2h30 sáng, Nhàn Hy kết thúc ca làm việc tại quán bar, đôi chân mệt mỏi lê bước về nhà. Ánh đèn đường mờ ảo soi bóng cô trên mặt đường ẩm ướt, tạo nên một khung cảnh u ám, phù hợp với tâm trạng mệt mỏi của cô lúc
nay.
Khi ra khỏi cửa quán, ánh mắt cô chợt dừng lại khi nhìn thấy chiếc xe của Huyền Giới vẫn còn đậu ở đó. Tim cô đập mạnh, tự hỏi tại sao hắn vẫn còn ở đây. Chả phải là hắn đang bị thương hay sao? Sao không về nhà nghỉ ngơi mà ở đây lúc nửa đêm thế này?
Nhàn Hy khẽ lắc đầu, nhắc nhở bản thân rắng cô đang trong thân phận của Hy Lyn. Cô không thể trực tiếp đến hỏi Huyền Giới được. Cố nén lại sự tò mò, cô vội vàng quay bước, hy vọng không bị hắn chú ý.
Nhưng khi cô vừa đi được vài bước, thì từ đằng sau, cô nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động. Chiếc xe chầm chậm di chuyển theo sau lưng cô. Nhàn Hy cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tự hỏi tại sao Huyền Giới lại hành động kỳ lạ như vậy? Từ lúc hắn bước vào quán bar, không làm khó dễ cho cô, giờ lại âm thầm bám theo sau lưng cô. Đây không phải là cách mà hắn thường đối xử với Hy Lyn.
Lúc này, một ý nghĩ lướt qua trong đầu cô. Liệu có phải thân phận của mình đã bị phát hiện rồi sao? Nhưng nếu
Huyền Giới biết mình lừa dối hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy. Suy nghĩ đó khiến cô bớt lo sợ hơn một chút, nhưng vẫn không kém phần căng thẳng.
Cô vội bước nhanh hơn, và ngay lập tức, chiếc xe cũng tăng tốc theo cô. Cô dừng lại, chiếc xe cũng dừng lại. Hết cách rồi, cô đành phải tiếp tục vai diễn Hy Lyn của mình.
Nhàn Hy giả vờ tức giận, bước lại gần chiếc xe, gõ mạnh vào cửa kính. "Này, sao anh cứ đi theo tôi vậy hả?" cô tức giận hỏi.
Huyền Giới nhếch mép cười, giọng nói có chút châm biếm, "'Ai bảo tôi đi theo cô?"
Nhàn Hy trừng mắt nhìn hắn, cơn giận bùng lên trong lòng. "Rõ ràng là anh đang theo dõi tôi! Anh nghĩ tôi không biết sao?"
Huyền Giới lắc đầu nhẹ, giọng điểm tĩnh, "Tôi cứ thích vậy đó, cô làm gì tôi nào!"
Câu trả lời của hắn khiến Nhàn Hy tức giận, ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ. "Anh...anh..."
Nhưng rồi cô chợt nhận ra rằng không nên cãi tay đôi với Huyền Giới lúc này. Cô quay người, bỏ đi, cố gắng kiềm soát cơn giận trong lòng.
Chiếc xe vẫn không rời khỏi vị trí, ánh đèn pha chiếu thẳng vào lưng cô, như một lời nhắc nhở rằng hắn vẫn ở đó, quan sát cô từng bước một. Nhàn Hy bước nhanh hơn, cố gắng thoát khỏi ánh nhìn săm soi của hắn, lòng cô tràn đầy những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Đêm tối vẫn bao trùm mọi ngõ ngách của thành phố, chỉ có tiếng bước chân vội vã của Nhàn Hy vang vọng trên con đường vắng. Cô cảm thấy từng sợi tóc gáy dựng đứng lên, ánh mắt của Huyền Giới như ánh đèn pha rọi thẳng vào lưng, làm cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Cố gắng không quay lại nhìn, Nhàn Hy bước nhanh hơn. Nhưng chẳng mấy chốc, cô cảm thấy tiếng bước chân của mình không còn là âm thanh duy nhất trong đêm. Bóng dáng của Huyền Giới lặng lẽ bám theo cô, từng bước một.
Tim cô đập mạnh hơn, và những câu hỏi trong đầu ngày càng nhiều hơn. Cô không thể hiểu nổi động cơ của
Huyền Giới. Hắn đang muốn gì? Tại sao lại bám theo cô giữa đêm khuya như thế này?
Đến khi không thể chịu đựng được nữa, Nhàn Hy quyết định dừng lại. Cô hít một hơi sâu, quay người lại, mắt nhìn thẳng vào Huyền Giới, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Anh muốn gì?" Cô hỏi, giọng không còn giận dữ mà thay vào đó là sự bình tĩnh lạnh lùng.
Huyền Giới vẫn giữ nụ cười nhếch mép, nhưng ánh mắt hắn có một tia gì đó khó đoán. "Tôi đã nói rồi, tôi cứ thích vậy đó," hắn trả lời, giọng điệu châm biếm.
"Anh đang đùa giỡn tôi đúng không? Anh nghĩ tôi là ai mà anh có thể làm như thế?" Nhàn Hy nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim cô vẫn đập loạn nhịp.
Huyền Giới bước thêm một bước về phía cô, làm Nhàn Hy cảm thấy khoảng cách giữa họ ngày càng ngắn lại. "Cô nghĩ rằng tôi không nhận ra sao? Cô thực sự nghĩ rằng mình có thể lừa dối tôi mãi sao?"
Nhàn Hy cảm thấy lạnh cả người, những lời của Huyền Giới như một cú đấm mạnh vào tim cô. "Anh đang nói gì vậy?" Cô cố gẳng giữ vững giọng nói.
Huyền Giới dừng lại, mắt hắn ánh lên sự lạnh lùng. "Cô biết rõ tôi đang nói gì mà, Hy Lyn."
Nhàn Hy cảm thấy chân mình như muốn khuyu xuống. Hắn đã biết tất cả sao? Nhưng tại sao hắn lại không làm gì cả? Tại sao hắn vẫn để cô tự do đến giờ?
"Anh muốn nói gì? Tôi không hiểu gì cả!" Nhàn Hy lặp lại, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên quyết.
Nói rồi, cô vội đẩy Huyền Giới ra. Nhưng không may, cô đã vô tình động trúng vào vết thương ở tay hắn.
Huyền Giới vội nhăn mặt, chạm vào vết thương. Cô nhìn thấy sự đau đớn trên khuôn mặt hắn và cảm thấy như một đoạn âm thanh bị đứt ngang.
Nhàn Hy nhìn chẳm chẳm vào vết thương trên tay Huyền Giới, ánh mắt cô lấp lánh cảm xúc hỗn loạn. Cô không dám ngớt ánh nhìn, nhưng bên trong lại cảm thấy lo lắng và đau buồn.
"Tôi xin lỗi! Tôi quên mất là..." Nhàn Hy cố gắng giải thích, nhưng bị Huyền Giới cắt ngang.
"Cô quên gì?" Huyền Giới lặng lẽ hỏi lại, nhưng giọng nói mang vẻ cứng rắn, không có chút lộ ra cảm xúc thật sự.
Nhàn Hy nhắm mắt lại, cảm thấy thật ngu ngốc vì đã để mình rơi vào tình huống này. Cô cố gắng che dấu những cảm xúc đang dâng trào bên trong. "Không... không có gì! Tôi xin lỗi" cô nói, rồi vội vã quay lưng, chạy về nhà, để lại Huyền Giới vẫn đứng đó, trong sự im lặng không lời giải thích.
Huyền Giới đứng đó, nhìn theo bóng lưng của Nhàn Hy chạy xa dần. Một nụ cười lạnh lùng như một lưỡi dao vụn vỡ vẫn còn treo trên môi hắn. "Để tôi xem em có thể diễn kịch đến khi nào" Huyền Giới thì thầm, giọng nói mang vẻ châm biểm như một thử thách thách thức không lời, rồi hắn quay lưng, bước dứt khoát lên xe, rời đi trong sự im lặng đầy ám ảnh của đêm.