Sự tinh nghịch thình lình xảy ra, làm cho bầu không khí lạnh như băng xung quanh dường như trở nên ấm áp thoải mái.
Bùi Tri Lễ nhìn em trai, khẽ cười một tiếng, lần này giọng điệu anh rất nghiêm túc: “A Hằng, anh thật sự từng ghen tị với em.”
Bùi Dĩ Hằng lắc đầu: “Em cũng thật sự không biết.”
Trong bầu không khí đầu tiên là vẻ trầm lặng gượng gạo phút chốc, sau đó Bùi Tri Lễ cười to ra tiếng.
“Từ bé em đã là thiên tài, sáu tuổi học cờ, chưa đến hai năm đã có thể đánh cờ với tuyển thủ chuyên nghiệp, tất cả mọi người đều nói em là thần đồng cờ vây, về phần anh, bắt đầu từ nhỏ đã quen với một cách xưng hô, đó chính là anh trai của thần đồng cờ vây.”
Bùi Tri Lễ xoay người, mở ra túi nhựa nằm bên chân, lấy ra hai lon bia bên trong, anh khui ra một lon trước, đưa cho Bùi Dĩ Hằng ở bên cạnh.
Tiếp theo anh lại khui một lon cho mình.
Mặt hồ công viên yên ả, cách đó không xa đủ loại âm thanh xen lẫn nhau trở thành âm thanh động lòng nhất trong thế giới bình thường này, ồn ào náo động, sôi nổi lại chứa đầy bầu không khí nhân gian.
Vào mùa đông, mặc dù bia không ướp lạnh, uống xong một ngụm vẫn lạnh thấu tim.
Là loại lạnh lẽo toàn thân run lên.
Anh uống một ngụm, quay đầu nhìn sang Bùi Dĩ Hằng, cười nói: “Nói mới nhớ, chúng ta còn chưa cùng nhau uống bia rượu.”
Ngón tay Bùi Dĩ Hằng hơi khựng lại, lon bia vốn sắp nằm bên môi anh dừng ở không trung. Anh quay đầu nhìn sang Bùi Tri Lễ, mày nhíu lại, đợi sau khi nghĩ ngợi một lúc, mới phát hiện lời Bùi Tri Lễ nói là thật.
Thực ra anh không thích uống rượu bia, dù sao cồn có mức ảnh hưởng nhất định đối với thần kinh não bộ.
Rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp đều có thói quen từ chối cồn.
Bùi Dĩ Hằng cũng không ngoại lệ.
Lúc này anh xoay cổ tay, cầm lon bia nhẹ nhàng chạm vào lon bia của Bùi Tri Lễ: “Anh, cụng ly.”
Bùi Dĩ Hằng nói xong, ngửa đầu uống bia, áo len hơi rộng cổ, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, bởi vì ngửa đầu đường cần cổ kéo căng thành một đường thẳng. Bia uống vào, hầu kết hơi trượt lên trượt xuống, dưới sự bao phủ của ánh trăng nửa trong suốt có sự thu hút mông lung lại khiến người ta mê say.
Anh uống hết nửa lon bia một hơi.
Đợi sau khi uống xong, Bùi Dĩ Hằng quay đầu nhìn anh trai, nói: “Nhưng anh luôn đứng nhất trường, hồi thi trung học anh vẫn đứng nhất toàn thành phố.”
Bùi Tri Lễ vỗ vai anh trai, cười nói: “Được rồi, em không cần cố gắng an ủi anh. Thực ra lúc trước anh hạn chế quá mức, nói thế nào nhỉ, thực ra mỗi người đều có sở trường và sở đoản của chính mình. Như em, không thích giao tiếp với người khác, chỉ trầm mê trong cờ vây.”
“Khi anh đang hưởng thụ cuộc sống bình thường lại vui vẻ, em đã bước lên trường đấu chuyên nghiệp từ sớm. Lúc anh ở Anh, anh nghĩ rằng, nếu người có thiên phú cờ vây kia là anh, anh có thể giống như em làm tốt như vậy được không?”
Ai cũng nói khi sự chuyên tâm của một người đạt tới một trình độ nhất định, thì sẽ lấy được thành tựu nhất định.
Mà khi người này còn có thiên phú, lại chỉ một lòng chuyên tâm về một việc, nhất định sẽ giành được thành tựu lớn lao.
Em trai anh, là người hiểu cờ vây nhất trên thế giới này.
“Tại sao anh không nói với em?” Đột nhiên, có một âm thanh hơi mỏi mệt vang lên.
Bùi Tri Lễ hơi sửng sốt, anh quay đầu nhìn Bùi Dĩ Hằng ngồi bên cạnh, lúc này em trai cũng đang nhìn anh.
Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói: “Anh cũng biết, em không hiểu.”
Bùi Dĩ Hằng lại ngửa đầu uống một ngụm bia, lúc này động tác của anh hơi hung hãn, giống như đang trút ra gì đó. Cho đến khi anh lại cất tiếng: “Anh, không cần nhường em nữa, nếu có điều không vui anh có thể nói với em.”
Bùi Dĩ Hằng dừng một lúc, rồi lại nghiêm túc lên tiếng: “Nếu không muốn nói, anh cũng có thể đánh một trận với em.”
Chủ động yêu cầu đánh nhau như vậy, Bùi Tri Lễ nghe được lần đầu tiên.
Anh vừa cười vừa lắc đầu, lại vào lúc anh đang uống bia, thế là bị sặc.
Bùi Dĩ Hằng liếc nhìn anh trai: “Anh uống rượu được không?”
Đối với đàn ông, khiêu khích tửu lượng của anh ta, giống như là khiêu khích bản lĩnh trên giường khiến người ta không thể chịu được. Bùi Tri Lễ nhìn thoáng qua em trai, chẳng hề khách khí nói: “Hồi anh trai em học đại học, trong phòng ký túc có một người anh em Đông Bắc. Trong bốn năm đó anh đã sớm luyện ra tửu lượng rồi.”
So với nữ sinh trong phòng ký túc, hoạt động nhàn nhã như đi dạo phố, ăn cơm, xem phim.
Nam sinh trong phòng ký túc thì ăn thịt nướng, uống rượu bia và ngồi ở quán cà phê internet cả đêm.
Đừng nhìn Bùi Tri Lễ là nam thần đại học, dáng vẻ sinh viên ngoan ngoãn, anh cũng từng trải qua chuyện ngồi tại quán cà phê internet suốt ba đêm liền. Thế nên khi Bùi Dĩ Hằng lắng nghe anh trai miêu tả, anh quả thật không thể tin được.
Bùi Tri Lễ vươn tay bóp trán, thấp giọng nói: “Cuối cùng anh thật sự không chịu nổi mùi trên người mình, nên quay về ký túc xá tắm rửa.”
Lần đó là mấy người trong phòng ký túc đánh cược, nói ai có thể ở quán cà phê internet lâu nhất.
Mà người rời khỏi trước tiên, phải phụ trách bữa cơm trong một tuần cho ba người còn lại trong phòng ký túc.
Đừng hỏi vì sao bọn họ lại đánh cược nhàm chán như vậy, giữa nam sinh có đôi khi trở nên ngây thơ, đừng nói ba tuổi ngay cả một tuổi cũng không bằng.
“Mãi đến khi năm tư tốt nghiệp, bọn họ mới nói thật với anh, tại sao lần đó muốn đánh cược nhàm chán như vậy.”
Bùi Tri Lễ hơi tựa vào lưng ghế dài, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, đêm nay rất nhiều sao, từng ngôi sao treo đầy tại phía chân trời, tựa như từng viên kim cương phát ra tia sáng lóng lánh trên tấm vải nhung đen.
Bùi Dĩ Hằng cũng rất hiếu kỳ: “Tại sao?”
Bùi Tri Lễ cúi đầu cười một tiếng: “Bởi vì tiền sinh hoạt của ba người kia sắp dùng hết rồi, nhưng họ chẳng có mặt mũi đòi tiền trong nhà, thế là kết cấu gài bẫy anh một tuần.”
Bạn cùng phòng biết con người anh thích sạch sẽ nhất, trong quán cà phê internet luôn có người hút thuốc, ở một buổi tối trên người sẽ có mùi.
Càng đừng nói tới ba ngày.
Thực ra Bùi Tri Lễ có thể kiên trì ba ngày đã vượt qua dự liệu của ba người kia.
Tới khi tốt nghiệp, ba người cảm thấy rất ngượng ngùng, thế là mỗi người lấy ra hai ngàn đồng, muốn xin lỗi Bùi Tri Lễ, đi ăn món đắt tiền, kết quả khui mấy chai rượu, cả bốn người nằm uống.
Lúc này Bùi Dĩ Hằng mới phát hiện, tới giờ anh vẫn chưa biết chuyện Bùi Tri Lễ hồi đại học, nhưng hôm nay nghe được lần đầu tiên, anh có cảm giác quen thuộc lại xa lạ.
Trước đó anh sở dĩ lựa chọn đại học A, quả thật là muốn đi theo bước chân của Bùi Tri Lễ.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện, càng uống càng nhiều, đúng là cảm giác càng nói càng thoải mái. Cho đến khi đám người tại công viên dần tản đi, nhiệt độ xung quanh tuy rằng ngày càng thấp, nhưng bọn họ uống không ít bia, Bùi Dĩ Hằng khui ra hai lon cuối cùng.
Bùi Tri Lễ vươn tay nhận một lon, lúc đang chuẩn bị uống, anh đột nhiên nói: “A Hằng, trở về đi.”
Bùi Dĩ Hằng nắm chặt lon bia trong tay.
Bùi Tri Lễ nghiêm túc nhìn em trai nói: “Em đã nhìn thấy thế giới người bình thường nhiều rồi, bây giờ hãy trở về thế giới của em đi, trở lại thế giới thuộc về cờ vây. A Hằng, em nên trở về vị trí của mình.”
Vị trí gì?
“Vị trí đứng đầu thế giới thuộc về em.”
*
Nhan Hàm vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị lên giường ngủ thì nghe được tiếng chuông cửa dồn dập.
Cô vội vã đi qua, lập tức mở cửa ra.
Cô vốn tưởng là Bùi Dĩ Hằng, nhưng khi mở ra quả thật là Bùi Dĩ Hằng đứng bên ngoài, nhưng rõ ràng là một Bùi Dĩ Hằng đã say, hơn nữa bên cạnh còn mang theo một người đàn ông cũng cao lớn.
Người đàn ông mỉm cười, lại hết sức tao nhã vẫy tay với cô: “Chào em.”
Nhan Hàm không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Bùi Tri Lễ ở cửa nhà mình.
Thế nên bây giờ cô phải làm sao đây, khách khí mời hai anh em đã say khướt này quay về căn nhà đối diện của bọn họ. Hay là cô nên lập tức gọi điện thoại cho Trần Thần, báo với cô bạn, hiện tại Bùi Tri Lễ đang ở cửa nhà cô.
Khi Nhan Hàm vẫn còn đang suy nghĩ về hai loại khả năng, Bùi Dĩ Hằng coi như đứng vững đột nhiên xoay người, kề sát cô, khoảng cách quá gần, Nhan Hàm vừa định lùi ra sau một bước thì hai tay anh đã nâng lên khuôn mặt cô.
Sau đó, anh lùi ra một chút khoảng cách.
Ngay khi đáy lòng Nhan Hàm thấp thỏm, anh mỉm cười với cô.
Là nụ cười tươi đủ để gọi là ngọt ngào, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy như là rơi vào hũ mật ong.
Đáy lòng Nhan Hàm tựa như có một chú nai con nhảy nhót loạn xạ, lúc thì chạm chỗ này, lúc khác húc chỗ kia.
Nhịp tim cô chẳng thể đập bình thường.
Đợi khi má cô hơi ửng đỏ, Bùi Dĩ Hằng thâm tình nhìn cô, hô lên: “Nhan Nhan.”
Có lẽ, sự dịu dàng liều chết này chính là cảm xúc trong mắt anh lúc này. Cô hít sâu một hơi, đáy lòng hơi cảm động, hóa ra anh uống say rồi cũng muốn đưa anh trai mình tới gặp cô.
Anh muốn giới thiệu cô với người nhà của anh.
Bùi Dĩ Hằng như vậy, luôn có thể khiến cô cảm động.
Sau đó cô hiểu rõ, nhìn thấy Bùi Dĩ Hằng dùng giọng điệu tự hào xen lẫn vui vẻ cất tiếng: “Đây là anh trai anh, Bùi Tri Lễ.”
—
Lời tác giả:
Nàng tiên nhỏ: online hỏi, tưởng rằng bạn trai nửa đêm đến gõ cửa là vì dẫn anh trai anh ấy tới gặp tôi, tôi đã thể hiện ra vẻ cảm động, nhưng anh ấy chỉ là đến khoe khoang anh trai mình, tôi nên làm sao đây?