Thế Giới Mafia: Tình Yêu Giữa Lửa Địa Ngục

Chương 91: Người Đến Muộn, Tình Yêu Đến Kịp



Ngày lễ tốt nghiệp đã đến, trời bắt đầu chuyển mình từ những ngày đông lạnh lẽo sang những ngày cuối năm, gần xuân. Mặc dù tiết trời vẫn còn se lạnh, nhưng không khí của sự thay đổi và hy vọng đã bắt đầu bao phủ thành phố. Đã đến lúc mà mọi thứ đều trở nên đặc biệt, không chỉ vì ý nghĩa của ngày này mà còn vì nó đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của Nhàn Hy.

Nhàn Hy đứng trước gương, chỉnh sửa lại trang phục tốt nghiệp của mình. Áo choàng và mũ tốt nghiệp hoàn thiện bộ trang phục truyền thống, ánh kim của chiếc mũ sáng lấp lánh trong ánh sáng đèn phòng. Cô nhìn vào gương, thấy hình ảnh mình trong bộ đồ lễ, một biểu tượng của sự hoàn tất và thành công.

Dù buồn bã và hụt hẫng, cô không thể để những chuyện đang quẩn quanh trong đầu làm hỏng đi ngày trọng đại này. Đây là ngày mà mỗi người chỉ có một lần duy nhất trong đời, và Nhàn Hy không thể để bất kỳ điều gì làm lu mờ khoảnh khắc này.

Cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc Huyền Giới sẽ không thể tham dự lễ tốt nghiệp của cô. Mặc dù những tuần qua đầy lo lắng và không biết tin tức gì về hắn, Nhàn Hy hiểu rằng cuộc sống không thể ngừng lại vì một sự cố ngoài dự tính. Cô đã cố gắng giữ cho mình tập trung vào việc hoàn tất chương trình học và chuẩn bị cho sự kiện này với tất cả tâm huyết.

Nhàn Hy rời khỏi nhà, bước vào không khí lạnh buốt của buổi sáng. Thành phố đã bắt đầu nhộn nhịp với đám đông người tham dự lễ tốt nghiệp, và không khí trở nên đầy ắp sự hào hứng và mong đợi. Cô cảm nhận được sự hồi hộp và cảm xúc lẫn lộn khi hòa mình vào dòng người đang hướng về buổi lễ.

Khi đến trường, cô gặp gỡ các bạn và thầy cô, nhận được những lời chúc mừng và sự cổ vũ. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn không thể dứt ra khỏi những lo lắng về Huyền Giới. Cô cố gắng mỉm cười và tham gia vào các hoạt động, nhưng mỗi lúc nhìn vào điện thoại, cô lại cảm thấy một nỗi trống vắng khi không nhận được tin nhắn từ hắn.

Lễ tốt nghiệp bắt đầu. Cô cùng các bạn đứng trên sân khấu, nhận bằng tốt nghiệp và chụp ảnh kỷ niệm. Trong khoảnh khắc đó, mặc dù nỗi lo lắng và sự thiếu vắng của Huyền Giới vẫn đeo bám, cô không thể không ước ao rằng hắn có thể có mặt ở đây. Ở

Mỗi khi đứng trên sân khấu, nhận những cái vỗ tay và những nụ cười chúc mừng từ bạn bè và thầy cô, Nhàn Hy cố gắng giữ cho tâm trí mình khỏi những suy nghĩ về Huyền Giới. Cô hít thở sâu, cố gắng tận hưởng từng giây phút của ngày lễ, dù trái tim cô vẫn hướng về hắn.

Khi buổi lễ kết thúc, sân khấu và hội trường dần trở nên vắng vẻ, nhưng không khí của ngày đặc biệt vẫn còn lắng đọng trong không gian. Nhàn Hy đứng cùng các bạn, chụp những bức ảnh kỷ niệm mà cô đã mơ ước từ lâu. Trong những bức ảnh này, cô cười thật tươi, khoe sự tự hào và niềm vui của ngày hoàn tất một chương mới trong cuộc đời. Tuy nhiên, ánh mắt của cô không thể giấu được sự thiếu vắng, sự thiếu hụt của Huyền Giới trong khoảnh khắc quan trọng này.

Dù vui mừng vì đã hoàn tất một chặng đường quan trọng, nhưng nỗi lo lắng về Huyền Giới vẫn không thể hoàn toàn rời khỏi tâm trí cô. Mỗi lần nhấc mắt lên, cô lại thấy hình ảnh của hắn lướt qua tâm trí mình, tự hỏi liệu hắn có nhớ về ngày trọng đại này hay không. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để sự lo lắng làm lu mờ sự vui vẻ của ngày lễ.

Sau khi chụp ảnh cùng bạn bè và thầy cô, mọi người bắt đầu giải tán để tìm đến người nhà, người thân và bạn bè của họ. Không khí tràn ngập sự hào hứng và niềm vui, nhưng với Nhàn Hy, nỗi cô đơn và sự thiếu vắng của Huyền Giới làm cho mọi thứ trở nên mờ nhạt.

Hồ Điệp đã nhiều lần hỏi về Huyền Giới. Cô nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Hồ Điệp và cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ bạn mình. Mặc dù Hồ Điệp không ngừng hỏi về Huyền Giới, Nhàn Hy chỉ có thể buồn bã trả lời rằng hắn sẽ không đến. Cô không thể chia sẻ hết những lo lắng và nỗi sợ hãi đang giằng xé trong lòng mình.

Hồ Điệp, với sự thấu hiểu sâu sắc, chỉ có thể vỗ về cô bằng những cái ôm ấm áp và lời động viên. "Dù thế nào, hôm nay là ngày của cậu, Nhàn Hy. Cậu đã làm được điều tuyệt vời và cậu xứng đáng được tự hào về bản thân mình"



Nhàn Hy cảm ơn Hồ Điệp, cố gắng mỉm cười, mặc dù trong lòng vẫn còn sự trống vắng. Cô đã trải qua một ngày quan trọng và đạt được một cột mốc trong cuộc đời, nhưng cảm giác thiếu hụt Huyền Giới làm cho mọi thứ trở nên không trọn vẹn.

Khi ánh sáng của buổi chiều dần nhạt đi, cô cảm thấy tủi thân khi nhìn những người bạn đang vui vẻ chia sẻ niềm vui ngày trọng đại với người thân. Cô thấy mình đứng lẻ loi giữa đám đông, không có ai bên cạnh để chia sẻ khoảnh khắc này. Quyết định ra về, Nhàn Hy quay lưng, nhưng ngay lúc đó, một âm thanh vang lên khiến tất cả mọi người trong khuôn viên trường dừng lại.

Một chiếc xe hơi sang trọng, với lớp sơn đen bóng loáng, gầm rú vào trong khuôn viên trường. Tiếng động cơ mạnh mẽ và sang trọng thu hút sự chú ý của mọi người. Những ánh mắt tò mò và ánh đèn flash của các máy ảnh ngay lập tức đổ dồn về chiếc xe. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, nhắm mắt vào chiếc xe đang dừng lại trước mặt họ, lẩm bẩm và bàn tán không ngừng về người có thể đang ở trong đó.

Nhàn Hy đứng trên lầu, từ trên cao nhìn xuống, cô cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đó không phải là cảm giác của sự ngạc nhiên, mà là một cảm giác kỳ lạ khiến cô dừng lại và chú ý. Cô không thể không cảm thấy hiếu kỳ về sự xuất hiện bất ngờ này.

Chỉ sau hai, ba phút, cánh cửa của chiếc xe từ từ mở ra. Ánh sáng từ bên trong xe tỏa ra như làm nổi bật một bóng hình quen thuộc. Huyền Giới bước ra từ trong xe, hình ảnh của hắn rõ ràng và mạnh mẽ. Trong tay hắn là một bó hoa lớn, được bọc cẩn thận và trang nhã, nổi bật với những màu sắc rực rỡ.

Nhàn Hy không thể tin vào mắt mình. Mọi cảm xúc trong lòng cô như vỡ òa. Huyền Giới đứng đó, trong bộ vest lịch lãm nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng trên mặt. Hắn nhìn quanh, tìm kiếm giữa đám đông. Khi ánh mắt của hắn cuối cùng chạm vào Nhàn Hy, sự chờ đợi của hắn như phản chiếu lại trong ánh mắt của cô.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ dường như ngừng lại. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Nhàn Hy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô cảm thấy nỗi buồn, sự cô đơn và lo lắng trong suốt những tuần qua như tan biến trong ánh mắt của Huyền Giới. Sự hiện diện của hắn mang đến cho cô một niềm hạnh phúc không thể tả bằng lời.Nhàn Hy không chần chừ thêm nữa. Cô vội vã chạy xuống lầu, trái tim đập thình thịch với từng bước chân. Mỗi bước đi đều là một sự nỗ lực không thể diễn tả bằng lời, vì cô chỉ muốn đến gần hơn với Huyền Giới, người đã khiến cho ngày trọng đại của cô trở nên hoàn hảo.

Khi đến trước mặt hắn, mọi cảm xúc bị dồn nén trong cô như vỡ òa. Cô không còn giữ lại được nữa. Nhàn Hy lao vào vòng tay của Huyền Giới, ôm chầm lấy hắn. Cô cảm nhận được sự ấm áp và vững chãi từ cơ thể hắn, cảm giác như tất cả những lo lắng và nỗi buồn trong cô đã được xoa dịu.

Huyền Giới khẽ ôm lấy Nhàn Hy, tay hắn siết chặt quanh lưng cô. Trong khoảnh khắc này, hắn không còn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy. Thay vào đó, sự nhẹ nhõm và yêu thương hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Những ánh mắt ngạc nhiên từ đám đông xung quanh không còn quan trọng. Hắn chỉ muốn giữ chặt cô, cảm nhận từng giây phút của sự đoàn tụ này.

"Anh xin lỗi" hắn thì thầm, giọng nói chứa đựng sự ân hận và chân thành. “Xin lỗi em vì đã đến trễ”

Nhàn Hy ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nước mắt nhưng lấp lánh niềm vui. Cô không cần nhiều lời, chỉ cần sự hiện diện của Huyền Giới đã đủ để làm cho mọi thứ trở nên trọn vẹn. Cô nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má, nở nụ cười tươi tắn.

Họ đứng giữa đám đông, vòng tay của Huyền Giới vẫn ôm chặt Nhàn Hy, như thể mọi nỗi đau và sự xa cách đã được xóa bỏ. Họ cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc này, nơi mà tình yêu và sự đoàn tụ đã làm cho ngày lễ tốt nghiệp của Nhàn Hy trở nên đặc biệt và đáng nhớ hơn bao giờ hết.