Lập Viễn Sa nhả ra, tay vẫn xoa nặn bên ngực no tròn, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lấy nụ hoa ướt át bóng loáng hơi sưng lên. Đài Thái Ngữ hơi thở dồn dập, Viễn Sa nhìn cô cong người hưởng thụ, bờ môi sưng đỏ lên rỉ ra những âm điệu khiến nơi tư mật của Lập Viễn Sa cũng ướt át đến tận cùng.
- "Sa...em khó...chịu quá..."
Lập Viễn Sa lả lướt trên má Đài Thái Ngữ, giọng khàn đặc phong tình quyến rũ:
- "Muốn tôi dùng tay hay ~ dùng lưỡi?"
- "Tùy Sa..."
Đài Thái Ngữ không còn lọt tai một câu từ nào nữa, phóng khoáng mà buông ra hai chữ nhưng cô nào biết cái tự ý vô tư đó đã mang đến cho mình một đêm không thể "bình yên" hơn.
- "Vậy...khổ cho em rồi!"
Vừa dứt lời, Đài Thái Ngữ đã không kìm nén được nữa liền dang chân giữ lấy hông Lập Viễn Sa kéo sát về phía mình, nơi tuyệt mật lập tức áp vào vòng eo thon nhỏ của Lập Viễn Sa, chịu cơn kích thích lớn, Lập Viễn Sa liền tay giải phóng toàn bộ cơ thể, mạnh dạn mở hai chân Thái Ngữ ra ánh mắt va vào nơi chân tâm khiêu gợi mà nuốt nước bọt không thôi. Chẳng còn đợi được giây nào nữa, Lập Viễn Sa bắt đầu một cuộc tổng tiến công vào căn cứ địa đã ướt đẫm lầy lội kia, Viễn Sa vươn lưỡi ra lướt nhẹ, dòng nước trong suốt ngọt ngào cũng vì đó mà theo lối nhỏ rỉ ra khiến Lập Viễn Sa mê mẩn.
- "Ah...Sa...từ từ đã...ah..."
Viễn Sa nhanh chóng đưa lưỡi sâu vào khe hẹp ẩm ướt, một đường thuần thục ra ra vào vào liên tục, động tác ngày một nhanh hơn. Hai tay Viễn Sa lại nắm lấy vòng eo mỏng manh của Đài Thái Ngữ kéo sát gần mình hơn khiến lưỡi đâm vào càng sâu.
- "Sâu quá ~ nóng quá ~ Sa...aaa!"
Biên độ cành nhanh thân nhiệt cô càng nóng và càng muốn nhiều hơn. Lập Viễn Sa nghe Thái Ngữ rên rẩm mà hài lòng kịch liệt hành sự.
- "Sa...em...Ahhh!"
Chẳng mấy chốc vùng bụng dưới của Đài Thái Ngữ đã co rút dữ dội, cơn khoái cảm lập tức bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô, một dòng bạch dịch cũng nhen nhóm mà đua chen ra khỏi cô bé, phóng đãng khắp ga trải giường. Nhưng Lập Viễn Sa nào chóng vánh đến như vậy, mấy trận liên hồi đến khi trời gần sáng mới chịu buông tha cho Đài Thái Ngữ, thân thể cô vì trải qua biết bao lần cao trào, chịu đựng cái cảm giác thăng hoa mà giờ đây đã rã rời, rũ rượi, chẳng còn một chút gì để gọi là sức lực, nếu không quá có thể nói sau mỗi trận chiến xuyên đêm cô đều biến thành xác sống. Vô sức vô thức và vô hồn.
...
Sáng hôm sau, Lập Viễn Sa đã rời giường từ sớm, Đài Thái Ngữ vẫn vùi mặt vào chiếc gối bông mềm mại mà yên giấc. Đang say nồng trong cơn mộng đẹp thì cánh tay cô bỗng cảm thấy có thứ gì đó rất mịn màng chạm vào. Đài Thái Ngữ rút lại hớt hải ngồi bật dậy tròn xoe mắt kinh ngạc.
Lập Viễn Sa lại rất bình thản, ngồi bên mép giường tươi rói bế trên tay một chú cún con toàn thân được bảo phủ bởi lớp lông trắng muốt non tơ, đôi mắt đen láy long lanh ngự trị trên chiếc mũi nhỏ nhắn trông đáng yêu vô cùng.
- "Ôi! Dễ thương quá đi mất! Sa kiếm đâu ra thế?"
Đài Thái Ngữ xuýt xoa liền tay ôm gọn vào lòng. Không ngừng vuốt ve.
- "Thích không?"
Lập Viễn Sa nhìn cô ôn nhu, sủng nịnh.
- "Rất thích a! Sao bé lại xinh như thế này? Xem nào, còn đáng yêu hơn Sa nữa đấy!"
Đài Thái Ngữ giơ cao chú cún lên quan sát mà buông lời trêu ghẹo. Vừa nghe cô nói Lập Viễn Sa đã xịu mặt giận dỗi:
- "Tôi mang nó trả lại chỗ cũ vậy."
- "Ây ~ không được. Đã đặt chân vào đây thì phải ở với em. Giống như Sa vậy."
Đài Thái Ngữ né sang một bên tựa đầu vào vai Viễn Sa mà nịnh nọt. Lập Viễn Sa liền véo mũi cô treo lên môi một nụ cười ranh mãnh:
- "Tiểu yêu tinh!
Đúng rồi. Hôm đó trên đường ra sân bay tôi thấy nó đứng lơ ngơ giữa đường. Nhiều xe qua lại, sợ người ta va trúng nên bế nó vào trong. Hỏi mấy người gần đó mới biết vì ngã cầu thang gãy chân nên chủ nó mới đem đi vứt."
- "Sao nhẫn tâm quá vậy?"
Đài Thái Ngữ nhìn chú cún chăm chú mà nổi lòng thương xót.
- "Lúc đó không nỡ bỏ lại, quay về nhà lại trễ giờ nên tôi mới mang nó cùng qua Thụy Sĩ. Vì lịch trình liên tiếp nên không thể tự thân đành phải nhờ bạn tôi đưa nó đi tiêm phòng, chữa trị. Khoảng một tuần nữa là bình phục hẳn."
- "Có phải là cô gái gõ cửa phòng Sa đêm đó?"
Đài Thái Ngữ ngẫm nghĩ hơi híp mắt hỏi lại.
- "Ừm. Em muốn gọi nó là gì?"
- "Laugh. Bé tên Laugh nha!"
Đài Thái Ngữ không chút chần chừ mà đáp lại. Lập Viễn Sa khẽ nghiêng đầu thắc mắc:
- "Tại sao?"
Đài Thái Ngữ cười tít mắt nâng niu:
- "Vì em muốn sau này bé sẽ thật vui vẻ, không bao giờ phải buồn nữa."
- "Ra vậy. Được rồi, rửa mặt rồi ra ăn sáng thôi."
- "Sa!"
Vừa xoay lưng đến cửa thì bị cái giọng điệu nũng nịu của Đài Thái Ngữ níu giữ. Lập Viễn Sa bất giác quay lại cất giọng:
- "Hửm?"
- "Bế em!"
Đài Thái Ngữ ngồi trên giường dang rộng hai tay gương mặt đáng yêu hết phần thiên hạ. Với cô gái này Lập Viễn Sa nào có thể chối từ đành đi đến bế bỗng cô lên đi vào phòng tắm, tận tay đánh răng, rửa mặt rồi cẩn thận lau khô cho Đài Thái Ngữ, lại tận tâm bế cô trở ra cẩn thận chải từng lọn tóc rối rồi mới đi vào phòng ăn nhẹ nhàng đặt Thái Ngữ lên ghế.
- "Vẫn là trứng ư?"
Đài Thái Ngữ nhìn miếng trứng chiên vàng óng bóng bẩy trong dĩa mà thốt lên. Lập Viễn Sa vòng qua phía đối diện buông lời:
- "Không muốn ăn sao?"
- "Ăn chứ. Nhưng mà...nói Sa là con gái của đầu bếp nổi tiếng thế giới thật không ai tin được."
- "Sao lại không chứ? Tôi biết chiên trứng, nấu mì, pha sữa. Chẳng phải rất nhiều món rồi sao?"
Lập Viễn Sa nghênh ngang tự đắc, không để cô nói lời nào đã tiếp tục hùng hồn lý lẽ:
- "Em nhìn xem. Bày trí rất cầu kỳ, trứng chiên rất vừa phải, không quá chín cũng không quá sống, bánh mì cũng cắt rất đẹp mắt. Em nghĩ ai muốn làm cũng có thể hay sao?"
Đài Thái Ngữ thật cạn ngôn trước con người này mà, cô chỉ bĩu môi một cái, bó tay nín nhịn, miễn cưỡng mà gật đầu đồng ý.