Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 73



Lúc Ngôn Dụ nắm tay Tống Uyển rời đi, đầu ngón tay bà vẫn đang run. Rõ ràng một người dịu dàng là thế, lại bị chọc giận đến mức ra tay đánh người, nghĩ thôi cũng biết trong lòng bà chắc chắn rất khổ sở.

Bởi vì hôm nay Ngôn Dụ lái xe đến, nên đến dưới bãi đậu xe, Tống Uyển ngồi lên ghế lái phụ, cứ xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngôn Dụ cũng vẻ mặt ngỡ ngàng, nếu chuyện tráo đứa trẻ, thật sự do Vu Lệ Khanh làm.

Mạnh gia nuôi Mạnh Thanh Bắc, Thành gia nuôi Ngôn Dụ, vậy thì đứa bé gái của Thành gia kia thì sao?

Đứa bé gái mẹ Thành và anh Thành Thực luôn ghi nhớ trong lòng, còn trên nhân thế không?

Đối với vấn đề này, Ngôn Dụ thậm chí cũng không dám suy nghĩ kĩ.

Bởi vì sai lầm của Vu Lệ Khanh, mà cô được đổi đến Thành gia. Nhưng Thành gia đối với Ngôn Dụ mà nói, là hồi ức tươi đẹp mà cô sẽ không quên, là người thân cả đời này cũng sẽ không rời bỏ. Cho dù là mẹ Thành hay anh trai Thành Thực, họ vẫn mãi là người thân của cô.

Cô cho rằng cô có thể tìm được con gái Thành gia chân chính, bù đắp tiếc nuối của mẹ Thành và anh Thành Thực.

Nhưng lúc tất cả điều này lại không phải bởi vì ngoài ý muốn, thì cô mới biết, Thành gia hoàn toàn bị cuốn vào trong trận tai bay vạ gió này.

Nếu nói vô tội, thì đứa bé gái không biết tung tích kia, mới là vô tội nhất.

Ngôn Dụ bỗng đập mạnh vô lăng, Tống Uyển bên cạnh lúc này mới xoay đầu nhìn cô.

Hai người đều rất im lặng, giây phút này ai cũng không biết có thể chủ động mở miệng nói những gì. Cuối cùng Ngôn Dụ lái xe rời khỏi siêu thị, sau khi về đến nhà, thím Lý vốn đang ở trong sân cùng bà nội Ngôn chăm sóc mấy chậu hoa cúc.

Bà nội Ngôn thích chăm sóc hoa cỏ, những người thân quen với Mạnh gia đều biết.

Cho nên mỗi năm đều có người tặng đến các loại hoa trái mùa, tháng trước thì có người tặng hai chậu cúc, nghe nói là vật quý báu khó gặp.

"Hoa này nở đẹp thật, bà nội, tôi chụp ảnh hoa nhé," thím Lý cầm di động, muốn chụp ảnh.

Bà nội Ngôn cũng không ngăn cản, đứng ở một bên cười tủm tỉm ngắm nhìn.

Thím Lý vừa chụp xong một tấm, cho bà nội Ngôn xem, thì Ngôn Dụ và Tống Uyển đi vào. Thím Lý thấy vậy, còn rất vui vẻ hỏi: "Phu nhân và Ngôn Ngôn nhanh vậy đã về rồi ư, vừa ra cửa chưa được một lúc mà, không mua đồ gì sao?"

Đây là thấy hai mẹ con cô tay trống trơn, mới hỏi.

Sắc mặt Tống Uyển không tốt, cả người đều mệt mỏi, thậm chí cũng không chào hỏi bà nội Ngôn, mà đi thẳng vào nhà lên lầu.

Ngôn Dụ đứng trong sân, nhìn bóng lưng của bà biến mất nơi cầu thang.

Im lặng chịu đựng.

"Đây lại là làm sao vậy," thím Lý lo lắng hỏi, bà ở trong nhà này lâu như vậy, nói thật, tính khí Tống Uyển rất tốt, đừng nói là nổi giân, mà ngay cả số lần lạnh mặt cũng rất ít. Cho nên vừa thấy dáng vẻ này của bà, còn tưởng là cãi nhau với Ngôn Dụ, bà nhỏ giọng khuyên bảo: "Ngôn Ngôn à, hiếm khi ra ngoài với mẹ, đừng chọc bà ấy giận."

"Được rồi, đừng nói Ngôn Ngôn nữa, cô đi rót cho nó ly nước đi," bà nội thấy vậy, bảo thím Lý rời đi.

Sau khi thím Lý đi rồi, Ngôn Dụ chầm chậm đi qua. Bên dưới giàn nho có một bàn đá hình vuông với mấy cái ghế đá, bà nội Ngôn để hoa cúc tím lên bàn đá chăm sóc.

Ngôn Dụ chống tay, nhìn hoa cúc tím trên bàn.

Đột nhiên hỏi: "Bà nội, năm đó vì sao người muốn đưa Mạnh Thanh Bắc đi vậy ạ?"

Với tình hình của Mạnh gia, đừng nói nuôi thêm một đứa trẻ, mà thêm vài đứa nữa, cũng vẫn nuôi được. Huống hồ Mạnh Thanh Bắc lại là đứa trẻ Mạnh gia đã nuôi mười bốn năm trời, tồn tại như một viên minh châu.

Dù là bà nội, cho đến nay, đều luôn yêu thương.

Sau khi Ngôn Dụ về đại viện, Mạnh Thanh Bắc trước tiên là kháng cự, đã chậm rãi lựa chọn chấp nhận.

Dù sao con người cho dù ngây thơ chăng nữa, vào khoảnh khắc này cũng sẽ chấp nhận sự sắp đặt của số phận.

So sánh với cô ta, Ngôn Dụ mới là đứa bé chân chính của Mạnh gia, là người huyết mạch tương liên với những người Mạnh gia khác. Đây là điều mà Mạnh Thanh Bắc không cách nào thay đổi, và cũng là chuyện bất lực nhất.

Cô bé vốn ngạo nghễ, trong một đêm dường như đã trở nên hiểu huyện.

Mỗi ngày Mạnh Trọng Khâm trở về, nó vừa bóp vai vừa nói cười, như một tiểu khai tâm quả* chọc cười mọi người. Thực ra lúc đó ngay cả bà nội Ngôn cũng cảm thấy, nếu thật sự như thế này cũng tốt, hai đứa trẻ có thể chung sống hòa bình, điều này đối với cái nhà này mà nói, là không thể tốt hơn.*小开心果: tiểu khai tâm quả ở đây có nghĩa là người đó vừa nhìn thấy bạn, hoặc bạn ở bên cạnh người đó, thì họ sẽ cảm thấy vui vẻ.Nhưng dần dà bà nội Ngôn lão luyện liền phát hiện không bình thường, rõ ràng cuối tuần Tống Uyển muốn dẫn các cô cùng đi mua quần áo.

Thì Mạnh Thanh Bắc một mình đi đến chỗ Tống Uyển làm việc trước, ném Ngôn Dụ lại.

Lúc đó bà cụ cũng tưởng rằng mình nghĩ quá nhiều, luôn cảm thấy đứa trẻ này là mình nhìn lớn lên. Phẩm hạnh và tâm tính đều là tốt nhất.

Thẳng cho đến một lần, bà nội Ngôn đi đến phòng của Mạnh Tây Nam.

Khi ấy cửa phòng không khóa, Mạnh Thanh Bắc ngồi bên giường cậu, Mạnh Tây Nam đang cúi đầu nhìn mô hình máy bay. Đó là đồ chơi Tống Uyển nhờ người mang về từ nước ngoài, từ nhỏ cậu đã thích những thứ này, trên kệ trong phòng để đầy những mô hình này.

"Anh," Mạnh Thanh Bắc khẽ gọi.

Mạnh Tây Nam uể oải đáp: "Hửm?" Mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào mô hình máy bay.

Giọng nói nũng nịu lại đáng yêu của cô bé lại vang lên: "Anh thích Ngôn Ngôn hơn, hay là thích em hơn?"

Bà nội Ngôn vốn đã nắm nắm đấm cửa, định đẩy cửa đi vào, liền khựng lại. Hiển nhiên Mạnh Thanh Bắc hỏi vấn đề này là ngoài dự liệu của bà. Thiếu niên trong phòng không nói chuyện, bà nội Ngôn không nhìn thấy biểu cảm của cậu, chỉ là rất lâu sau, giọng nói Mạnh Tây Nam hơi khẽ khàng hỏi: "Sao lại đột nhiên hỏi đến cái này?"

"Bởi vì em cảm thấy từ sau khi Ngôn Ngôn trở về, bố mẹ và anh, hình như đều thay đổi."

Giọng cô bé càng nói càng nhỏ, thẳng đến khi bà nội Ngôn nghe được tiếng khóc khe khẽ.

Đây là điều bà nội Ngôn chưa bao giờ nghĩ, ở trong lòng bà, Mạnh Thanh Bắc vẫn là một cô bé ngây thơ không hiểu việc đời. Nhưng khoảnh khắc này lời nó hỏi, mỗi một giọng điệu khi nói chuyện, thậm chí ngay cả tiếng khóc không thể kiềm nén được ở tiếng cuối cùng kia, đều khiến bà nội Ngôn kinh hãi.

Đừng nói với bà đây là phản ứng sợ hãi của một cô bé.

Bà đã thấy qua rất nhiều, cũng nhìn qua rất nhiều. Có lẽ đứa trẻ ngốc nghếch như Mạnh Tây Nam không nghe ra được, nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của bà.

Cho đến khi Mạnh Tây Nam mở miệng lần nữa, cậu thấp giọng nói: "Thanh Bắc, sau này đừng hỏi vấn đề thế này nhé. Em và Ngôn Ngôn, hai người các em anh đều thích cả."

Ngôn Dụ rất rất ngoan.

Cho dù mới đầu Mạnh Tây Nam chống đối cô, cũng sẽ cảm thấy cô bé này quá ngoan ngoãn. Hơn nữa hôm nay cậu còn bị tiểu Thành hung hăng khinh bỉ một trận, nói cậu não tàn, cô bé lại không phải tùy tiện dắt về từ bên ngoài, mà đó là em gái ruột của cậu. Cho dù cậu tạm thời vẫn không thể đối tốt với Ngôn Ngôn như Mạnh Thanh Bắc, nhưng chí ít cũng không nên chống đối.

Nói xong tiểu Thành còn nhìn cậu khiêu khích nói: Nếu cậu thực sự không thích, thì bảo chú Mạnh đưa em ấy đến nhà tớ, vừa hay mẹ tớ ngày ngày đều lải nhải muốn có con gái đấy.

Cái rắm, dưới tình thế cấp bách, Mạnh Tây Nam đã mắng Tưởng Tĩnh Thành một câu tục tĩu như thế.

Cho nên lúc Mạnh Thanh Bắc hỏi đến vấn đề này, cậu theo bản năng nói như vậy.

Như thế mới sẽ không tổn thương đến hai em gái.

Bà nội Ngôn nghe xong, thì xoay người bước đi.

Suy nghĩ mấy ngày, trằn trọc rất nhiều lần trong đêm, cuối cùng bà vẫn quyết định đưa Mạnh Thanh Bắc đi. Đứa trẻ này giống như cháu ruột của bà, nhưng không còn cách nào khác, chỉ cần nó còn ở đây một ngày, thì Ngôn Dụ không thể chân chính hòa nhập vào cái nhà này được.

Huống hồ vốn cho rằng suy nghĩ của nó đơn thuần, bây giờ xem ra cũng không đơn giản.

Quyết định này, rất khó khăn.

Nhưng đau dài, không bằng dứt khoát.

Bà là người đã đi qua năm tháng chiến tranh, làm việc quả quyết, mặc dù cũng đau lòng lưu luyến. Nhưng vẫn là vì tốt cho tất cả mọi người, mới làm quyết định này. Năm đó đừng nói Tống Uyển không hiểu bà, e rằng là trong lòng Mạnh Trọng Khâm cũng phản đối.

Chỉ là họ đều hiếu thuận, đối với kiên trì của bà, không có cách nào phản đối đến cùng mà thôi.

Chuyện này Ngôn Dụ chưa bao giờ hỏi qua, đã trôi qua nhiều năm, lại nhắc đến. Bà nội Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

Thoáng ngừng lại, bà cầm kéo, cắt một đóa hoa bên cạnh xuống.

"Mẹ cháu là vì chuyện của Mạnh Thanh Bắc mà tức giận?"

Ngôn Dụ không định nói cho bà cụ biết, sợ bà không chịu nổi kích thích thế này. Vào lúc cô vừa cong phiếm môi, mỉm cười, thì nghe thấy tiếng hét của thím Lý ở trên lầu: "Phu nhân bà sao thế? Bà sao thế?"

Lúc Ngôn Dụ vọt lên lầu, thì thấy thím Lý quỳ bên cạnh Tống Uyển.

Tống Uyển nằm bất động trên sàn phòng ngủ của bà, cả người đều cứng đờ, đến khi Ngôn Dụ xông qua quỳ ở bên cạnh bà, đưa tay dò xét hơi thở của Tống Uyển.

Nín thở, bỗng nhiên buông lỏng.

Cũng may, bà không sao.

Đến khi điện thoại, gọi xe cấp cứu đến, Ngôn Dụ sợ bà nội lo lắng, bèn bảo thím Lý đi xuống chăm sóc. Xe cấp cứu đến rất nhanh, sau đó cô lên xe cùng Tống Uyển.

Bà nội Ngôn bảo thím Lý nhanh gọi điện thoại cho Mạnh Trọng Khâm và Mạnh Tây Nam.

Lúc Mạnh Tây Nam đến, còn đang mặc quân trang không quân.

Đi quá vội, nên quần áo cũng không kịp thay.

"Ngôn Ngôn," nhìn thấy Ngôn Dụ ngồi đợi bên ngoài, lo lắng nhìn cô, hỏi: "Mẹ thế nào?"

"Còn đang kiểm tra," Ngôn Dụ rũ đầu, vẻ mặt mệt mỏi.

May mà lúc này bác sĩ đi ra, Mạnh Tây Nam đi nhanh tới. Lúc Ngôn Dụ đứng dậy, chân cũng mềm nhũn, nếu không phải được người ta ôm từ đằng sau, thì suýt té ngã.

Cô quay đầu, suýt nữa đụng lên vành mũ bộ đội của Tưởng Tĩnh Thành.

Trên gò má tái nhợt của cô, xuất hiện một tia ngạc nhiên, "Sao anh đến đây?"

"Mẹ anh thấy có xe cấp cứu đậu ở cổng nhà em, biết là dì Tống được đưa đến bệnh viện, liền bảo anh đến xem thử," sau khi Tưởng Tĩnh Thành nhận được điện thoại, cũng giống Mạnh Tây Nam, quần áo cũng không kịp thay, liền chạy đến.

Gần đây quân khu có động tác lớn, cho nên cuối tuần tất cả sĩ quan đều phải tăng ca.

Trong tay anh còn cầm một tệp tài liệu, đây là thứ hôm nay anh vừa nhận được.

Nhìn cô gái trước mặt, đột nhiên, anh đau lòng đến mức không biết phải nói thế nào.

Anh cúi đầu nắm vai cô, khẽ hỏi: "Dọa sợ rồi sao?"

Ngôn Dụ chợt bật khóc, trong nháy mắt nhìn thấy Tống Uyển nằm dưới sàn, trái tim cô dường như cũng ngừng đập. Cô sợ lúc cô sờ mũi Tống Uyển, thì bà đã ngừng thở.

"Anh tiểu Thành," cô túm vạt áo anh, nước mắt rơi lã chã.

"Yên tâm, không sao, không sao đâu," anh ôm cô vào ngực, bàn tay nhẹ vuốt lưng cô, trong lòng lại đau đớn.

Mà giờ phút này tệp tài liệu anh cầm trong tay, là về chuyện đã quấy nhiễu Mạnh gia mấy mươi năm.

Trong nhất thời, ngay cả anh cũng không biết, nên mở miệng thế nào để nói cho Ngôn Dụ biết.

Mạnh Trọng Khâm là từ trong hội nghị chạy đến, thư ký nhận được điện thoại, không dám chậm trễ, lập tức nói cho ông biết.

May mà đến khi ông đến, Tống Uyển đã được đưa đến phòng bệnh cao cấp.

Bác sĩ nói là cảm xúc của bà kích động quá mức, nên mới ngất xỉu.

Mạnh Tây Nam cứ truy hỏi Ngôn Dụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô và mẹ ra ngoài dạo phố, thì làm cho cảm xúc của Tống Uyển kích động đến vậy.

Thấy anh cứ hỏi mãi, Ngôn Dụ chỉ rũ đầu không nói chuyện, Tưởng Tĩnh Thành không nhịn được, ngăn anh: "Đừng hỏi Ngôn Ngôn nữa, cô ấy bây giờ cũng mệt rồi."

Mạnh Tây Nam dường như vẫn muốn biết, cho đến khi Mạnh Trọng Khâm trầm giọng nói: "Tây Nam, con và tiểu Thành ra ngoài trước đi, để mẹ con và Ngôn Ngôn nghỉ ngơi một lát."

Không còn cách nào khác, hai người họ đều bị đuổi ra ngoài.

Ngôn Dụ ngồi trên sofa, Tống Uyển còn đang nằm. Nhưng vẻ mặt hai người đều không thoải mái, cho dù là trong mê man, mi tâm của Tống Uyển cũng cau chặt lại.

Mạnh Trọng Khâm chậm rãi ngồi xuống sofa, đặt đầu cô gái tựa lên vai mình.

Ông sờ tóc Ngôn Dụ, giọng nói thuần hậu lại dịu dàng, giống như một ngọn núi lớn, có thể vì cô mà che gió chắn mưa lớn nhất thế gian này.

"Nếu hiện tại con không muốn nói với bố, thì tựa lên vai bố, ngủ một lát đi nhé."

*

Trên hành lang bên ngoài bệnh viện, Mạnh Tây Nam móc thuốc ra, lại vì ở đầu ngọn gió, nên bật lửa quẹt mấy lần cũng không đỏ.

Mãi đến khi Tưởng Tĩnh Thành đưa tệp tài liệu trong tay cho anh.

Mạnh Tây Nam không vui nói: "Làm gì?"

"Cậu xem cái này đi," hôm nay lúc Tưởng Tĩnh Thành cầm được cái này, kinh hãi trong lòng còn nhiều hơn cả anh.

Vốn Mạnh Tây Nam không có tâm trạng, nhưng cuối cùng vẫn đón lấy. Đến khi anh mở tệp tài liệu ra, mới phát hiện đây là một phần giám định mẹ con. Nhìn kỹ, lại là của Mạnh Thanh Bắc.

Cho đến khi anh xem hết kết quả cuối cùng, lại xem lại một lần nữa, sau khi xem rất nhiều lần mới ngẩng đầu lên.

Đây là ý gì?

Anh nhìn Tưởng Tĩnh Thành, mặt đầy kinh hãi.

Tưởng Tĩnh Thành biết anh lúc này chắc chắn có rất nhiều điều muốn hỏi, "Còn nhớ lần trước có người lén chụp ảnh tớ và Ngôn Ngôn tung lên mạng không. Tớ tra ra được là tên quản lý của Mạnh Thanh Bắc ở bên trong quạt gió thổi lửa. Kết quả lúc hắn ta thẩm vấn, đã chủ động khai báo, là có người khác bảo hắn ta làm như vậy."

"Người đó tự xưng là mẹ của Mạnh Thanh Bắc."

Mạnh Tây Nam cảm thấy anh vẫn không hiểu, đây là ý gì.

Mãi đến khi Tưởng Tĩnh Thành đưa tay vỗ vỗ vai anh, trầm giọng nói: "Ngôn Ngôn và Mạnh Thanh Bắc bị ôm nhầm, là do có người làm."