Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 107: 3 năm mà chưa 1 lần?



Chiếc máy bay ngay tối hôm đó đã hạ cánh an toàn xuống sân bay của thủ đô Đại Hoàng Dân Quốc.

Lập Viễn Sa bất giác khựng lại trước cánh cửa mà 6 năm trước cô đã theo hướng ngược lại, một lòng rời khỏi mảnh đất này với toàn là ngậm ngùi cay đắng.

Đứng trước nó, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu như để khoảng không lạnh lẽo bên ngoài len lỏi vào bao trùm lên mảng hồi ức đau thương ấy mới giúp Viễn Sa có đủ can đảm cất bước ra ngoài.

Hàng cổ thụ càng thêm rợp bóng. Người nối người tay kéo vali. Dòng phương tiện tiếp đuôi tiễn khách...Lập Viễn Sa lặng người quét mắt qua khung cảnh này của Ngự Vịnh, cái ngày tan tác ấy lại rõ mồn một lên trong tâm trí. Trái tim đã hóa thành sắt đá này của cô tức thì nhói lên một cái thể như xé toạc lớp màng mỏng manh mà Viễn Sa vừa tạo được. Rõ đau!

- "Lập Viễn Sa! Ta đi thôi."

Cẩm Đăng Kỳ mở cửa cho cô. Thấy Viễn Sa còn ngờ người ra đó anh liền tăng tông giọng lay gọi.

Hồn hoàn lại xác. Lập Viễn Sa ờ ừm cho có lệ, tạm gác lại rồi cũng nhanh chóng lên xe cùng Hạ My và anh rời đi.

Trong chiếc 4 chỗ, im lặng như tờ, khí không tồn đọng hệt mặt hồ phẳng lặng, chẳng 1 lần gợn sóng. Cẩm Đăng Kỳ dán mặt vào màn hình iPad xử lý công việc. Lập Viễn Sa thì hướng đôi mắt màu hổ phách ra đường, ngoài là nhìn ngắm và cảm nhận sự đổi khác này. Nhưng trong lòng đang nhọc nhằn về ai đó thì chỉ có mỗi cô mới rõ...Phần thư ký Hạ từ lúc lên máy bay đã không thể rời ánh nhìn khỏi Lập Viễn Sa, trăm điều chất vấn cứ không khỏi hiện lên trong đầu cô gái này từng phút từng giây. Chuyện tình năm ấy của hai "Quốc Bảo Âm Sắc" rầm rộ trên báo đài các nước. Hạ My sớm đã tận tường nên cũng chẳng quá khó hiểu về những lần cô thẳng thừng từ chối hợp tác với bất kỳ vị nào có liên quan đến hai chữ "Đại Hoàng". Tuy nhiên, lần này, vì sự đột ngột trở lại cái nơi mà cô đã dặn mình dứt bỏ đã phải trì hoãn và hủy đi bao nhiêu lịch trình sắp xếp trước thì việc trầm trọng nghi vấn cũng là hiển nhiên.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

- "Đêm qua tới đây cũng đã 2 giờ hơn. Vậy mà mới giờ này em đã muốn đi rồi."

6h30 sáng Cẩm Đăng Kỳ nhận được điện thoại của Lập Viễn Sa thì 7 giờ đúng anh đã có mặt tại khách sạn để đón cô. Chiều ý cô "em gái" này của mình là vậy nhưng Đăng Kỳ vẫn không quên bỏ mấy câu than thở cho có lệ. 2 chuyến bay dài trong 1 ngày lại không ngủ đủ giấc nên giờ gương mặt tuấn tú này cũng đã hiện rõ hai từ "mệt mỏi".

Lập Viễn Sa nhếch nhẹ khóe môi như là một thói quen. Không đáp.

Hạ My ngồi bên cạnh cô bỗng cất lời:

- "Đợi thêm khắc nào Lập tổng sẽ không yên khắc đó."

Sau một hồi lăn bánh, chiếc xế xịn bóng loáng cũng rít phanh dừng lại trước cổng lớn của nhà xuất bản Viết Thiệu.

Nhận được báo hẹn trước của Cẩm Đăng Kỳ nên Thiệu Hoài Viết đã gác lại công việc của buổi sáng này để gặp mấy người các cô.



Vừa bước vào sảnh đã có nhân viên ra tiếp đón niềm nở. Dẫn 3 người lên tận phòng họp lớn. Hoa trà vô cùng chu đáo. Nhưng! Đó chưa phải là thứ mà Lập Viễn Sa cô chờ.

- "Cẩm tổng!"

Cánh cửa mở ra, Thiệu Hoài Viết bước vào đã lập tức khởi giọng chào hỏi.

Vừa lướt mắt sang người phụ nữ đang chễm chệ bên cạnh Cẩm Đăng Kỳ ngay tức khắc như bị đũa phép chỉ điểm vào người khiến ông ta đứng hình ngưng đọng.

- "Cô là..."

- "Lập Viễn Sa. Rất vui khi gặp lại."

Lập Viễn Sa cũng tức thì đứng lên đáp lại bàn tay đang ở giữa không trung của Thiệu Hoài Viết. Vừa xác nhận lại tên mình vừa xác nhận nghi ngờ của ông ta là chính xác.

- "Chào Tổng Giám đốc Thiệu."

Hạ My gật nhẹ đầu cất tiếng nhưng bên tai ông ta đã sớm lùng bùng không còn nghe rõ. Chỉ cảm nhận được mỗi sự bàng hoàng đang quấn lấy tâm thức ngay bây giờ đây. "Lập Viễn Sa thật sự đang đứng trước mặt của mình sao!"

- "Tôi quên nói với anh, vị khách đi cùng tôi là cô ấy."

Cẩm Đăng Kỳ thản nhiên nói.

- "Mời...mời mọi người ngồi!"

Ông ta cởi cúc áo vest ra, hướng tay về phía ghế rồi mới yên vị xuống chỗ mình. Vẫn mãi nhìn vào cô với nỗi bất ngờ vô hạn.

- "Hôm nay Viết Thiệu được đích thân cô...à là Lập tổng ghé qua thật là một vinh dự lớn cho chúng tôi."

Thiệu Hoài Viết nâng kính lên, cười cười nói. Tuy nhiên, ngoài mặt là niềm nở như vậy còn ngữ điệu lại nồng nặc mùi dè dặt. Bởi những năm Lập Viễn Sa còn là một Idol ở Đại Hoàng Dân Quốc, có gặp Thiệu Hoài Viết ít lần trong các sự kiện. Một lúc ngẫu hứng Đài Thái Ngữ đã thổ lộ về ước mơ ngày bé là tạo ra một quyển tiểu thuyết mang tên mình. Nhớ lại mối quan hệ giữa Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ, thế nên chắc hẳn ông ta đã phần nào đoán được mục đích của cuộc gặp gỡ ngày hôm nay. Trạng thái tinh thần lúc này nổi bật hơn cả có lẽ là lo lắng. Ngôn từ phát ra cũng hết sức cẩn trọng.

- "Cũng là chỗ quen biết. Anh Thiệu đừng quá khách sáo như vậy."

Lập Viễn Sa sớm đã nhìn trúng tim đen của ông ta. Nhẹ nhàng thả ra một câu ý vị thâm trường.

Thiệu Hoài Viết tránh ánh mắt của Lập Viễn Sa, cong môi cười gượng. Bắt đầu mở chuyện:

- "Vậy chẳng hay tôi có thể giúp gì cho Lập tổng? Trong khả năng thì tôi sẵn sàng."

Viễn Sa khẽ liếc mắt sang Cẩm Đăng Kỳ, mới từ tốn:

- "Đương nhiên, anh Thiệu...thừa sức."

Cô hớp một ngụm nhỏ trà ấm thấm tháp rồi thẳng thắn vào trọng tâm:

- "Tôi muốn liên hệ với Xavie. Sẽ không để anh phải chịu thiệt."



- "Ây ~ chẳng phải tôi đã từng nói với toàn thể báo chí rồi hay sao, Xavie mỗi 2 tháng mới liên lạc với tôi 1 lần để gửi thành phẩm. Và mọi yêu cầu về bìa, bố cục và số lượng được in ấn cũng đều thông qua mail. Đừng nói nhiều, kể cả hợp đồng giữa Xavie và Viết Thiệu còn kí trực tuyến thì lấy đâu ra cơ hội để tôi gặp trực tiếp chứ."

- "3 năm mà chưa 1 lần?"

Thiệu Hoài Viết thở dài, vừa trả lời kiểu như than vãn vừa khéo léo quan sát biểu cảm của cô:

- "Tôi chưa. Không phải Lập tổng đã nói đó sao! Tôi với cô cũng đâu phải chỗ xa lạ. Đã gặp mà cô lại cần thì lý nào tôi lại phủ nhận chứ."

- "Vậy cho tôi địa chỉ mail."

Lập Viễn Sa dứt khoát và nhanh gọn.

Thiệu Hoài Viết cũng sớm tính đến đường này nên mọi yêu cầu của cô đều được ông ta giải quyết cực kỳ trơn tru:

- "Vô ích thôi. Cái mà Xavie thiết lập là mail 1 chiều."

- "Không còn cách nào khác sao?"

Thiệu Hoài Viết khẽ lắc đầu bất lực.

- "Không biết người này có gì mà lại khiến Lập tổng đây muốn tìm cho bằng được vậy..."

Lại không quên hỏi lại cô.

- "Cũng là công việc thôi.

Tôi muốn chuyển thể những tác phẩm ấy thành phim. Nếu được, hứa hẹn sẽ là một chuỗi dự án vô cùng thành công."

- "Thiệu tổng có thể trao đổi với Xavie về vấn đề này có được không?"

Hạ My dò xét lên tiếng.

Thiệu Hoài Viết trầm ngâm một lúc thì nhẹ đáp:

- "Khó nói lắm. Tôi sẽ cố gắng tìm cách."

......................

- "Thiệu Hoài Viết rõ ràng là đang che giấu. Nhìn ánh mắt ông ta nói chuyện với chúng ta rất lạ."

Hạ My vừa cùng Cẩm Đăng Kỳ dùng bữa vừa phán xét.

Anh khẽ cười đáp lời:



- "Đang nói dối mà cớ gì lại không lạ. Đáp án nhẵn nhụi là vậy chứ biểu hiện đã phản chủ hết rồi."

Hạ My gật gù lại để ý đến Lập Viễn Sa:

- "Sao chị không ăn? Sáng giờ đã có gì trong bụng đâu."

Cô lắc đầu thở dài, chán nản cầm ly rượu vang lên dời bước ra cửa sổ.

- "Không thấy đói. Hai người dùng đi!"

- "Còn thất vọng về chuyện kia à?"

Khóe môi Cẩm Đăng Kỳ tức thời cong lên đầy ma mị.

- "Trước đây là ngờ ngợ nhưng bây giờ em chắc chắn 100%. Xavie ~ là cô ấy."

Cô nhớ lại tính cách thích an toàn của người con gái ấy thì càng chắc nịch.

- "Thật lòng em muốn hợp tác vì văn phong giống cô ấy hay vì biết Xavie chính là cô ấy?"

- "Lúc đầu là 1 nhưng lúc này là cả hai."

- "Vậy nếu Xavie không là cô ấy thì em không tiếp tục giữ ý định hợp tác?"

- "..."

Lập Viễn Sa im lặng. Cô chưa từng nghĩ đến việc này, bất ngờ bị anh hỏi chẳng biết phải giải đáp như thế nào.

Cẩm Đăng Kỳ liền bỏ nĩa xuống. Đi tới chỗ Lập Viễn Sa, tựa lưng vào khung cửa. Trở lại dáng dấp nghiêm túc vốn có:

- "Viễn Sa. Giả sử, dù chỉ 1 lần, em có muốn gặp lại Đài Thái Ngữ không?"