Nói xong thì Tiêu Châu cũng từ trong đi ra, tay cầm theo khay đựng 4 cốc nước ép, đưa tận tay cho từng người với lời mời mọc lễ phép.
Nhưng chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu đến chỗ Lập Viễn Sa, Tiêu Châu không ngẩng mặt lên.
- "Cô chủ! Thời tiết dạo này cũng chưa lạnh lắm. Sao môi cô lại bị rách thế kia!"
Câu nói vô tư của Tiêu Châu lại vô tình khiến bà và ba cô theo quán tính bất giác đánh mắt nhìn chăm chú. Phần Đài Thái Ngữ vừa mới hớp được ngụm nước không phải kịp giữ lại đã vì sặc mà phụt ra mất rồi.
Người cứng đờ, mặt sẫm lại. Lập Viễn Sa còn chưa thể mở miệng thì Tiêu Châu đã tiếp tục bằng khuôn mặt ngây thơ vô...số tội kia:
- "Cô có muốn bôi thuốc không? Con lấy cho cô. Thuốc này là thuốc gia truyền của nhà con. Rất hay đó..."
- "Không cần! Mày...nấu nướng gì xong chưa mà ra đây nhiều chuyện vậy hở?"
Cô Lập đây là thẹn quá hóa giận sao! Không thì sao lại đáp lại sự quan tâm của người ta bằng cái ngữ điệu cau có khó chịu như thế chứ.
- "Dạ sắp xong rồi!"
- "Vậy thì vào làm nhanh lên. Bớt lắm lời lại."
Tiêu Châu gãi gãi đầu, bỏ ra 1 chữ "dạ" trong vô vàn thắc mắc. Không quan tâm thì trách người ta vô ý. Còn khi để tâm han hỏi ân cần thì lại bị mắng là lắm chuyện già mồm. Chẳng biết phải làm sao mới vừa được lòng được bà cô già khó tính này đây nữa!
Cầm chiếc khay đi ngang qua chỗ bà ngoại, Tiêu Châu nhăn mặt, nhỏ tiếng:
- "Bà ơi! Con nói gì sai hả?"
Bà ngoại Lập Viễn Sa cười hiền mà đầy ý vị:
- "Không! Chỉ là...không đúng trường hợp thôi!"
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Trời sập tối thì bà ngoại và Lập Nhậm Thuần mới về đến nhà. Giờ này thì đúng chưa thể gọi là trễ nhưng nó trễ so với dự kiến của 2 mẹ con họ.
Chưa thấy bóng dáng chiếc xe của người kia đâu 2 người liền thở phào nhẹ nhõm. Bà và ba Viễn Sa mang tâm thế an tâm đặt những bước ung dung vào nhà. Vừa đi vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ, tâm trạng xem ra đang cực kỳ tốt.
Tuy nhiên...cho người ta thuận theo ý muốn thì đâu phải là đời.
- "Hai người chắc đã ăn tối rồi?"
Đi ngang qua nhà bếp, một giọng nói trầm ổn cất lên làm cho họ giật bắn người.
Đồng loạt dừng lại, đánh mặt về phía người phụ nữ đang quay lưng lại với họ, tay vẫn còn đang rót nước. Lập Nhậm Thuần nhẹ nhàng cất tiếng:
- "Ờ phải! Tôi với mẹ ăn ở ngoài rồi."
- "Sao con nói đi dự tiệc cưới của học trò tới 9h30 mới về mà lại...sớm thế. Còn cả xe...không thấy trong hầm."
Bà ngoại cô không giấu nổi ngạc nhiên.
- "Con thấy không khỏe nên không ở lâu. Xe thì có chút vấn đề nên cho người mang đi bảo hành rồi. Em học trò cùng khóa ấy đưa con về."
Lai Vi Nhạn nhẹ xoay người lại đáp lời bà ngoại rồi mới từ tốn hớp lấy 1 ngụm.
Lập Nhậm Thuần lại chau mày tinh ý:
- "Bà thấy khó chịu chỗ nào? Có cần gọi bác sĩ đến khám không?"
- "Không đâu. Nghỉ ngơi là được rồi. Chắc do dạo này nhiều việc quá nên cơ thể tôi bị quá tải thôi."
- "Sao vậy? Hai người đi đâu mà sợ tôi biết à!"
Giọng điệu vẫn êm ái tựa hồi đầu nhưng sao lại nặng mùi dò xét đến thế kia! Đánh mạnh vào tâm thức khiến cả 2 con người này phải nheo mi tâm chột dạ, gấp gáp tìm đường giải thích, hệt như những gả tội phạm đang ngồi trước vị công tố viên để trải qua cuộc tra khảo vậy.
- "Làm gì có chứ. Chỉ là thấy mẹ ở nhà ngột ngạt quá nên tôi đưa mẹ ra ngoài hít thở thôi. Ha mẹ ha!"
- "Ừ đúng đúng."
Bà ngoại Lập Viễn Sa vừa nhận được tín hiệu tay từ phía đứa con rể này thì liền hợp tác vô cùng nhịp nhàng. Riết rồi lại thấy Lập Nhậm Thuần là con trai ruột của bà chứ không còn đứa con gái nào tên là Lai Vi Nhạn nữa cả.
Lai Vi Nhạn gật gù không nói thêm gì, khẽ đặt chiếc ly đã uống cạn xuống bàn...
- "Hi vọng...là không sai."
Đi đến ngang bọn họ vẫn không quên để lại một câu, không nghi vấn cũng chẳng là cảm thán nhưng lại đủ sức khiến hai quả tim đang thấp thỏm trong lòng ngực lệch mất một nhịp.
- "Con lên phòng nghỉ trước. Hai người cũng tranh thủ."
Chiếc bóng trải dài qua từng nấc thang dần dần rút lên cao và rồi biến mất hẳn. Lúc này bà ngoại mới thở mạnh ra để giải phóng tất cả. Nhanh ngồi xuống ghế khẽ tiếng:
- "Làm mẹ hết cả hồn. Con nhỏ này đa nghi giống y lão già đó vậy."
Không phải bà già rồi lại trở nên sợ con gái ức hiếp mà bà lo nếu để Lai Vi Nhạn biết được Đài Thái Ngữ đã dọn về một nhà với Lập Viễn Sa thì chỉ e rằng hạnh phúc mỏng manh của đứa cháu gái mà bà cưng thương nhất lại một lần nữa phải đối mặt với hai chữ "chia lìa". Những năm tháng qua đã quá khắc nghiệt với nó rồi!
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Nắng mùa này đã không còn đủ mạnh để xuyên thủng tầng mây dày đặc mà phủ lên vạn vật. Chỉ có thời gian tuần hoàn kéo làn ánh sáng của tự nhiên làm lộ ra 2 thân thể trắng sáng như bạch ngọc của 2 con người không có lấy 1 mảnh vải che thân vẫn còn dính chặt lấy nhau trên chiếc giường lớn giữa cái không khí ám muội còn ngập ngụa trong ái tình.
- "Lập Viễn Sa!"
Ngữ âm thanh thoát mà uy quyền vừa thoát ra, bàn tay hư hỏng của Lập Viễn Sa phải bất giác ngừng lại. Cô đem khuôn mặt oan ức của mình vùi vào lưng người kia, không nói không rằng. Chẳng cần nhìn Đài Thái Ngữ cũng thừa đoán được biểu cảm lúc này đã khó coi đến nhường nào rồi.
- "Cơ thể em còn đang rất đau đây này! Do ai mà sáng sớm đã giở trò rồi?"
Đài Thái Ngữ lúc này mới từ từ mở mắt, trở người lại, ngụ ý như oán trách. Cũng dễ hiểu thôi. Trăm lần như một. Có khi nào Lập Viễn Sa cô không hành hạ con người ta đến tận 2-3 giờ sáng, có lần nào sau trận hoan ái mà Đài Thái Ngữ không tỉnh dậy với toàn thân vô lực đâu chứ! Bình thường ra vẻ sợ sệt như vậy chứ đã vào cuộc rồi thì có khác gì một con hổ đói hung tàn, còn để vào tai 1 lời nào của người ta đâu. Bao nhiêu năm thì sức Lập Viễn Sa chỉ có tăng thêm chứ không hề suy giảm. Xem ra sau này Thái Ngữ còn phải "mệt mỏi" dài dài.
- "Ai bảo em "ngon" quá làm gì!"
Lập Viễn Sa bỉu môi không chút tự trọng.
Đài Thái Ngữ giận càng thêm giận, véo mạnh vào vai Lập Viễn Sa một cái đau điếng khiến cô phải réo lên nhăn nhó.
- "Tôi là thức ăn của mấy người chắc."
Cô nhìn người bên cạnh dỗi hờn đến má đỏ cả lên mà vô cùng thích thú. Đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối rắm cho Thái Ngữ, môi cong lên hạnh phúc:
- "Thôi được rồi. Không trêu nữa...Ngữ à!"
Giọng điệu càng về sau càng nghiêm túc, Đài Thái Ngữ nhìn vào đôi mắt long lanh chan chứa sự yêu chiều của cô chờ đợi.
Viễn Sa đan chặt tay mình vào tay Đài Thái Ngữ, ngón cái như thường lệ nhẹ nhàng vuốt ve tay người kia, từ tốn mà chân thành:
- "Tôi thật sự rất thương em, thương hơn cả chính bản thân mình, nếu có thể, đừng nói là mọi thứ, kể cả mạng sống này cũng có thể cho em, không hề tiếc. Nhất định sau này sẽ không để em phải buồn, phải tủi, phải khóc nữa. Tôi sẽ cố gắng mọi giá để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này. Nhưng mà...không một ai là hoàn hảo hết, tôi cũng vậy. Cho nên, nếu bất kể em không hài lòng điều gì ở tôi em hãy nói ra, tôi chắc chắn sẽ sửa. Hoặc một khoảnh khắc nào đó tôi có làm sai chuyện gì, em cứ trách mắng, tôi ngay lập tức chữa lại. Tôi nhỡ có gây ra lỗi lầm gì khiến em không vui tôi nhất định sẽ năn nỉ, chỉ xin em một điều thôi...Đừng bỏ rơi tôi! Đừng xua đuổi tôi! Đừng bước ra khỏi cuộc đời tôi nữa! Tôi rất sợ cái cảm giác đó. Cô đơn và lạc lõng. Một mình ăn, một mình làm việc, một mình bệnh rồi một mình khóc, ngày lễ tình nhân, lễ hội bon chen từ công sở trở về nhà cũng là một mình đi giữa muôn nghìn các cặp đôi yêu nhau...tủi thân lắm! Những lúc ấy...càng nhớ em vô cùng!"
- "Có bất kỳ chuyện gì hay bất kể là ai làm cho em uất ức, nói với tôi, nhất định sẽ làm đến cùng cho em, đừng lẳng lặng ôm một mình. Tôi sẽ rất xót!"
Lập Viễn Sa như vậy hỏi sao Đài Thái Ngữ lại không yêu được cơ chứ! Và điều mà Thái Ngữ cần cũng chỉ có vậy thôi, sự an toàn và những lời chân thật, một chỗ dựa vững chắc là người bạn đời bản thân có thể đặt trọn niềm tin chứ không phải một người đồng hành người khác thấy có thể gửi gắm.
Cô đào hoa! Đúng! Cô ăn chơi! Quá đúng!
Những bản chất mà những người đàn ông thật sự có, Lập Viễn Sa cũng có. Nhưng những gì Lập Viễn Sa làm cho người phụ nữ của cô thì chưa chắc bọn họ đã có thể làm cho vợ của họ. Đó là sự chung thủy. Bao nhiêu năm chỉ chờ đợi một người, bao nhiêu người tự nguyện vẫn chỉ yêu mỗi một người. Giữa bao nhiêu nữ nhân vây quanh mình dù là một khắc cũng không hề lay động.
Đài Thái Ngữ chẳng nói lời nào thay vào đó là một nụ hôn dịu dàng, như quy tụ hết thảy sự ngọt ngào của dương thế vào trong đó mà trao cho Lập Viễn Sa. Sâu thẳm tâm can đã nguyện cùng cô đi hết quãng đường còn lại. Gió dập sống vùi thì cũng ngoan cường đứng dậy, miễn là có nhau thì lời châm chọc của ai cũng không còn quan trọng.