Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 126: Sự thật sau tiệc cưới



- "…nhìn nhận vào thực tế, không phải là cả thương hiệu MySon của chúng tôi và Hoa hậu Minh Nhạc Y đều đang cực kỳ có tầm ảnh hưởng hay sao? Vậy Lập tổng còn chần chừ gì nữa chứ! Sự kết hợp này không phải là đôi bên cùng có lợi! Minh Nhạc Y tăng thêm độ phủ sóng, MySon càng được phổ biến hơn trên thị trường."

Trong phòng tiếp khách của Destiny. Gã đàn ông ngồi đối diện với cô trên chiếc bàn lớn đang cố gắng dùng lời lẽ mà ra sức thuyết phục.

Lập Viễn Sa thở hắt, đá nhẹ chân mày như một thói quen, dời dần ánh mắt chán trường từ hắn ta ra bên ngoài bầu trời ánh đầy màu nắng, giọng trầm ổn chậm rãi cất lên:

- “Chứ khi phải brand của công ty Giám đốc Hứa đây đang khó khăn trong việc tiếp cận với người dân Tiền Triều sao?”

Câu nói này của cô như chiếc lưỡi móc nhọn hoắt mạnh mẽ chọc thủng túi dịch đen được ngụy trang kĩ càng dưới màu đỏ tươi của quả tim đang dao động một cách rất đỗi bình thường. Gã Hứa ậm ừ ít lâu mới có thể lên tiếng giải thích:

- “Ừm thì…nếu Minh Nhạc Y trở thành đại sứ của giường Son thì đổi lại tên tuổi của cô ấy càng vươn xa ra thế giới mà.”

- “Ý tốt quá. E rằng người của tôi chưa đáp ứng đủ các yêu cầu mà MySon đặt ra. Tôi…không đồng ý.”

- “Nhưng mà…”

- “Giám đốc Hứa về thong thả. Không tiễn.”

Lập Viễn Sa dứt khoát đứt lên, bỏ lại một câu không thể lạnh nhạt hơn rồi nhanh bước ra ngoài. Dù là một giây cô cũng không hề muốn phí phạm với tên ranh ma, xảo quyệt này. Chẳng qua là cảm thấy tẻ nhạt chứ nếu đã muốn thì từng bước trong kế hoạch của công ty hắn vẽ vời ra Lập Viễn Sa cũng dễ dàng kể ra tường tận không xót 1 từ như tờ đề vừa phát ra trúng ngay bài tủ.

- “Cô…

đúng là kiêu ngạo. Xem cô hóng hách như thế được bao lâu.”

Hắn đập mạnh bàn gầm gừ tức tối. Nhưng tuyệt nhiên vẫn là mắng cô trong thầm lặng.

- “Không phải vì lệnh thì còn lâu tôi mới ngồi đây mà nói chuyện tử tế với cô!”



- “Những nguồn gốc không sạch sẽ như vậy, dù là lớn đến cỡ nào cũng từ chối cho tôi.”

Lập Viễn Sa vừa đi vừa buông lời trong khó chịu. Hạ My chỉ nhanh chóng “dạ” một chữ cho Viễn Sa hài lòng chứ nào dám cộng lời thêm câu. Chân nối bước theo sau mà trong lòng không tránh khỏi thấp thỏm âu lo.

Khi đi ngang qua phòng Marketing…

- "Tên khốn nào gan trời vậy hả!!!

Gã trưởng phòng đang ung dung vắt 2 chân lên bàn gặm nhấm chiếc điện thoại di động bị chọc cho phát tiết, vừa đứng dậy cau mày lại, quát lớn lên thì đã bị gương mặt lãnh cảm của cô dọa cho phát run rẩy. Hổ báo hóa mèo con. Vừa lui cui cúi xuống nhặt lại tập hồ sơ Lập Viễn Sa vừa vứt vào người mình vừa liên miệng lắp bắp trong sợ hãi:



- “Dạ…Lập…Lập tổng…tôi xin lỗi, tôi tưởng mấy đứa nhân viên nó giỡn quá trớn…”

- “Dự án này. Ai lên ý tưởng?”

Lập Viễn Sa đanh mặt lại, lạnh giọng hỏi.

Tất cả nhân viên trong phòng này đều rút lại, im bặt. Hơi thở bị kéo xuống đến mức tận cùng của hai chữ nặng nề.

Tên trưởng phòng ghìm đầu trước cô, tay bấu chặt vào miếng bìa cứng nhắc, mồ hôi đã túa ra khắp trán chảy dài theo hai bên gò má, len lỏi vào kẽ môi mặn đắng, mọi mạch máu não đã gần như tê liệt khiến toàn bộ các giác quan đều bị vô hiệu hóa. Hắn nuốt mạnh khan khốc khẽ mở miệng lí nhí:

- “Dạ, là tôi.”

- “30 phút. Không đề xuất được một bản hoàn chỉnh khác thì tự động rời khỏi vị trí này.”

Mỗi chữ được ném ra chẳng khác nào một chiếc phi tiêu nhọn hoắt phóng thẳng về phía hắn, chỉ xê xích lấy 1 vài phân ít ỏi. Thử hỏi chỉ nửa tiếng đồng hồ, có cho cả cái phòng này hợp lại cũng khó lòng làm được một bản kế hoạch làm vừa lòng Lập tổng đây, nói chi là đơn thân tiến hành. Kiếp nạn này xem ra…khó qua khỏi rồi.

Hắn bất giác gom hết can đảm do dự:

- “Chỉ có 30 phút làm sao mà tôi có thể…”

- “Ở đây không giữ kẻ vô dụng.”

Một cái liếc mắt còn sắc hơn cả dao cắt. Cô lãnh đạm trở ra ngoài. Những bước chân đầy uy lực giữa những con người co ro. Lập Viễn Sa hệt như chiếc nam châm nhân mạng vậy. Ngang qua cá thể nào là cá thể ấy tự động mất dần đi nhịp thở.



- {“Sao? Tối qua ngủ ngoài sô pha chắc phải lạnh lắm hả?”}

- “Mạnh Gia Thượng! Rốt cuộc ngày hôm qua có chuyện gì vậy? Đài Thái Ngữ thì làm mặt lạnh với tôi, còn mọi người ai cũng ấp ấp mở mở, khó chịu chết đi được.”

Lập Viễn Sa ngồi lên một góc bàn trong phòng ăn chau mày, cơ mặt rõ ràng vẫn chưa giãn ra được một phân nào. Phải nói là từ sáng đến giờ, thân ngồi trong phòng mà lòng thì như bị ngàn cây kim châm chọc. Không những không thể tập trung được mà tâm can lại đang bực dọc vô biên.

- {“Hóa ra là thật.”}

Mạnh Gia Thượng ở đầu dây bên kia dửng dưng như vừa thoáng nghe được câu chuyện của người xa lạ. Tiếng cười nhạt mỉa mai khiến Lập Viễn Sa tức càng thêm tức.

- “Cậu nói rõ ra xem. Rốt cuộc là xảy ra cái quái gì vậy?”

- {“Cậu thật sự không nhớ!”}

- “Cái tên này…nếu nhớ thì tôi có gọi hỏi từng người các người chắc!”

{“Haizzz!”}

Tiếng thở dài càng làm cho cô thêm xót ruột.

- {“Đài Thái Ngữ chỉ mới có một cái ôm làm quen với con trai ông Saroyar thì cậu đã sấn tới đấm người ta muốn vỡ cả mặt rồi.”}

- “Tôi sao? Có đùa không! Thể nào tôi lại không có ấn tượng gì được kia chứ!”

Lập Viễn Sa nửa nghi nửa ngờ. Bởi nếu cô làm vậy thì tại sao lại chẳng có chút kí ức nào đọng lại trong đầu được.

- {“Vậy phải hỏi cậu đã uống bao nhiêu rượu để không nhớ được.”}

- “Vậy là thật sao?!”

- {“Nếu vẫn không tin thì cậu cứ đến bệnh viện thành phố để kiểm tra xem có thông tin của quý tử nhà người ta hay không. À mà…cậu dùng lực hơi nhiều đấy, tôi thấy cổ tay Thái Ngữ đỏ lắm đấy.”}



Mặt Lập Viễn Sa nghe tới đây đã không còn ảm đạm được nữa, xanh như tàu lá chuối non, tái nhợt chẳng còn đọng lại giọt máu nào nữa. Cô ném điện thoại xuống, vò đầu bứt tóc ăn năn muốn không kịp rồi.

- “Ây ~ Toi đời mày rồi Lập Viễn Sa ơi!”



- “Về nhà!”

Lập Viễn Sa nói với tài xế. Nhưng vừa bỏ một chân vào xe thì lại có người cản bước.

- “Lập tổng! Em có chuyện muốn nói với chị.”

Lập Viễn Sa có chút do dự. Đang gấp rút chuyện nhà mà còn phải tiếp chuyện ở đây. Cô nhìn đồng hồ, cau mày gia hạn:

- “Cô có 5 phút.”

- “Có phải tập đoàn MySon đề nghị em làm đại sứ cho họ không?”

- “Phải.”

- “Chị không đồng ý ư?”

- “Đúng.”

- “Tại sao chứ?”

Minh Cận Nhan bắt đầu cao giọng khiến cô có chút bất ngờ.

- “Em…em biết là em không làm chị hài lòng khi chỉ dừng chân tại Top 10. Nhưng chị cũng đừng vì như thế mà triệt đường sống của em chứ!”

Minh Nhạc Y phẫn nộ không làm chủ được lời mình thốt ra nữa rồi. Nghe tới 3 chữ “triệt đường sống” mà Viễn Sa khẽ cười nhạt nhẽo.

- “Thời gian qua em đã cố gắng rất rất rất nhiều để chứng minh cho chị thấy rằng em hoàn toàn xứng đáng được đối xử tốt hơn như thế này. Nhưng em đã lầm rồi. Chị rốt cuộc cũng giống như mọi người ngoài kia, không quan tâm đến quá trình mà chỉ chăm chú vào kết quả mà thôi. Đoạn đường ngày đêm mà em dốc hết sức lực để làm cho chị vừa mắt, để người khác công nhận đêm chung kết ấy em là lựa chọn hoàn hảo nhất chị lại không hề để tâm tới. Bao nhiêu show được mời, bao nhiêu thương hiệu tìm đến chị đều thẳng thừng từ chối. Cuối cùng là em đã sai ở chỗ nào chứ! Chị nói đi!”

- “Trong câu chất vấn đã có câu trả lời. Hết thời gian. Né ra!”

Thái độ này của Lập Viễn Sa đáng sợ đến vô cực. Cô lạnh lùng bước vào xe. Cả cơ thể cứng nhắc như vừa đi ra từ khí lạnh âm độ. Để lại một mình Minh Nhạc Y đứng giữa khoảng không vô định với đôi mắt thất thần, đã nhuốm đỏ một màu.

Xung quanh đó, những lời bàn tán lại không ngừng vẳng lên:

- “Minh Nhạc Y hôm nay ăn trúng cái gì mà lá gan lớn quá vậy?”

- “Ừ! Biết Lập tổng hôm nay không được vui mà còn dám chặn đường, to tiếng như tra khảo lấy cung như thế. Rõ là không muốn sống nữa mà.”

- “Chắc nghĩ mình là cái tâm của Destiny nên tự cho mình cái quyền lộng hành như vậy. Chán đội vương miện rồi, muốn rút khỏi showbiz đây mà!”

…----------------…

- “Mợ chưa về nữa sao? Trên phòng tao không thấy!”

Tiêu Châu đang quét lá ngoài vườn nghe giọng cô căng thẳng kế bên tai mà hoảng hốt, vội vã đáp lời:

- “Dạ vẫn chưa.”

- “Có biết cô ấy đi đâu không?”

- “Cũng không ạ.”



- “Vô dụng!”

- “Sáng nay lúc mợ đi, cô có ở nhà mà cũng đâu có cản lại được…”

Tiêu Châu lí nhí trong miệng oan ức.

- “Con nhỏ này…”

Lập Viễn Sa cay cú, vừa móc di động ra bấm 1 dãy số vừa giơ tay lên định ký cho nhỏ người hầu 1 cái ra trò vì cái tội trả treo thì 3 tiếng “tút” liên hồi trong máy phát ra khiến tâm cô phân tán:

- “Sao lại không chịu nghe vậy nè!”

Cô chống hông thở mạnh ra khó chịu, lòng nóng như ai thiêu ai đốt. Sắc thái đột ngột biến đổi khi…chợt nhớ ra 1 người…

- “Alo! Bà ngoại?”

…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…

- “Cô chủ, cô đến đón cô Thái Ngữ à?”

Bỏ qua lời dì Châu hỏi, Lập Viễn Sa vẫn giữ vẻ mặt hớt hải hỏi ngược lại:

- “Cô ấy ở đâu rồi?”

- “Đang ở phòng khách, cô…”

Còn chưa nói dứt câu thì dì quản gia già này chỉ còn nhìn thấy bóng lưng ngày một xa dần của Lập Viễn Sa.

Dì Châu khẽ cười, lắc lắc đầu nhẹ nhàng đóng cổng lại.

- “Đài Thái Ngữ, em sao rồi? Mẹ có làm khó dễ gì em không? Nói tôi nghe, không cần sợ.”

Cô lao gấp vào, thấy được Đài Thái Ngữ như bắt được vàng. Phóng nhanh đến ngồi xuống ngay bên cạnh, miệng không ngừng xốn xang lo lắng.

Cùng lúc đó…

- “Đã bảo là không cần phụ rồi mà!”

- “Tôi thích cái vườn của anh rồi đó nha!”