Thế Giới Hiện Thực

Chương 62



Phòng yêu cầu rất yên tĩnh, Narcissa đã nói hết từ lâu, thời gian càng dài, Narcissa càng tuyệt vọng: Chẳng lẽ mày nghĩ ai cũng có thể chấp nhận ngoại tộc như mày sao? Narcissa Black, mày nên cô độc đến chết mới đúng!

Narcissa ngẩng đầu nhìn Lucius đang trầm tư suy xét, cắn cắn môi dưới, hạ quyết tâm. Ngày mai, không, tối nay, cô sẽ viết thư bảo Druella và Cygnus chuẩn bị chuyển trường cho mình.

Khuôn mặt Narcissa vừa tuyệt vọng, lại vừa kiên định, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lucius, xuất thần. Từ nay không bao giờ có thể gặp anh nữa, trái tim cô vừa kéo vừa đau. Bàn tay không kìm được xoa mặt Lucius, muốn nhớ rõ anh, cất bóng dáng anh vào sâu trong linh hồn, cho phép cô lưu luyến lần cuối nhé.

Narcissa căn bản không chú ý Lucius lúc này đang nghĩ gì, có biểu cảm gì, cô chỉ bướng bỉnh làm theo suy nghĩ của mình. Động tác này của cô kéo Lucius đang thả hồn về. Lucius lấy lại tinh thần, nhìn thấy khuôn mặt đầy tuyệt vọng của Narcissa. Đó là tuyệt vọng mang theo kiên định làm anh bất an. Lucius hận không thể dùng sức gõ đầu, vì sao anh có thể quên Narcissa đang chờ anh trả lời chứ!


"Cissy..." Lucius nhẹ giọng gọi Narcissa, nhưng cô đã chìm vào thế giới của mình, không có phản ứng với tất cả.

Lucius càng ảo não, anh giơ tay, cẩn thận chạm vào mặt cô, tựa nhẹ trán của mình lên trán cô, lại gọi: "Cissy!"

Lucius không ngừng gọi tên Narcissa. Không biết qua bao lâu, Narcissa cũng khôi phục, đôi mắt không có tiêu cự của cô dần thanh tỉnh. Đến lúc cô phản ứng được Lucius đang dán trán gọi tên mình, cô chậm rãi kéo khoảng cách của hai người ra, nhìn chằm chằm Lucius.

"Cissy, em nghe anh nói!" Lucius thấy Narcissa đã hồi thần, lập tức nói, "Anh yêu em, chẳng cần biết em là ai, chẳng sợ em từng là một Muggle!"

Narcissa dường như không tin lắc đầu, cô kéo dài khoảng cách, lấy tay véo mình một cái, lẩm bẩm: "Sao lại đau nhỉ, không phải em đang mơ à?"


Lucius thấy vậy, buồn cười. Anh dùng hai tay nâng mặt cô lên, ánh mắt chuyên chú nhìn thẳng vào cô: "Ta, Lucius Malfoy, quyết định lấy kết hôn là điều kiện kết giao với Narcissa Black, bất luận em có quá khứ và bí mật gì, ta lấy danh nghĩa của Merlin thề!"

"Lucius... Anh... Nói thật sao? Thật sự không để ý chuyện em từng là Muggle chút nào sao?" Narcissa cảm thấy trước mắt đều trở nên mơ hồ, tựa như có gì đó chảy ra từ trong mắt, mang theo khúc mắc của cô rơi xuống.

"Anh đã lấy danh nghĩa của Merlin thề, em còn chưa tin anh sao, Cissy?" Lucius thở dài, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, bất đắc dĩ nói.

"Không phải, chỉ là hạnh phúc tới quá đột nhiên, em không biết phải làm gì."

"Tin tưởng anh, anh sẽ làm em hạnh phúc." Lucius không chờ Narcissa nói chuyên, dứt khoát cúi đầu hôn lên môi cô.


Narcissa bị hôn bất ngờ, sửng sốt, đôi mắt cô trợn to, rồi dần nhắm lại, hưởng thụ nụ hôn này. Khóe miệng Lucius hơi nhếch lên, làm nụ hôn nhẹ này sâu hơn, hai tay anh ôm lấy thân mình đã xụi lơ của cô. Lúc kết thúc nụ hôn ngọt ngào này, đôi tay Narcissa đã bất giác ôm cổ Lucius.

Hơi thở hai người đều có phần suy yếu, Lucius khẽ cắn vành tai trắng noãn của Narcissa: "Narcissa yêu dấu, câu trả lời của em là gì?"

Chỉ thấy vành tai Narcissa chậm rãi ửng hồng, khuôn mặt dần đỏ ửng. Cô chôn mặt vào hõm cổ Lucius. Lúc anh muốn kéo cô ra, chợt nghe thanh âm rất nhỏ nhưng kiên định của cô: "Ta, Narcissa Black, nguyện ý cùng Lucius Malfoy lấy kết hôn làm điều kiện kết giao, Merlin làm chứng."

Lucius vốn không nghĩ tới có thể nghe câu trả lời xác thực của Narcissa, anh chỉ muốn thấy Narcissa gật đầu đồng ý mà thôi. Vậy nên lúc nghe thấy câu trả lời xác định của cô, hạnh phúc bao phủ toàn bộ anh. Anh nhẹ nhàng buông lỏng hai tay, muốn kéo Narcissa ra ngoài nhìn một chút. Nhưng Narcissa đang ngượng ngùng ôm chặt eo anh, túm thế nào cũng không ra.
"Cissy!" Lucius gọi cô một tiếng, Narcissa đáp lại anh bằng cách ôm anh càng chặt.

".... Cissy, nếu em lại ôm chặt thêm, có lẽ em sẽ phải đưa anh đến chỗ bà Pomfrey." Lucius bị Narcissa ôm ngạt đến nơi rồi!

Narcissa giống như bị điện giật buông anh ra. Lucius nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, không còn gì tốt đẹp hơn như vậy. Narcissa buông Lucius đợi một lúc vẫn không thấy anh nói gì, nghi hoặc nâng mắt nhìn anh, kết quả lại trực tiếp nhìn thẳng ánh mắt thưởng thức của anh. Thấy anh lộ rõ cảm xúc, cuối cùng cô cũng hiểu, Lucius luôn như vậy, luôn chờ đợi và không giữ lại một cái gì với cô.

"Hahahahaha!" Narcissa đột nhiên bật cười, thả lỏng. Lucius nhìn cô, vươn hai tay làm tư thế ôm, chờ Narcissa ôm lại. Narcissa cũng không phụ sự chờ mong của anh, nhào vào lòng anh.
"Anh nghĩ, lúc này Bella đã nói cho cha mẹ em chuyện của chúng mình chưa?" Lucius ngồi trên sofa, Narcissa gối lên đùi anh, để ngón tay thon dài của anh đùa nghịch mái tóc vàng óng của mình.

"......" Bàn tay đang đùa nghịch mái tóc Narcissa của Lucius hơi dừng lại, rồi tiếp tục động tác.

"... Chắc là không đâu nhỉ?" Narcissa không nghe thấy Lucius trả lời, cứng ngắc hỏi lại anh.

"Cissy, em hẳn nên xóa từ "không" kia đi. Chắc chắn tối hôm qua Bella đã gọi cha mẹ em, nói không chừng, hiện tại cha mẹ anh cũng biết chuyện chúng ta ở cùng nhau rồi." Lucius lạnh nhạt nhìn Narcissa muốn trốn tránh thực tế.

"..."