Toàn bộ nhìn Liêu Dụng Phân bị ức hiếp mà không nhịn được phá lên cười lớn. Ngoại trừ một người chỉ cong nhẹ khóe môi hưởng ứng.
- "Đừng có ép người quá đáng chứ. Tôi còn phải cưới vợ nữa mà..."
Liêu Dụng Phân ôm lấy tay, tựa đầu vào vai bạn gái tỏ ra đáng thương để cầu cứu. Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn cả không phải là màn giải vây quá xuất thần của người thương mà là sự hờ hững bán đứng không cần mặc cả:
- "Em nghĩ đó không phải là vấn đề đối với anh cơ!"
- "Em à..."
Mặt mày nhăn nhó khó coi. Đúng là việc này đối với Liêu Dụng Phân còn dễ hơn ăn bánh nhưng đồng thời nó cũng là chuyện nằm trong khả năng của hai vợ chồng Mỹ Cận Nhan nên anh mới tiếc đó chớ!
- "Đấy! Tư Duệ đã nói vậy rồi không lẽ cậu còn muốn trốn chạy sao!"
Mạnh Gia Thượng lại thêm vào một câu chí mạng khiến cả nhóm đều rất hả hê.
Bàn chuyện đến 11 giờ hơn
Bạch Bách Hoa đột ngột đứng phắt dậy vỗ vỗ vai Liêu Dụng Phân rồi lên nói với mọi người:
- "Vợ tôi đáp xuống sân bay rồi, tôi đi rước cô ấy."
- "Để tài xế đón vợ cậu cũng được mà."
Venn lên tiếng. Rõ ý châm chọc độ cưng chiều vợ này của Bạch Bách Hoa. Dẫu thừa biết là vô tác dụng.
- "Tôi không an tâm. Đi trước đây!"
Bạch Bách Hoa cười trừ lắc đầu. Cầm lại chìa khóa trên bàn rồi nhanh chóng rời đi, bỏ lại sau lưng bao ánh ngưỡng mộ của những người ở đây. Cưới nhau đã 5 năm rồi mà tình cảm dành cho nhau vẫn như thuở ban đầu. Không vơi dựt đi mà ngày càng mặn nồng hơn.
Tư Duệ huých khủy tay vào sườn Liêu Dụng Phân nói với giọng điệu ghen tị:
- "Anh thấy người ta chưa. Vợ gọi lúc nào cũng có mặt liền. Em đi shopping lại không thèm đếm xỉa."
- "Tống tiểu thư ơi! Em đi chơi còn người ta đi làm. Chưa kể, em toàn lựa giờ linh. Gặp mấy ông khách khó tính sao mà bỏ đi được."
Nói thì nói như vậy thôi chứ ai cũng vậy. Thấy Bạch Bách Hoa yêu vợ như thế toàn bộ mừng còn không tả siết.
Vốn không được an nhàn một chỗ như con gái của Chủ tịch tập đoàn sản xuất xe ô tô Tư Duệ, lại có quá khứ gắn liền với cái danh phục vụ quán bar, dù gia đình Bạch Bách Hoa không hề đề cập đến chuyện này, nhiệt tình đón nhận nhưng cô ấy vẫn cảm thấy tự ti.
Sau khi được Bạch Bách Hoa cho tham gia khóa học chuyên nghiệp, sắp xếp sẵn chỗ làm. Bây giờ bằng năng lực của mình, cô ấy đã là Tiếp viên trưởng của HT Airlines. Cứ bay đi bay về như cơm bữa, hai người gần nhau chẳng được bao nhiêu, vừa thương vừa nhớ vợ nên dù có đang làm, đang chơi hay nửa đêm, canh 2, canh 3 đi nữa chỉ cần một dòng tin nhắn thì cũng đích thân Bạch Bách Hoa đi đón.
Lúc đầu, Bạch Bách Hoa muốn vợ mình thôi không mặc cảm nữa nhưng càng ngày tần suất làm việc càng dày đặc hơn. Nhìn cô gầy đi mà xót xa lắm. Đã nhiều lần anh khuyên vợ nghỉ việc, ở nhà anh nuôi nhưng cô bảo rất thích công việc này, không muốn người ta nói sống bám vào nhà chồng nên Bạch Bách Hoa cũng hết cách.
- "Ể. Bách Hoa còn có người để đón. Cậu thì đón ai chứ! Ngồi xuống đây!"
Thấy Lập Viễn Sa đứng lên mọi người đã thi nhau lên tiếng. Cô bất lực thở dài:
- "Đi vệ sinh cũng không cho. Các người quá đáng vừa thôi..."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
...“Chủ tịch”...
Chiếc bảng vàng uy nghiêm trước cửa phòng.
Đi vào trong là thân ảnh uy lãnh của vị nữ CEO người người cung kính đang yên vị trên chiếc ghế quyền lực nhất tòa nhà chọc trời này.
Chân vắt chéo. Điếu thuốc đỏ lửa giữa hai ngón tay dài tinh xảo. Làn khói trắng len lỏi ra từ kẻ miệng. Lưng ghế xoay ra hướng cửa. Đôi mắt màu hổ phách với từng vòng xoắn sâu hoắm không nhìn ra đáy thả ra cơn mưa đang bao trùm lấy toàn bộ thành phố sầm uất này.
Hôm nay là mồng 7 tháng 7, ngày tương truyền Ngưu Lang Chức Nữ được gặp lại nhau. Có lẽ lại đến giờ phải tiễn biệt nên đôi trẻ này lại không kìm được mà rơi lệ mình xuống cõi trần ai. Bầu trời vì thế mới mang một màu u tối như thế này, nhuộm cả vào những hạt mưa nặng trịch đang trút xuống Hắc Thạch thủ đô.
Những hạt mưa không còn vương màu nắng của hạ buồn nữa nhưng man mác mỗi giọt thủy tinh ấy lại tựa hồ những mảng buồn vụn vỡ của những trái tim còn đang lạc lõng giữa ngày Thất tịch lúc thu sang. Chưa ai vá víu cũng chưa thể tìm được mảnh vá.
Dai dẳng và triền miên như nỗi đau day dứt trong lòng những con người cô đơn. Những hạt còn luyến tiếc thế gian này thì chọn nóc của những căn nhà cao chót vót để đáp xuống rồi chảy dài xuống tới đất, hòa cùng những giọt mưa đọng thành vũng lớn bên dưới mặt đường, như để được nếm trải vị đời một lần sau cuối. Có những hạt mang nỗi thù hận tới tận giây phút cuối cùng, đã tổn thương lại muốn làm tổn thương kẻ khác, mạnh mẽ lao xuống làm nên những tiếng lụp bụp chói tai trên mái ô của những phận người bên dưới. Có những hạt đã hài lòng với dương thế này nên chọn dòng Thạch Giang để hòa tan vào trong ấy. Lặng lẽ thành một phần của thành phố này. Dù là cách nào thì cũng chẳng còn giữ được thù hình đẹp đẽ như lúc ban đầu nữa.
- "Xavie? Nổi tiếng? Muốn nổi tiếng mà lại núp mình trong bóng tối!..."
......................
Ở một quán cà phê bên đường của một nơi nào đó, cùng lúc này của ngày mưa Ngâu. Cũng có một con người đang trầm mặc với nỗi cô đơn đang gặm nhấm lấy tâm hồn đơn độc.
Đôi mắt màu nâu sẫm rời khỏi cuốn sách nhìn những hạt mưa sà xuống mặt đường không còn ngấm vào được nữa tung tóe ngược lên sáng trắng. Đích thị là ngày đau thương của những mảnh đời lẻ bóng đơn côi. Muốn tiếp tục nén chặt buồn thương nhưng lại chẳng còn chỗ chứa, chọn ngày này để đào thải ra bên ngoài.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Lập Viễn Sa về đến nhà đã là 10 giờ đêm.
Cô bước vào gập ô lại dốc ngược để vào góc nhà.
Tiêu Châu quầy quả vào bếp mang ra một cốc trà gừng ấm đã pha sẵn đưa cho Lập Viễn Sa.
- "Cô uống đi kẻo lạnh."
- "Sở Tích Hy?"
Lập Viễn Sa vừa cầm lấy đã thấy cô gái ngồi đợi mình trên sô pha, bất ngờ nên thốt lên thành lời.
- "Lại gặp nhau rồi."
Sở Tích Hy cười nhẹ cất giọng.
Lập Viễn Sa hôm nay không tự thân nữa. Đưa túi xách cho Tiêu Châu dẹp trước rồi tiến đến ngồi xuống tiếp chuyện với Sở Tích Hy.
- "Sang khi nào vậy? Sao không báo trước?"
- "Chiều."
- "Sao không gọi cho tôi?"
- "Cậu đang làm việc mà, nghĩ không tiện. Tôi đợi được."
- "Sang chơi à? Hay lại có việc gì?"
Chữ "lại" của Lập Viễn Sa khiến sự hi sinh của Sở Tích Hy trùng xuống một nấc sâu. Sở Tích Hy thở dài nhìn cô trầm giọng:
- "Ừm...Lập Viễn Sa, cậu có thể cho tôi xin một ngày được không?"
- "Nếu là cậu thì tôi không tiếc. Còn là người nào đó thì không thể."
Nhẹ nhàng mà ngữ khí đầy dứt khoát, ánh mắt quật cường, tưởng chừng như chẳng có thứ gì đánh đổ được.
- "Nhưng cô ấy rất muốn gặp cậu."
- "..."
- "Cậu suy nghĩ lại có được không Lập Viễn Sa?"
Giọng điệu Sở Tích Hy như là đang cầu xin. Nhãn cầu long lanh thành khẩn đến nhìn là đã ra.
Lập Viễn Sa đột ngột cao giọng:
- "Sở Tích Hy. Tôi nói lại lần cuối. Cho dù tối nay tôi có chết đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ muốn gặp cô ta. Cậu về đi!"
- "Nhưng đây có thể là lần cuối cùng cô ấy có thể gặp được cậu."