp Liên Tâm do dự, nửa buổi cô ấy mới hỏi ngược: "Không phải chị thích doanh trưởng à?"

Ngôn Dụ: "......" Ánh mắt cô gái này độc thật nha.

Cô không nói chuyện, Diệp Liên Tâm cũng không để ý, vẫn đặc biệt bảo đảm với cô một lần, nói: "Em không nói cho ai biết đâu. Thực ra chị đừng nghe Tôn Dịch Hàn nói vậy, nhưng em nghe nói bên khách mời nam bọn hò đều rất phục doanh trưởng. Dù sao anh ấy cũng lợi hại thế mà......"

Nói xong, cô nàng còn đặc biệt đến gần Ngôn Dụ, nói nhỏ: "Hơn nữa nghe nói trong nhà doanh trưởng cũng rất lợi đó, chị đừng có gánh nặng tâm lý nhé."

Diệp Liên Tâm bọn họ ở đây đã vài ngày, dù sao cũng là sao nữ, đừng thấy những chiến sĩ khác hung dữ với các cô trên sân huấn luyện, nhưng thực ra bên ngoài, cũng vẫn rất quan tâm. Cho nên bình thường nói chuyện về Tưởng Tĩnh Thành, các cô cũng nghe nói không ít.

Đặc biệt là bối cảnh hùng hậu trong nhà anh, nghe nói từ đời ông nội đã là quân nhân.

Là một quân tam đại.

Đoán chừng bên khách mời nam không bát quái lắm, nên những điều biết vẫn không nhiều bằng bọn Diệp Liên Tâm.

Ngôn Dụ đột nhiên bật cười, lúc này cười rất vui vẻ. Cô đưa tay xoa đầu Diệp Liên Tâm, dở khóc dở cười hỏi: "Những điều này ai nói với em thế?"

Bình thường Diệp Liên Tâm là một người rất thành thục, hiện tại bị Ngôn Dụ xoa đầu, giống như đối xử với một đứa trẻ.

Thì cô nàng nhỏ giọng kêu Ah, nhưng vẫn nói: "Nếu chị thật sự thích doanh trưởng, thì phải nói với anh ấy. Mặc dù bây giờ chúng ta là lính của anh ấy, nhưng cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi. Đến lúc đó chúng ta đi rồi, chị với anh ấy cũng không có quan hệ gì nữa, muốn làm gì còn không được à."

"Chuyện này trong lòng chị rõ ràng," Ngôn Dụ nhàn nhạt nhìn cô ấy.

Diệp Liên Tâm thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của cô, cũng rất vui mừng cho cô.

Nhưng Ngôn Dụ rất áy này, cô gái này thật sự suy nghĩ cho cô. Nhưng sở dĩ cô không nói cho cô ấy biết, cũng là vì bây giờ cô là lính của Tưởng Tĩnh Thành, đến cùng cũng vẫn đang ở trong quân doanh.

Đợi sau này có cơ hội vậy.

Mắt thấy chương trình còn có hai ngày nữa thì sắp kết thúc, trong lòng mọi người rất vui vẻ nhưng cũng rất buồn bã.

Ngày họ rời khỏi quân doanh là ngày 1 tháng 10, vừa đúng là lễ Quốc Khánh, nghe nói ngày đó có một buổi tiệc Quốc Khánh.

"Chị nói chúng ta có nên để lại chút quà cho doanh trưởng bọn họ không nhỉ," buổi tối còn chưa tắt đèn, Hứa Tiếu ngồi trên giường, nhìn mọi người.

Người đầu tiên nhất trí với cô ấy chính là Diệp Liên Tâm, cô gật đầu: "Được đấy, nhưng bây giờ chúng ta đều không có tiền, tặng quà gì đây?"

Nói đến vấn đề tiền bạc, cũng rất thực tế.

Ngược lại Mạnh Thanh Bắc chợt cười một tiếng, nói: "Các cô là muốn tặng cho ai vậy?"

Hai người bị câu hỏi này của cô ta làm cho mơ hồ, vẫn là Diệp Liên Tâm nói: "Doanh trưởng Tưởng đó, còn có chỉ đạo viên Lưu, tiểu đội trưởng Vương còn có các chiến sĩ khác nữa, họ đều rất giúp đỡ chúng ta mà."

"Người khác thì các cô cứ từ từ suy nghĩ, doanh trưởng thì thôi đi," Mạnh Thanh Bắc bĩu môi.

Hai người kia nghe vậy thì sửng sốt, vẫn là Hứa Tiếu không nhịn được hỏi: "Vì sao?"

Mạnh Thanh Bắc: "Dù sao anh ấy cũng không xem trọng."

Hai người lúng túng, Mạnh Thanh Bắc đây là có ý gì chứ, chê đề nghị tặng quà của các cô không tốt à?

Ngược lại Ngôn Dụ vừa tắm về, đang treo khăn của mình, đột nhiên xoay người, cau mày nhìn cô ta, "Đó là suy nghĩ của cá nhân cô, tôi tin cho dù cuối cùng tặng gì cho Tưởng Tĩnh Thành, anh ấy cũng sẽ xem như tâm ý, mà vui vẻ cất giữ."

"Cô có ý gì?" Mạnh Thanh Bắc hơi tức giận.

Ngôn Dụ nhìn camera lắp trong phòng, bây giờ cũng chỉ có nhà vệ sinh và chỗ tắm rửa là không lắp camera thôi. Cho nên dù các cô có ở phòng nói chuyện, thì cũng sẽ bị camera ghi lại.

Cho nên Ngôn Dụ không nói nữa, cô lười phải để Mạnh Thanh Bắc tạo tin tức.

"Tặng quà chỉ cần có lòng là được, bao nhiêu tiền mới không quan trọng," Ngôn Dụ rất nghiêm túc nói với các cô.

Diệp Liên Tâm gật đầu, rất vui vẻ nói: "Hay là chúng ta hát tặng họ một bài đi, em hát cũng rất hay đó."

Hứa Tiếu lập tức giơ tay đồng ý: "Em cũng thế, em cũng từng hát nhạc phim của em rồi."

"Chị có thể đệm đàn cho các em, chị biết đàn ghita," Ngôn Dụ nói.

Đề nghị này quả thực ăn nhịp với nhau.

Mạnh Thanh Bắc thấy các cô nói chuyện, cũng không kéo mình vào, thì bĩu môi nói: "Ngày đó tôi muốn dẫn chương trình, không kịp chuẩn bị, nên không chuẩn bị tiết mục với các cô được."

Vì thế cuối cùng ba người quyết định hát.

Ngôn Dụ mượn tổ tiết mục cây ghita, cô đã rất lâu không dùng, nên muốn làm quen trước một chút. May là tổ tiết mục biết các cô muốn tặng quà cho người trong quân doanh, cũng rất tán thành.

Đến ngày cuối cùng, đồ đạc trong kí túc xá, các cô đều dọn dẹp xong.

Bởi vì lát nữa tham gia buổi tiệc xong, thì phải rời đi, nên tất cả các đồ dùng cá nhân của các cô, đều được tổ tiết mục đem lên xe trước. Bất chợt kí túc xá đặc biệt dành ra cho các cô trở nên trống trải.

"Lúc vừa đến hận không thể đi ngay lập tức, bây giờ đi rồi lại không nỡ, kì lại thật í."

Diệp Liên Tâm dọn xong đồ của mình, nhìn quanh căn phòng nói.

Nhưng Ngôn Dụ chợt cười khẽ, "Không sao, dù sao cũng sẽ quay lại mà."

Hôm nay là lễ Quốc Khánh, nên cơm tối cũng phong phú hơn bình thường một chút. Ngôn Dụ không làm sao ăn được, hai ngày nay cô vẫn không kịp tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Tưởng Tĩnh Thành. Huống hồ tiết mục mà các cô biểu diễn, bên tổ tiết mục cũng giúp đỡ giữ bí mật, xem như là kinh hỷ đi.

"Chị luyện ghita thế nào rồi?" Diệp Liên Tâm len lén hỏi cô.

Ngôn Dụ mím môi, do dự hồi lâu: "Tranh thủ không cản trở các cô."

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Liên Tâm thấy Ngôn Dụ do dự như vậy, cô nàng liền động viên tinh thần Ngôn Dụ, rất an ủi nói: "Chị yên tâm đi, theo như em quan sát hai ngày nay, em cảm thấy doanh trưởng đối với chị cũng tốt, chị có cơ hội đó."

Ngôn Dụ nhìn Diệp Liên Tâm vẻ mặt ngây thơ động viên tinh thần cho cô, đột nhiên không biết nên nói thế nào.

Nếu cô gái này biết chân tướng, có lẽ cũng sẽ muốn xẻ cô thành tám mảnh.

Mãi cho đến buổi tiệc, mọi người đều xếp hàng vào hội trường, các quân nhân thì mặc quân phục, cho dù là ngồi cũng cao thẳng, đưa mắt nhìn sang, giống như một hàng cây bạch dương thẳng tắp.

Chương trình buổi tiệc đều do các tiểu đội đưa ra, đương nhiên cũng có đoàn văn công quân đội biểu diễn.

Đến khi các cô biểu diễn, mọi người đứng dậy đi ra, lại chuyển vào hậu đài. Hứa Tiếu và Diệp Liên Tâm đến giây phút cuối cùng vẫn xem lời bài hát, chỉ sợ quên.

Lúc trên sân khấu tối đen một mảnh, màn cũng được hạ xuống, Ngôn Dụ ôm ghita lên sân khấu.

Lúc này Tưởng Tĩnh Thành đang ngồi nói chuyện với Lưu Minh Siêu ở phía dưới, hơn nữa chuyện đang nói vẫn là chuyện không liên quan đến buổi tiệc. Lưu Minh Siêu cũng rất bất đắc dĩ hỏi anh: "Cậu phải bàn chuyện công việc với tôi vào thời điểm này à?"

"Lao động kết hợp nghỉ ngơi," anh dựa vào lưng ghế, cũng vì anh là doanh trưởng, ỷ lúc này trong hội trường rất tối.

Lưu Minh Siêu cũng tức cười, vừa muốn nói chuyện, nào ngờ tấm màn trên sân khấu chậm rãi được kéo ra.

Bất chợt phía dưới liền vang lên tiếng vỗ tay điên cuồng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy các cô gái đang mặc thường phục, đứng trên sân khấu. Trong đó Ngôn Dụ đang ôm ghita, mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, ngồi trên ghế, cô buộc tóc đuôi ngựa, khắp nơi đều tỏa ra khí chất trong sáng sạch sẽ.

Cô hơi cúi đầu, chỉnh dây đàn, tiếng nhạc đệm chợt xuyên qua micro phía trước vang vọng khắp hội trường.

Lúc cô ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng rỡ kia, rơi vào chỗ ngồi ở hàng đầu tiên. Trong tối tăm, khuôn mặt anh làm người khác không nhìn rõ, nhưng Ngôn Dụ biết, anh chắc chắn đang nhìn mình.

Lúc tiếng hát 《Truy mộng xích tử tâm》vang lên, trong hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay.

Những con người này, mỗi một người quân nhân đang ngồi trong này, họ đều có một xích tử tâm báo quốc, phần thành tâm này, đáng giá được kính chào.

Lúc rất nhiều người hát theo, có không ít người hốc mắt đều đỏ.

Xích tử tâm thế này, chỉ ước không bị phụ lòng.

Sau khi kết thúc tiết mục, Ngôn Dụ đứng dậy, cúi người thật sâu về phía dưới sân khấu.

Nhưng cô còn chưa nâng người lên, thì nghe thấy bên dưới chợt bùng nổ tiếng hét, là loại âm thanh người cả hội trường chợt hét lên, thanh thế to lớn giống như có thể chọc thủng trần nhà.

Ba cô gái đang cúi người, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành vốn nên ngồi dưới sân khấu,

Vậy mà dứng đậy từ hàng đầu, trực tiếp sải một bước nhảy lên sân khấu.

Trong lòng Ngôn Dụ lộp bộp, trái tim vẫn đập điên cuồng.

Anh ấy muốn làm gì?

Thẳng đến khi anh đứng trước mặt cô, chìa tay ra, "Có thể cho tôi mượn ghita dùng một chút được không?"