Khi trời sáng, Nhàn Hy chuẩn bị ra khỏi nhà để đến trường. Cô mặc một bộ đồ thoải mái nhưng vẫn thể hiện sự tự tin và năng động. Cô cảm thấy hào hứng với những bước chuẩn bị cuối cùng cho lễ tốt nghiệp. Nhưng khi vừa bước vào lớp, điện thoại của cô reo lên.
Nhìn thấy tên Huyền Giới trên màn hình, Nhàn Hy cảm thấy bất ngờ cùng một chút lo lắng vì tại sao Huyền Giới lại gọi chô vào lúc này. Cô nhận cuộc gọi và nghe giọng nói trầm ổn của Huyền Giới bên kia đầu dây. "Em dậy rồi à!"
Nhàn Hy đưa tay lên vuốt ve màn hình điện thoại khi nhìn thấy tên Huyền Giới hiện lên trên màn hình. Đôi mắt cô thoáng lo lắng, cảm giác như có điều gì quan trọng đang chờ đợi phía trước. Cô hít một hơi thật sâu và nhấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Huyền Giới vang lên bên đầu dây, trầm ổn nhưng không thể che giấu sự căng thẳng. "Em dậy rồi à?"
Nhàn Hy cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh, để không làm tăng thêm lo lắng của hắn. "Vâng, cháu đã dậy rồi. Hôm nay cháu có việc phải đến trường để chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp sắp tới."
Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua, trước khi Huyền Giới lên tiếng trở lại với sự gấp gáp, "Bao giờ em tan thì gọi cho tôi."
Nhàn Hy cảm thấy một chút nghi ngờ, đôi lồng mày cô nhíu lại. "Có chuyện gì sao?"
Huyền Giới cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói của mình, nhưng sự căng thẳng vẫn không thể bị giấu kín.
"Không! Cứ vậy nhé! Tôi có việc bận rồi."
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, và Nhàn Hy cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt sâu thằm. Những lời nói của Huyền Giới khiến cô cảm thấy lo lắng, và cô biết rằng có điều gì đó không ổn. Dù biết rằng ngày hôm nay cô phải tập trung vào việc chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp, tâm trí cô vẫn không thể rời khỏi suy nghĩ về tình hình của Huyền Giới.
Sau khi buổi học kết thúc, Nhàn Hy vội vã rời khỏi lớp học, trong lòng cảm thấy lo lắng không nguôi. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, tay run rẩy một chút khi tìm số của Huyền Giới. Nhấn nút gọi, cô đưa điện thoại lên tai, hy vọng rằng hắn sẽ nghe máy ngay lập tức.
Khi đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, Nhàn Hy cảm thấy một chút hồi hộp. Tuy nhiên, chỉ một vài giây sau, một tin nhắn từ Huyền Giới hiện lên trên màn hình:
"Tôi đang đợi em trước cổng trường. Nhanh lên nhé."
Nhàn Hy đọc tin nhắn, trái tim cô đập nhanh hơn. Cô nhanh chóng rời khỏi trường, dạo bước trên hành lang với sự lo lắng. Đưa mắt tìm kiếm Huyền Giới, cô không thấy hắn ở khu vực quen thuộc.
Khi bước ra ngoài cổng trường, ánh mắt cô đảo quanh tìm kiểm hẳn giữa đám đông đang tản ra sau giờ học. Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt cô-Huyền Giới đứng đó, dáng vẻ nghiêm túc và đầy căng thẳng, mặc cho đám đông và tiếng ồn ào xung quanh. Ánh sáng của buổi chiều tạc lên gương mặt hắn, làm nổi bật vẻ lo lắng trong đồi mắt.
Nhàn Hy bước tới gần, và Huyền Giới ngay lập tức nhận ra sự có mặt của cô. Đôi mắt hắn sáng lên với sự nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô, và Huyền Giới vẫy tay ra hiệu. Hắn nhanh chóng tiến về phía Nhàn Hy, nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay lạnh giá của mình.
"Có chuyện gì sao?" Nhàn Hy hỏi, ánh mắt cô lo lắng khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Huyền Giới.
"Cháu thấy có vẻ chú không được ổn!"
Huyền Giới im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó. Hẳn nhìn sâu vào mắt Nhàn Hy, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, "Hôm nay tôi có thể ở lại chỗ em được không?"
Nhàn Hy bất ngờ, cảm giác như một cơn sóng vỗ vào bờ, làm cho cô cảm thấy lạ lẫm. "Hả? Chú muốn ở lại chỗ của cháu?" Cô hỏi lại, không giấu nổi sự ngạc nhiên trong giọng nói.
Huyền Giới gật đầu, đôi mắt hắn tràn đầy sự cầu xin và lo lắng. "Được không?"
Nhàn Hy im lặng, suy nghĩ về lời đề nghị của hắn. Cô cảm nhận sự căng thẳng trong không khí, và nhìn thấy sự mệt mỏi và căng thẳng trên khuôn mặt Huyền Giới. Mặc dù cô đã chuẩn bị cho một ngày dài chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp sắp tới, nhưng nhìn thấy hắn như vậy, cô không thể từ chối.
Sau một hồi lâu im lặng, Nhàn Hy gật đầu đồng ý. "Được rồi, chú có thể ở lại chỗ của cháu."
Huyền Giới mỉm cười nhẹ nhõm, nắm chặt tay cô hơn một chút trước khi buông ra.
Huyền Giới kéo Nhàn Hy về phía xe của hắn. Khi cả hai đang tiến về phía xe, Hồ Điệp tình cờ nhìn thấy Nhàn Hy và gọi lớn, "Hy! Hy!"
Vừa gọi tên cô, Hồ Điệp vừa chạy đến bên Nhàn Hy, sự vui vẻ và ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt của cô. Nhàn Hy quay lại, nhìn thấy Hồ Điệp, và hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Hồ Điệp nhìn về phía Huyền Giới, nở một nụ cười tươi tắn. Sau đó, cô nói với Nhàn Hy, "Hôm đó nhớ mời chú của cậu đến lễ tốt nghiệp nhé!"
Nhàn Hy nghe vậy, cảm thấy một chút lúng túng và quay đầu nhìn lên Huyền Giới. Cô thấy hắn đang đứng cạnh mình, ánh mắt tràn đầy sự căng thẳng, nhưng cũng không thể giấu nổi sự nhẹ nhõm khi được thấy cô.
Huyền Giới hơi ngạc nhiên với lời đề nghị của Hồ Điệp, nhưng hắn không trả lời ngay. Thay vào đó, hắn quay sang
Nhàn Hy và hỏi, "Em mời tôi đến chứ?"
Nhàn Hy bất ngờ trước câu hỏi, cảm thấy một chút lúng túng. Cô gật đầu, "Úm, nếu chú muốn thì có thể đến."
Huyền Giới mỉm cười nhẹ nhõm, nắm chặt tay cô hơn một chút trước khi buông ra. "Một dịp quan trọng như vậy tôi nhất đinh sẽ đến"
Cả hai tiếp tục bước vào xe. Khi Hồ Điệp rời đi, không khí trong xe trở nên nhẹ nhõm hơn. Huyền Giới bắt đầu khởi động xe, và Nhàn Hy cảm nhận được sự yên bình trong những khoảnh khắc này.