Sáng sớm hôm sau, khi trời đất còn lạnh mùi sương thì sân thượng của tòa biệt thự nguy nga người ta đã thấy một thân ảnh bất phàm yên vị trên đó.
Lập Viễn Sa ngồi lơ đễnh giữa cái lạnh lẽo đang bủa vây, bờ môi nhợt nhạt, gương mặt thiếu sắc, đôi mắt đỏ tươi hiện đầy tơ máu cứ chằm chặp vào chiếc vòng tay "lượm lại", tim cứ vì cái khoảnh khắc cự tuyệt đến lạnh lòng của người con gái ấy vào đêm hôm qua mà âm ỉ đau không thể dứt. Cứ như mũi gươm tẩm độc còn mắc lại sau khi xuyên qua tầng dày da thịt con người ta, rỉ rít máu tươi chẳng ngừng lại được.
- "Nhìn thấy cô tôi chỉ càng thêm ghét bỏ thôi..."
Câu vứt bỏ tàn nhẫn ấy từ khi được anh đón về đây cứ văng vẳng bên tai rồi thấm nhuần vào tâm trí Lập Viễn Sa. Nó mặn đắng như muối gừng chà xát lên miệng vết thương còn tanh mùi máu. Rát đến đỉnh điểm.
- "Trong tôi là thương, trong em là hận. Tôi vẫn còn yêu, em thì toàn khinh rẻ."
Lập Viễn Sa tự nói tự nghe để rồi tự đau.
Cô chẳng thể nghĩ chỉ vì một phút không kiềm lòng của mình mà đã để lại một lỗ hổng lớn đến như vậy trong lòng của người con gái ấy. Để sau 6 năm dài đằng đẵng, hận thù tồn tại trong Đài Thái Ngữ không những không được buông bỏ mà còn chồng chất thêm cao ngất ngưởng. Để cái ngày mà cô mong đợi nhất lại là ngày người con gái ấy căm ghét nhất. Để cho sự dày vò mà 6 năm qua cô nặng nề mang vác chẳng còn là gì so với nỗi thất vọng mà ngày hôm nay cô gánh chịu.
Lập Viễn Sa thở mạnh một cái như muốn đẩy tất thảy muộn phiền đè nén tâm tư ngay lúc này ra khỏi người nhưng lại chẳng còn đủ sức. Cô thật sự đã kiệt quệ rồi! Hai cánh mi cong dài dày dặn khẽ động như phượng hoàng vỗ cánh. Giọt lệ trắng trong trực trào giờ đã rơi ra khỏi hốc mắt, lăn dài xuống tận cằm như chạm đến tận cùng của nỗi đau.
Cẩm Đăng Kỳ và Hạ My đứng ở một góc cùng dõi mắt về phía cô nhưng chẳng ai dám đến gần. Đã nhiều năm như vậy rồi mà cảm xúc trong Lập Viễn Sa vẫn cứ như mọi sự chia ly mới vừa xảy ra vào ngày hôm qua. Lại còn cuộc gặp gỡ với Đài Thái Ngữ có khác nào tảng băng lớn bị ném xuống mặt hồ đã đầy ắp nước. Vỡ đê chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Giờ có nói gì cũng trở thành thừa thãi. Không khéo lại như góp gió vào bão. Tồi tệ thêm thôi!
Hai người họ cùng nhìn, cùng thở dài bất lực.
- "Từ khi biết cho đến lúc trở thành thư ký của Lập tổng. Đêm qua là lần đầu tiên em thấy gương mặt chị ấy có cảm xúc. Nhưng không phải hạnh phúc mà là đau khổ. Khó coi lắm ~!"
Hạ My khẽ cất tiếng. Mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của Lập Viễn Sa. Nói với một ngữ điệu đầy sự xót xa và thương cảm.
- "Ngày thường cao cao tại thượng thế nào thì đêm qua lại ngược lại như thế ấy. Chị ấy như biến thành một con người khác vậy. Lần đầu em thấy chị Viễn Sa khóc đến nghẹn ngào như vậy, xuống nước nhỏ đến mức gần như là cầu xin. Cũng là lần đầu tiên em thấy được ánh mắt hi vọng của chị ấy, âm điệu phát ra nhẹ nhàng như thể sợ làm người kia bị tổn thương vậy. Trân trọng hết mực!"
- "..."
- "Bao nhiêu người vây quanh Lập tổng chưa một ai có được diễm phúc đó. Cô gái kia quả thật rất may mắn."
- "Phải nói cả hai đều rất may mắn khi gặp được đối phương. Đài Thái Ngữ là một cô gái rất hiểu chuyện, yêu và ghen đúng mực. Công việc và tình cảm đối với em ấy rất tách biệt. Sẽ không bao giờ vì cá nhân mình mà làm ảnh hưởng đến việc của Lập Viễn Sa. Suốt 10 năm Lập Viễn Sa ở Đại Hoàng là 10 năm Đài Thái Ngữ thay ba mẹ em ấy chăm sóc cho Lập Viễn Sa và ngược lại. Lúc khó khăn hay ngày vinh quang gì cũng đều cùng nhau. Tình yêu năm ấy đẹp đẽ vô cùng...Nói chính xác Đài Thái Ngữ là ngoại lệ duy nhất của Lập Viễn Sa chứ không phải là đầu tiên."
Cẩm Đăng Kỳ ôn tồn trong tiếc nuối. Đúng là anh không sớm biết nhưng khi biết rồi nhìn lại anh đã hiểu ra tất cả.
- "Chỉ trách người ta không chịu nhìn và chẳng muốn hiểu..."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
- {"Cô Đài à! Tôi thành thật xin lỗi, thật sự tôi không biết Lập tổng sẽ theo dõi tôi. Đã để lộ thân phận cô mất rồi..."}
Giọng Thiệu Hoài Viết lanh lảnh vang lên. Nghe thôi Đài Thái Ngữ cũng đủ biết gương mặt ông ta bây giờ nhăn nhó đến độ nào rồi. Nhưng cô cũng thừa sức thông minh để hiểu những lời này là áy náy vì đã làm lộ sơ hở để Lập Viễn Sa biết thân phận thật sau cái danh Xavie là ai hay lo sợ do điều khoản hợp đồng giấy trắng mực đen rành rành mục Viết Thiệu sẽ tuyệt đối đảm bảo an toàn cho thân phận của tác giả Xavie.
Đài Thái Ngữ không vội đáp, cô nâng tay đẩy cửa bước ra ngoài ban công, nhắm hờ mắt lại hít một hơi thật sâu, tận hưởng mùi mặn nồng của gió biển thổi vào mới nhàn nhạt đáp lời:
- "Chuyện lỡ rồi. Tôi với anh cũng đã hợp tác 3 năm nay. Lần này không truy cứu."
Thiệu Hoài Viết nghe cô thì mừng xoắn cả lên vì khoản tiền mà nhà xuất bản phải chi ra nếu Đài Thái Ngữ bắt buộc làm đúng theo những gì ghi trong tờ giấy quyền lực đó sẽ đếm không xuể là bao nhiêu con số 𝟘, do giao ước bồi thường nếu bất kỳ bên nào vi phạm sẽ đều tính theo phần trăm lợi nhuận Đài Thái Ngữ đem lại. Mà tiếng tăm của cái tên Xavie vang dội khắp các châu như thế, xuất bản rồi tái bản, đương nhiên, tiền Đài Thái Ngữ mang về trong những 3 năm ngắn ngủi này chẳng ít. Chưa kể, thời gian tới Viết Thiệu của ông ta sẽ mất đi nguồn thu lớn đến thế nào nếu không còn quyền xuất bản độc quyền cho những quyển tiểu thuyết kinh điển của cô đây?
Tuy nhiên, ông ta vẫn cố giữ bình tĩnh để tiếp tục tỏ bày sự day dứt:
- {"Tôi rất xin lỗi cô! Vì sự bất cẩn của mình đã làm phí mất bao nhiêu công sức của cô thời gian qua rồi."}
- "Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Bây giờ cô ta không biết thì ngày mai, ngày mốt cũng sẽ biết."
- {"Nói vậy cô sẽ không hủy hợp đồng với Viết Thiệu chứ!"}
- "Ừm!"
Đài Thái Ngữ lười đáp, chỉ tạo ra âm thanh bằng làn hơi tồn ứ nơi cổ họng thay cho lời xác nhận.
Thiệu Hoài Viết chắc chắn rồi thì không giấu vui mừng nữa, rối rít:
- {"Vậy thì tốt quá rồi! Làm tôi cứ lo."}
- "Cứ như những gì đã bàn bạc trước đó đi! 2 tháng nữa vẫn nhận tác phẩm mới bình thường."
- {"Vâng vâng. Tôi biết rồi. Cảm ơn cô, cô Đài!"}
Cúp máy. Gương mặt Đài Thái Ngữ bỗng trở nên đa đoan khó lường. Cái nhếch môi tà thuật khiến người ta phải lạnh người.
- "Không phải lỡ mà là cố tình!"
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tại một quán cà phê trên con đường nhỏ tọa lạc trong khu chợ đồ cũ mà ngày trước hai cô hay đến. Kim Túc ngồi đối diện Lập Viễn Sa với nỗi vui mừng khôn tả.
...
5 phút trước
- "Ơ! Tôi xin lỗi!"
Chị quản lý ngày nào với mớ túi cồng kềnh trên tay không may va phải Lập Viễn Sa đang ngược hướng lại thì vội vàng lên tiếng.
Cô nheo mày nghi vấn khi nghe thanh âm có phần quen thuộc này:
- "Kim Túc?"
Kim Túc nghe tên mình được thốt lên thì lập tức ngẩng mặt lên nhìn, khuôn mặt sắc sảo ấy vừa đập vào mắt, chị đã không kiềm được vui sướng.
- "Lập Viễn Sa, là em sao?"
...
Hai người đã lâu như vậy mới có dịp hội ngộ nên lòng nào chia tay sớm. Liền dẫn nhau vào đây để ôn lại chút kỉ niệm.
Đợi phục vụ đi vào Kim Túc mới nắm lấy tay cô.
- "Chị còn tưởng em sẽ không bao giờ trở lại đây nữa cơ chứ! Sao vậy? Tìm em ấy sao?"