Đang cho đồ vào vali thì chiếc chuông bên ngoài vang lên, Đài Thái Ngữ nhấc chân ra mở cửa, vừa thấy nữ nhân trước mắt thì nét u sầu thảm não trên giương mặt mà cô nuôi nấng từ đêm qua đến giờ đã lập tức biến mất.
Thái Ngữ nở nụ cười rạng rỡ tiến đến ôm lấy Đài Di Giai mà hớn hở:
- "Sao chị lại đến giờ này?"
- "Không muốn sao? Hay...giấu ai trong nhà sợ chị gặp?"
Đài Di Giai híp mắt nghi hoặc, vừa nghe đến đây Thái Ngữ đã giật thót mình ỡm ờ mà đáp lời:
- "Em...ừm...làm gì có. Chị vào đi!"
Đài Di Giai đưa mắt quan sát tất cả một lượt mới đặt mông lên sô pha mà yên vị lại không quên bày ra một nụ cười hết sức quỷ dị. Đài Thái Ngữ phút chốc ngừng động với chuyến ghé thăm bất ngờ này nên không kịp phản ứng gì vì hầu như những đồ dùng cá nhân của Lập Viễn Sa đều còn tại vị chốn đây.
- "Sáng nay chị không đến văn phòng sao?"
Thái Ngữ từ trong đi ra cầm theo một cốc nước đặt để trên bàn cho Đài Di Giai rồi dời thân đến ngồi cạnh.
Di Giai cũng vui vẻ mà đáp lời:
- "Lâu rồi không gặp, lại nghe nói chiều em sang Tiền Triều nên tiện đường mua ít hoa quả sang cho em."
- "Đến trễ...ba không trách chứ?"
Thấy Đài Thái Ngữ ngập ngừng lại nhìn ra được đôi mắt ươn ướt lẫn cái chất run trong tông giọng, Đài Di Giai rất hiểu ý liền nhích đến gần cô hơn từ tốn:
- "Hai ngày trước ba đã ra nước ngoài để gặp vài người bạn để thảo bàn về một vụ kiện lớn rồi. Em không cần lo."
- "Ra là vậy..."
Thái Ngữ bỗng trầm mặc, Đài Di Giai cũng nhanh chóng đổi chủ đề:
- "Lập Viễn Sa đến đây rất thường sao?"
- "Sao chị lại hỏi vậy?"
Đài Thái Ngữ tròn mắt sửng sốt.
- "..."
- "Ờ...chỉ thỉnh thoảng."
- "Vậy sao?
Mà Thái Ngữ nè, chị có một thắc mắc nha!"
- "Sao vậy ạ?"
Đài Di Giai liền làm ra vẻ nguy hiểm, mỗi một từ thốt ra là mỗi một khắc cẩn thận quan sát từng cử chỉ của cô em này:
- "Liệu tin tức đó có đúng hay không?"
Bị hỏi đột ngột Đài Thái Ngữ bỗng vài giây ngơ người, một lúc không lâu cô mới ngợ ra mà phản bác:
- "Chị mà cũng tin mấy tờ báo lá cải đó sao? Tụi em chỉ là bạn thân thôi."
- "Bạn thân. Là bạn thân nhưng thân em là bạn lo!"
- "Chị hai, chị nói gì vậy chứ?"
Thừa hiểu tính tình của cô em mình ra sao, Đài Di Giai mỉm nhẹ môi không nhanh không chậm buông lời:
- "Nếu chị nhớ không lầm thì size bàn chân của em là 7 và em không thích đi giày rộng hơn chân nhưng trên kệ lại có tận 3 đôi size 8.5. Có thể vì công việc hay một số lý do khác. Tạm thời cho qua. Nhưng! Em rõ ràng rất ghét cà phê, tuy nhiên, trong bếp lại có hẳn một không gian riêng dành cho dụng cụ pha chế cùng với rất nhiều loại nổi tiếng khác nhau..."
- "Em..."
- "Chưa kể một vấn đề đặc biệt quan trọng, tuy em thích ồn ào, náo nhiệt nhưng lại yêu cái không gian mờ ảo, ma mị. Ấy vậy mà ~ nhà em gần đây lại lắp thêm đèn. Nhìn cũng đủ biết được mọi ngóc ngách nếu vào đêm sẽ rực sáng đến độ nào? Không phải rất có vấn đề sao?"
Đài Di Giai ngang nhiên ngắt ngang lời Thái Ngữ. Bị nói trúng tim đen, cô chỉ đành vụng về lấp liếm trong bất lực:
- "Bệnh nghề nghiệp của chị lại tái phát nữa rồi. Đơn giản vì em muốn thay đổi một số sở thích và thói quen của mình để cuộc sống thú vị hơn thôi."
- "Lâu thành lệ. Bản tính khó dời. Huống hồ tính em tuy rất trẻ con nhưng lại là một người cực kỳ nguyên tắc. Nói đổi là đổi nói sửa là sửa được sao?"
- "..."
Đài Thái Ngữ bị chị mình chỉ ra tận từng khe hở kẽ sơ, vì đuối lý nên cô đành dùng thượng sách 'im lặng là vàng' để đối phó.
Thấy thế, Đài Di Giai lập tức tấn công tiếp tục:
- "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
- "Dạ hơn 9 năm."
- "Ý chị là đã bắt đầu mối quan hệ này bao lâu rồi?"
Biết không cách nào giấu được nữa, Đài Thái Ngữ đành nhỏ giọng nhả ra từng chữ một:
- "Ừm ~ mới vài tháng nay thôi ạ!"
- "Nghiêm túc chứ?"
- "Nếu chị đã biết em cũng chẳng muốn che giấu..."
Đài Thái Ngữ không vội vàng gấp gáp, cô ngẩng đầu lên hít một lượng khí không bao trùm quanh người thư thả tiêu xài rồi mới nhìn thẳng vào đáy mắt Di Giai nhẹ nhàng tỏ rõ:
- "...lúc em khóc là Viễn Sa lau nước mắt. Lúc em ốm là Viễn Sa chăm sóc. Lúc em đau là Viễn Sa túc trực. Lúc em cô đơn là Viễn Sa bên cạnh. Lúc em khó khăn là Viễn Sa đồng hành. Nhìn vào sự thật không tày nào có thể phủ nhận cô ấy đã trở thành một phần quý giá trong cuộc sống và...là người quan trọng nhất đối với em. Thay chị, thay ba và thay cả mẹ trở thành điểm tựa, bảo vệ, chở che và tiếp thêm năng lượng cho em, mang đến cho một đứa thiếu vắng tình cảm gia đình như em cái cảm giác ấm áp khi được yêu thương, vỗ về. Em không muốn nó như bao mối tình đoản hậu khác, mở đầu hạnh phúc mà kết thúc lại éo le. Khi em đặt chân bước vào mối quan hệ này cũng là lúc em kiên định nhất với lựa chọn của mình, từ trước đến nay. Em ao ước, ao ước được tiến xa hơn nữa. Có thể cùng cô ấy xây dựng một nơi gọi là tổ ấm. Đa vị chứ không bao giờ nhạt nhẽo, đa sắc chứ chẳng phải một màu."
- "Chắc hẳn ba mẹ vẫn chưa biết!"
Hồi lại cái nghiêm mặt của Đài Di Giai chỉ là cái lắc đầu buồn bã pha chút lo âu lại khó giấu nỗi tuyệt vọng của cô.
Cũng chẳng đặng lòng mà trơ mắt nhưng lại chẳng cách nào hơn, Di Giai mỉm nhẹ môi nắm chặt đôi tay còn đương đan vào nhau trên đùi cô mà từ tốn:
- "Đây là chuyện tình cảm riêng tư của em chị không có quyền can thiệp. Nhưng chắc em và Lập Viễn Sa cũng nhìn ra được đoạn đường tới đây không hề bằng phẳng. Nếu thật lòng hãy nắm chặt tay, đừng mới một chút quanh co đã vội chán bạn đồng hành mà đổi cả điểm đến!"
- "Chị..."
- "Đừng buồn nếu quá thật!
Nếu đã không bình thường thì đừng trở nên bất thường mà phải làm nên chuyện phi thường. Nhớ chưa?"
- "Chị hai!"
Đài Di Giai vừa dứt câu cô đã không kiềm nén cơn xúc động được nữa. Ôm chầm cổ Đài Di Giai mà thút thít. Không phải vì cái nhìn xa trông rộng về tương lai của hai người mà do cô quá đỗi bất ngờ làm cho nỗi niềm xúc cảm trong lòng trào dâng đến đỉnh điểm. Cứ ngỡ một người có phần "cổ điển" như Di Giai khi biết được sẽ mách ba báo mẹ, phản đối kịch liệt nhưng cái thái độ điềm tĩnh, đồng cảm và tình cảm lớn lao mà Di Giai bày ra và lan tỏa lại nằm ngoài dự đoán của cô. Vui sướng, hạnh phúc đến độ khó mà nói được hết bằng lời.