- "Ây ~ mẹ đừng như vậy mà. Khi nào rảnh con sẽ lập tức về, hứa đấy."
Thấy ba cô im lặng mẹ lại tỏ buồn rõ rệt Lập Viễn Sa liền buông lời cầu mong hạ nhiệt. Đài Thái Ngữ thấy vậy tức thời giúp cô giải vây:
- "Tận trưa mai mới bắt đầu buổi phỏng vấn hay bây giờ chúng ta đi ăn đi! Có được không?"
- "Ý kiến hay đó. Vậy..."
- "Viễn Sa."
- "Lập Viễn Sa."
Lập Nhậm Thuần cũng không muốn con gái khó xử nên nhanh chóng tươi cười gật đầu đồng ý. Nhưng ý tứ còn chưa phơi diện ra hết thì từ phía sau đã truyền đến thanh âm gọi cô thân thiết, theo phản xạ vốn có cả bốn cặp mắt lập tức phóng đến những anh chàng cô bạn của Lập Viễn Sa đang tiến đến gần. Vừa nhìn thấy họ cô đã thêm phần rạng rỡ đi đến ôm chầm lấy mà rối rít thăm hỏi, tay bắt mặt mừng:
- "Không ngờ mọi người lại đến đông đủ như vậy đó."
- "Buổi tiệc âm nhạc hoành tráng lệ như thế này không có mặt sẽ hối tiếc lắm a!"
- "Cứ nghĩ các cậu sẽ không có thời gian."
- "Ây ~ bạn bè thân thiết 15 năm rồi, sự kiện lớn như thế này bọn mình không đến mặt mũi nào nhìn cậu chứ?"
- "Bách Hoa nói đúng đấy. Cậu xem họp báo ra mắt phim của mình cậu cũng tham dự, lễ khánh thành công ty của Liêu Dụng Phân cậu cũng đến, Mạnh Gia Thượng công bố MV ca nhạc cũng có mặt cậu, chưa kể Bạch Bách Hoa khai trương chuỗi nhà hàng vào đúng lúc cậu bận bịu với dự án mới nhưng vẫn đến chúc mừng. Đến lượt cậu tổ chức concert lớn như vậy không lẽ tụi này lại vắng sao?"
- "Mỹ Cận Nhan nói phải. Huống hồ đến chỉ có lời chứ không lỗ a! Vừa được thưởng thức thanh âm bắt tai, giọng hát ngọt ngào, tràn đầy nội lực vừa được thỏa mắt với những vũ đạo nóng bỏng câu người của cô đây thì có gì để gọi là thiệt thòi chứ!"
Bạch Bách Hoa hất nhẹ vai cô nở nụ cười bí vị. Lập Viễn Sa liền né người bĩu môi trêu ghẹo:
- "Được cái miệng khoa trương."
- "Hay tối nay bọn mình đến chỗ cũ đi!"
- "Bây giờ luôn sao?"
Lập Viễn Sa nhìn Mỹ Cận Nhan hỏi lại.
- "Cậu bận à?"
- "Không việc. Nhưng mình..."
- "À phải rồi. Đã lâu mới được gặp lại Đài Thái Ngữ nha!"
Mỹ Cận Nhan nhanh lời hơn tiến đến chỗ Thái Ngữ vui vẻ. Cô cũng từ tốn đáp lại:
- "Chào mọi người, rất vui khi được gặp mọi người ở đây."
- "Phải nói cậu càng ngày càng đẹp ra đó nha!"
Bạch Bách Hoa xuýt xoa cảm thán, Thái Ngữ cũng rất nhanh nhập hội:
- "Cậu quá lời rồi. Mình vẫn vậy thôi. Công việc mọi người vẫn tốt chứ?"
- "Chúng tôi đều ổn. Hay Thái Ngữ cùng đi nha?"
Mạnh Gia Thượng ngỏ lời đề nghị, Đài Thái Ngữ liền đưa mắt về phía ông bà Lập có chút phân vân khó quyết. Nhưng rồi vẫn là theo phe "ba mẹ" của người ta:
- "Thật ngại quá! Mình phải đi ăn tối với hai bác rồi. Hẹn mọi người dịp khác vậy!"
- "Không sao đâu. Cô đừng nghĩ nhiều. Chúng ta còn nhiều cơ hội mà."
Mạnh Gia Thượng vui vẻ. Bạch Bách Hoa cũng tiếp lời:
- "Vậy thì tiếc quá! Muốn có thể cùng cậu vui chơi một bữa cho thỏa thích."
- "Nhất định lần sau sẽ cùng với mọi người!"
Ai cũng nhập mình vào cuộc chuyện trò duy chỉ có Lập Nhậm Thuần nhìn ra nỗi trăn trở của Viễn Sa. Thừa hiểu con gái mình nghĩ gì ông liền mở giọng:
- "Con cứ đi với bạn đi! Khi nào nới việc thì nhớ về nhà. Bà ngoại rất mong con đấy!"
- "Nhưng mà..."
- "Không phải còn ở lại rất nhiều ngày nữa sao? Bạn con chỉ rảnh mỗi hôm nay thôi. Cứ đi đi!"
- "Xong việc con sẽ về thăm ba người."
Lập Viễn Sa nghĩ ngợi một lúc không lâu liền nhấc bước ôm lấy ông bà Lập một lần nữa rồi lại nhìn Đài Thái Ngữ bằng ánh mắt ôn nhu hết nấc:
- "Vậy...cậu đi với ba mẹ nha!"
- "Ừm!"
Đài Thái Ngữ cũng không nói gì nhiều chỉ bỏ ra một từ không hơn không kém.
Nói rồi mọi người liền dấn mình vào cuộc vui riêng. Sa theo bạn Sa, Ngữ đi đường Ngữ. Tuy nhiên, ai kia cùng bạn bè thân thiết có thể tự do bung xõa, cười đùa hết cỡ mà nào biết được trong nhà hàng sang trọng lại có một người tuy miệng cười nhưng lòng lại chẳng vui. Ngoài mặt thì liên chuyện trò không thôi nhưng tận đáy tâm can sâu thẳm lại trống trải đến lạ thường. Cứ như bị ai đó lấy đi một vật gì thân thuộc vậy. Quạnh quẽ bất đoán.