Thời gian trôi qua rất nhanh, Bella thấy mọi người trong toa đều có vẻ hơi mệt rồi, làm như lơ đãng nhỏ giọng hỏi Monica bên cạnh, "Bạn yêu, có phải bình thường chúng ta đã đến giờ dùng trà chiều?" Monica lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Tớ cứ thấy đã quên cái gì, thì ra là chưa dùng trà chiều nha!"
Lúc này, mọi người trong toa đều đồng loạt quay đầu lại nhìn Monica, ngay cả Bella cũng không ngờ hiệu quả của câu nói nhỏ ban nãy của mình lại lớn như vậy nha. Monica chỉ nghe lọt hai chữ trà chiều, hiện giờ cô chỉ nghĩ đến những món ăn ngon miệng mà thôi, nên giọng nói cũng càng lúc càng lớn.
Lucius nghe thấy Bella nói chuyện với Monica thì dần căng thẳng, sau bữa trưa, cậu cứ nghĩ chị Bella sẽ không làm khó dễ mình,... Xem ra cậu đánh giá bản thân hơi cao rồi. Lucius thầm nhắc mình giờ trà chiều phải thật cẩn thận chú ý đến chị Bella, đề phòng chị ấy tranh thủ lúc cậu không chú ý chỉnh cậu.
Bình thường, khi mọi người ăn món mình thích sẽ không tự giác ăn nhiều hơn, mà món cực kỳ thích ăn lại cành dễ nhận ra. Bella dựa trên chính sự quen thuộc của Lucius với điểm tâm mà Narcissa tự làm ra và độ trân quý của điểm tâm đó để lên kế hoạch chỉnh người này.
Narcissa không biết, giờ phút này, chị gái cô bé đang trăm phương nghìn kế muốn chỉnh "khuê mật" của mình. Vậy nên khi cô thấy chị Bella đặt lẫn điểm tâm lên cũng chỉ nhìn qua Bella rồi không để ý nữa, cô bé còn cảm thấy chị mình xử lý rất tốt, như vậy thì mọi người sẽ không biết trong đó có cả điểm tâm mà cô bé làm.
Lucius không phát hiện ra kế hoạch của Bella, cầm điểm tâm của Narcissa lên ăn luôn. Ý cười trên mặt Bella càng rõ ràng. Người ngồi bên cạnh Bella nhìn thấy nụ cười cực kỳ thục nữ của chị thì rùng mình, ngồi cách chị ra một chút, tránh cho mình bị xui xẻo.
"Ăn ngon chứ ạ?" Narcissa thấy Lucius nhanh chóng lấy điểm tâm mình làm trong số những món điểm tâm trên bàn ra ăn luôn, cảm giác thật tự hào.
Narcissa luôn không tự tin lắm về tay nghề của mình, cô bé luôn nghĩ mọi người thương mình nên mới tỏ ra yêu thích món ăn của cô, còn Rose lại là bạn thân nên sẽ ngượng ngùng khi nói món cô làm không ngon, nên cô luôn làm vừa đủ cho mọi người trong nhà, phần lớn thì gửi qua cho Rose, còn Rose muốn xử lý như thế nào thì... Narcissa không muốn biết đâu!
Đương nhiên, chuyện này chỉ có nhà Black biết, Narcissa vì không muốn khuê mật lo lắng khi ăn hoặc xử lý chúng, rất không có tình bạn bè giấu nhẹm luôn chuyện này. Nói cách khác, Bella biết Narcissa không tự tin về trù nghệ của cô bé, còn Lucius lại cứ nghĩ rằng trù nghệ của Narcissa tốt là chuyện ai cũng biết. Vậy nên khó trách Narcissa nhìn người đang liên tục ăn điểm tâm cô bé làm, cũng chính là người đang cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của mình - Lucius Malfoy.
Lucius đang hết sức tập trung ăn uống thì nghe được câu hỏi, cậu gật đầu tỏ vẻ món ăn rất ngon, sau đó quay đầu nhìn người hỏi, kết quả là nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Narcissa. Lucius nghẹn luôn. Narcissa thấy Lucius vì câu hỏi của cô mà nghẹn đỏ mặt, còn lo lắng đưa tách trà cho cậu, ý bảo cậu uống trà cho đỡ.
Sau đó, Narcissa và Lucius nói chuyện rất vui vẻ, ngay cả Narcissa cũng có cảm giác, trừ Rose, cô bé rất hiếm khi gặp được người hợp phách. Mà Lucius lại rơi trong mớ bòng bong khi vừa muốn xe lửa đi thật nhanh lại vừa muốn mãi mãi không đến được Hogwarts.
Bella lạnh mặt nhìn Narcissa và Lucius vui vẻ, bất động thanh sắc lắc đầu, trong lòng chỉ có cảm giác rèn sắt không thành thép, "Xem ra Cissy không nhận ra điểm khác thường của thằng nhóc Lucius kia rồi! Em gái à, sao em ngốc thế hả!". Tuy nghĩ vậy, nhưng Bella vẫn rất vui vẻ khi chỉnh được Lucius.
Thời gian trôi qua, lúc xe lửa còn cách Hogwarts 5 phút thời gian, các phù thủy nhỏ được nhắc nhở đi thay đồng phục, vì vậy, Lucius lễ phép tạm biệt mọi người trong toa rồi về toa của mình để thay đồng phục.
Qua một con đường nhỏ lầy lội, bốn người ngồi trên một chiếc thuyền chậm rãi vượt qua hồ Đen, đi qua đoạn đường núi gập ghềnh, những tân sinh mới nhận được thư mời cuối cùng cũng thấy được thành Hogwarts. Narcissa không biết người khác cảm thấy gì khi nhìn thấy Hogwarts lần đầu, như là nhà? Hay là tín ngưỡng? Narcissa cảm nhận được là cảm giác linh hồn mình thuộc về nơi đây, trung thành với nơi đây.
Lắng nghe viện trưởng nhà Gryffindor - Minerva McGonagall nghiêm túc giới thiệu về bốn nhà trong Hogwarts, nhắc nhở tân sinh chỉnh trang lại, rồi bà dẫn đám trẻ hoặc là lo lắng, hoặc là sợ hãi hay là giả vờ bình tĩnh bước qua cửa lớn vào đại sảnh đường của Hogwarts.
Giáo sư để các phù thủy nhỏ đứng ở cửa sau của lễ đường, bước đến chỗ chiếc ghế dựa ở chính giữa, trên chiếc ghế là một chiếc mũ kỳ quái. Hiệu trưởng Dippet chờ giáo sư McGonagall ổn định vị trí mới bước lên chào đón mọi người đã đến Hogwarts rồi tuyên bố bắt đầu lễ phân loại.
"Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm."
Chiếc nón phép thuật kỳ quái đột nhiên nứt miệng ra, hát một khúc ca, thanh âm vừa kỳ quái vừa chói tai. Sau khi nó hát xong, giáo sư McGonagall lấy danh sách học sinh ra, bắt đầu đọc tên.
"Marietta Edgecombe."
"Ravenclaw!"
"Euan Abercrombie."
"Gryffindor!"
"..." Mỗi khi có học sinh mới được phân đến, các học sinh của nhà đều nhiệt liệt cho họ một tràng pháo tay, ngay cả Slytherin cũng không ngoại lệ.
"Narcissa Black."
Nghe thấy tên mình, Narcissa ung dung đến trước ghế dựa, hai tay cầm mũ, cô bé còn chưa kịp đội lên thì nó đã hô lớn.
"Slytherin."