Đôi chân chậm rãi tiến đến chỗ Đài Thái Ngữ mà chẳng theo sự điều khiển của một tí lý trí nào. Lập Viễn Sa cởi chiếc áo sơ mi mỏng bên ngoài định khoác lên cho Thái Ngữ nhưng rồi lại ngừng ngập phân vân. Vì giờ đây, người con gái trước mặt đã là hoa có chủ, nhưng người chăm chút không còn là cô nữa rồi. Tự hỏi bản thân lấy tư cách gì để quan tâm người ta cơ chứ!
Lập Viễn Sa khẽ hắng giọng.
Đài Thái Ngữ bị thanh âm phía sau lay động tức thì quay lại. Nhưng vừa va vào khuôn mặt đầy mong chờ của Lập Viễn Sa thì ánh mắt đã nhanh chóng chuyển từ thưởng thức sang chán ghét.
Lập Viễn Sa cũng dễ dàng nhận ra chỉ là không muốn thể hiện cho Đài Thái Ngữ thấy vết thương cô ấy vừa cắt đã chảy máu mất rồi.
Cô hướng chiếc áo trong tay ra phía trước, âm vực hơi trầm khàn do uống quá nhiều rượu nhưng vẫn rất dịu dàng, ẩn chất đầy ắp thâm tình.
Hai tay đang khoanh trước ngực, Đài Thái Ngữ nhìn xuống liền liếc một cái rõ sắc, ngữ điệu bất cần, chẳng mảy may gì sự chân thành của người kia:
- "Thừa thãi!"
Chỉ 2 chữ thôi cũng đủ khiến Lập Viễn Sa chạnh lòng. Cô thu tay lại hơi cúi mặt che đi chóp mũi đã ửng đỏ của mình. Ngần ấy năm giỏi che giấu cảm xúc bao nhiêu thì bây giờ, trước mặt Đài Thái Ngữ cô lại trở nên yếu mềm như thế ấy. Mỗi một cái thở dài ám mùi phiền nhiễu mà Đài Thái Ngữ thả ra cũng đã có thể làm cho cô đau đến không che đậy nổi.
- "Ừm...người kia...không đi cùng em sao?"
Lập Viễn Sa cố nén lại mới có thể bắt chuyện với Đài Thái Ngữ.
Nhưng lại một lần nữa bị đẩy ra không chút tiếc thương:
- "Đứng xa ra chút! Tôi ghét mùi thuốc lá."
Lập Viễn Sa lúc này mới nhớ lại, khẽ nhìn điếu thuốc đã cháy đến gần sát hai ngón tay giữ nó còn đang nghi ngút khói thì liền ném xuống đất. Lùi lại một bước, chỉ với hi vọng được trông ngắm Thái Ngữ lâu hơn một chút.
- "Anh ấy đi công tác rồi."
Đài Thái Ngữ không tránh né mà thằng thừng đáp. Ngữ điệu khi nhắc đến người ấy nghe thật ngọt ngào làm sao!
Lập Viễn Sa gật gù rồi lại hỏi:
- "Người đó...tốt với em chứ!"
Đài Thái Ngữ thở hắt. Bỏ tay xuống quay qua đối mặt trực diện với cô, thái độ khó chịu thể hiện rõ ràng:
- "Anh ấy rất tốt, rất yêu tôi và đặc biệt là rất đáng tin tưởng. Hơn cô gấp trăm lần!"
Lời mà Thái Ngữ nói ra, từ mà Thái Ngữ nhấn mạnh y như rằng lưỡi giáo đã đâm vào sớ da thịt lại càng được nhấn sâu vào hơn. Đau đến từng tế bào đều đau. Trái tim trong lồng ngực như trở nên tê liệt. Co bóp nặng nề, không còn thiết đập nữa. Những chuyển động lúc này chỉ còn là theo quán tính, chẳng mưu cầu gì sẽ một lần nữa tái sinh.
Khoang miệng đã sớm khô khốc do khí lạnh tràn vào. Phút này lại man mác vị đắng ngắt nơi đầu lưỡi làm cô khó chịu vô cùng. Lập Viễn Sa liếm nhẹ môi, ngần ngừ một lúc mới tiếp tục bằng tất cả sự chân tình dành cho người con gái mà cô xem là sinh mạng:
- "Tôi biết mình đã làm tổn thương em rất nhiều. Tôi cũng chẳng dám xin em tha thứ. Chỉ cần em nghe tôi nói rõ một lần này thôi, được không Đài Thái Ngữ?"
- "Cô muốn tôi nghe bao nhiêu lời giả dối từ cô nữa đây!"
Tông giọng bất ngờ tăng cao. Đài Thái Ngữ xiết chặt tay nhìn Lập Viễn Sa bằng ánh mắt chất chứa đầy thù hận.
- "Tất cả những điều đầu tiên của tôi đều là cô. Người đầu tiên tôi yêu là cô. Người đầu tiên tôi tin tưởng trao trọn cả thể xác lẫn tâm hồn này là cô. Nhưng người đầu tiên phản bội, khiến tôi sống dở chết dở cũng chính là cô. Lập Viễn Sa! Cô còn muốn là người đầu tiên cướp đi mạng sống của tôi tận 2 lần thì mới chịu có đúng không?"
Càng nói Đài Thái Ngữ càng mất đi bình tĩnh. Vẻ mặt điềm nhiên cũng không thể tiếp tục giữ. Đỏ lên vì giận và tái đi vì đau đớn.
- "Đêm đó, tôi liều mạng trốn ba mẹ, đem cơ thể còn đầy sẹo sau trận đòn bán sống bán chết vì trót yêu cô, một lòng chạy đến tìm cô. Nhưng cô thì sao hả Lập Viễn Sa? Bận ôm ấp người phụ nữ khác. Làm chuyện dơ bẩn ngay trong chính căn nhà của tôi. Hơ!..."
Đài Thái Ngữ cười nhạt, chỉ tay vào chỗ ngực trái của mình nghiến ngấu từng chữ một, mỗi một từ mà Thái Ngữ gằng xuống như bị chiếc máy in ấn chặt vào tim Lập Viễn Sa, rõ ràng và sâu hoắm:
- "Chỗ này nè...bị cô băm ra nát tan hết cả rồi!"
Hai giọt lệ ấm nóng vượt qua hàng mi rậm trượt dài xuống má. Hô hấp không thông khó lòng điều tiết. Lập Viễn Sa nắm chặt hai bàn tay lại, thấy người con gái này khóc như vậy lòng cô càng đau dữ dội hơn những lời nói với chủ đích xác thương kia của Đài Thái Ngữ.
Cô nhẹ nhàng bước đến gần hơn, đoạn vô thức đưa tay định lau đi nhưng rồi lại bị hai quả nhãn cầu nhuốm đầy tơ máu kia ngăn lại. Nó căng ra đến cực hạn tưởng chừng như sắp phải nổ tung.
Những lời mà Đài Thái Ngữ ném cho cô dường như là toàn bộ đau đớn và ấm ức mà từ đêm hôm đó cho đến tận bây giờ luôn bị vẻ ngoài bình ổn nén chặt xuống đáy lòng, không có ai để cho Đài Thái Ngữ giải phóng nó ra bên ngoài. Ngày hôm nay gặp Lập Viễn Sa, cô chẳng khác gì kít của quả mìn, vừa rút ra đã lập tức bùng nổ.
- "Em đã không muốn nghe thì tôi có nói gì cũng thành thừa."
Cổ họng nghẹn ứ lại, giọng nói ra càng khản đặc:
- "Ngày hôm đó, tôi rời đi là vì sợ em không muốn nhìn thấy tôi nữa, sợ em nói ra câu cự tuyệt tôi sẽ không chịu nổi. Nhưng ngày hôm nay...tôi rời đi là theo mong muốn của em. Chúc em hạnh phúc! Tạm biệt!"