Thế Giới Mafia: Tình Yêu Giữa Lửa Địa Ngục

Chương 63: Vết Thương Lòng



Nhàn Hy đứng dậy, nhìn hắn từ phía sau, cảm nhận được sự cô đơn và phức tạp trong tâm hồn của người đàn ông này. Cô đi lại gần, đặt bàn tay nhẹ lên vai Huyền Giới. "Chú đi vào, đến giờ vệ sinh vết thương và thay băng gạc rồi" Nhàn Hy nói.

Huyền Giới quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng khi nhìn thấy Nhàn Hy. Hắn gật đầu, rồi cùng cô đi vào phòng. Trong căn phòng ấm áp, Nhàn Hy cẩn thận chuẩn bị dụng cụ y tế, ánh đèn êm dịu chiếu rọi lên khuôn mặt đầy sự tập trung của cô.

Khi bắt đầu vệ sinh vết thương, Huyền Giới không thể không cảm nhận được sự chăm sóc tận tụy và sự lo lắng từ

Nhàn Hy. Mỗi động tác của cô đều nhẹ nhàng và chu đáo, như thể cô đang đối xử với một điều quý giá. Hắn cảm thấy lòng mình ấm áp hơn, nỗi lo lắng và bất an dần tan biến.

"Em có muốn kể tôi nghe về chuyện xảy ra lúc chiều không?" Huyền Giới hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và không ép buộc. Hắn hy vọng rằng, bằng cách nào đó, cô có thể mở lòng và chia sẻ.

Nhàn Hy im lặng một lúc, đôi mắt hơi u buồn. Cô tiếp tục công việc của mình, rồi thở dài nhẹ nhàng. "Đã bảo là không có chuyện gì? Chú đừng có hỏi nữa có được không?" Cô cố gắng xử lý vết thương thật nhanh, cảm giác muốn tránh xa những câu hỏi khiến mình đau lòng.

Xong xuôi tất cả mọi thứ, Nhàn Hy tức giận đi lại tắt đèn, đi đến ghế sofa, trùm chăn lên đầu mà ngủ. Trong chiếc chăn chật chội và ngột ngạt đó, nước mắt Nhàn Hy lúc này từng giọt rơi xuống. Cô nhớ ba mẹ của mình rồi. Nếu như mọi khi thì cô sẽ khóc thật lớn, nhưng hôm nay còn có sự hiện diện của Huyền Giới, nên cô chỉ dám thút thít bên trong.

Huyền Giới ngồi lặng lẽ trong bóng tối, cảm nhận được sự đau đớn và nỗi buồn của Nhàn Hy dù cô không nói ra.

Hắn biết rằng có những vết thương trong lòng cô mà không dễ dàng chữa lành. Nhưng hắn cũng quyết tâm sẽ ở bên cô, giúp cô vượt qua những đau thương ấy.

Trong đêm tối, hai con người với những vết thương riêng đang dần xích lại gần nhau hơn, chia sẻ những khoảnh khắc yên bình dù chỉ trong im lặng.



Trong căn phòng tĩnh lặng, Huyền Giới lấy máy tính bảng ra tiếp tục giải quyết công việc còn dang dở. Ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên khuôn mặt hẳn, tỏ rõ sự tập trung và căng thẳng. Hắn mở ứng dụng tin nhắn, gửi một câu hỏi nhanh cho A Tiêu về việc điều tra mà hắn đã yêu cầu lúc chiều.

Sau vài phút chờ đợi, Huyền Giới nhận được câu trả lời từ A Tiêu. "Xin lỗi ngài, vì bận xử lý công việc ở quán bar nên tôi chưa có thời gian điều tra." Tin nhắn ngắn gọn nhưng đủ để khiến Huyền Giới cảm thấy bất lực. Hắn tắt điện thoại, cố gắng không để sự thất vọng lấn át, rồi quay trở lại với công việc trên máy tính bảng.

Đồng hồ điểm hai giờ sáng, khi công việc cuối cùng cũng tạm hoàn tất. Huyền Giới tắt máy tính, kéo mình ra khỏi màn hình sáng chói. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đi lại bên chỗ Nhàn Hy đang nằm.

Thấy cô đã ngủ say, hơi thở đều đều, hắn nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô, cẩn thận không để cô thức giấc.

Ánh nhìn của hắn tràn đầy sự quan tâm và bảo vệ.

Khi Huyền Giới vừa đặt lưng xuống giường, trời bắt đầu đồ mưa. Những giọt mưa rơi nhẹ nhàng trên mái nhà, tạo nên âm thanh êm dịu như tiếng ru. Không phải là cơn mưa xối xả, mà chỉ là những giọt nước nhỏ nhẹ, giống như những giọt nước mắt thầm lặng của Nhàn Hy. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy một sự yên bình lạ thường, như thể mọi đau thương đều có thể tan biến trong tiếng mưa đêm.

Huyền Giới nhắm mắt lại, để tiếng mưa dẫn hắn vào giấc ngủ. Trong lòng hắn, một quyết tâm mới hình thành - hắn sẽ làm mọi cách để bảo vệ Nhàn Hy, để cô không phải rơi nước mắt thêm lần nào nữa.

Ba giờ sáng, Nhàn Hy bị đánh thức vì cơn buồn vệ sinh. Cô khó chịu ngồi dậy, chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, nhưng không thể chịu đựng được nữa, cô vẫn phải loạng choạng đi vào nhà vệ sinh. Sau khi bước ra, như thói quen, cô vô thức đi lại bên giường, leo lên giường mà ngủ.

Huyền Giới cảm giác được có một lực lún của chiếc nệm bên cạnh bỗng mở mắt ra xem. Thấy Nhàn Hy đã nằm bên cạnh hắn rồi, hắn mỉm cười nhẹ nhàng, kéo chăn đắp kín cho cả hai. Trong đêm mưa, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, tìm thấy sự an ủi và yên bình từ sự hiện diện của nhau.