Bữa cơm chiều nhẹ nhàng trôi qua trong không khí ấm cúng và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Không phải chỉ vì những món ăn được trang trí bắt mắt với mẫu công thức cầu kỳ hay quá đắt đỏ cao siêu mà đơn giản vì nó...có cảm giác của một gia đình.
Với Lập Viễn Sa mà nói đó là cảm giác mà cô thèm thuồng nhất khi phải xa nhà theo đuổi đam mê của mình, rất lâu rồi mới có thể tận hưởng lại. Nhưng. Muốn là có, về là sẽ được, còn với Đài Thái Ngữ nó lại chính là nỗi khát khao vô thực. Sống chung một dải đất, hưởng cùng bầu không khí, cách nhau chỉ đôi mươi cây số mà khoảnh khắc tất cả cùng nhau ngồi lại dưới một mái nhà để thưởng thức một bữa cơm cho trọn vẹn cũng là điều xa xỉ mà cô ao ước mộng mị suốt tận 9 năm trời.
Toàn cảnh nhìn Lập Viễn Sa trong vòng tay yêu thương, được mọi người nồng hậu chào đón khi trở về mà quả tim đỏ thẫm đang dao động nhiệt thành của Đài Thái Ngữ bỗng chốc hẫng đi một nhịp. Cô khẽ cúi mặt cố giấu đi giọt lệ đang trực trào nơi khóe mắt mà lòng lại trở nên đau nhói và khó chịu đến vô hạn.
- "No quá đi mất!"
Lập Viễn Sa từ phòng bếp mang theo dĩa trái cây bước ra cẩn thận để lên bàn rồi thoải mái ngồi cạnh Đài Thái Ngữ tự ý tựa đầu vào vai cô xoa xoa bụng làm ra điệu bộ nũng nịu.
Đài Thái Ngữ tinh ý cảm nhận rõ được sự đối nghịch giữa vẻ ngoài vồn vã, nhiệt tình với nội tâm bên trong, sự gắng gượng kìm nén, cố trưng dụng ra sắc thái bình thường nhất có thể của Lai Vi Nhạn thì lập tức cười cười vỗ vỗ tay Lập Viễn Sa đang đặt để trên gối mình nhắc nhở.
Lập Viễn Sa không phải không nhìn ra nhưng cũng chẳng có ý định che giấu nên cứ từ tốn bật dậy hai tay hướng miếng cam mọng nước về phía bà ngoại cất tiếng:
- "Bà thử xem có ngon hơn cam bình thường không?"
- "Là cháu cưng của bà gọt thì phải ngọt hơn rồi."
Khuôn mặt phúc hậu ấy lại rạng rỡ hơn mọi ngày, nhanh chóng đón lấy mà ôn tồn đáp lại. Cô nghe bà nói thì cười tít mắt hớn hở.
Như sựt nhớ ra chuyện gì đó Lập Viễn Sa liền hướng sang Lập Nhậm Thuần phía đối diện:
- "Phải rồi, công trình nghiên cứu của ba đã hoàn thành chưa?"
- "Trong dự thảo đầu tuần này ba đã tiến hành báo cáo thành quả nghiên cứu này của ba với các cơ quan nhà nước hữu quan. Và hiện nó đã được đưa vào danh sách các dự án trọng điểm, có thể xem là tài sản quốc gia."
- "Wow! Ba của con là số 1 nha."
- "Bác trai giỏi thật đấy làm cho con thật sự rất ngưỡng mộ."
Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ thay phiên nhau tán dương khen ngợi, Lập Nhậm Thuần gật gù giữ nét điềm đạm vốn có tiếp tục:
- "Đó là dự án mà ba đã dày công nghiên cứu, nếu thành công có thể ứng dụng vào thực tiễn sẽ có giá trị vô cùng lớn. Nhưng xem ra bác vẫn chưa là gì so với ba con đâu. Danh tiếng của ông luật sư Đài bây giờ còn mấy người không biết đến chứ."
Vừa nghe nhắc đến tên ba mình Đài Thái Ngữ bỗng chốc lặng thinh nhưng...vẫn là cố gượng che giấu lãng tránh sang chuyện khác:
- "Con nghe nói nhà hàng của gia đình mình mới mở thêm vài chi nhánh nữa, bác có vất vả lắm không ạ?"
- "Không cực lắm, bác đã quen rồi."
Vừa hưởng ứng bà đã niềm nở đáp lời.
- "Hay mẹ cho thuê bớt đi, một mình quản lý trong thời gian dài sẽ rất mệt a."
- "Còn có ba con phụ, không vấn đề gì đâu, đừng lo!"
Lai Vi Nhạn đánh mắt sang Lập Nhậm Thuần nở nụ cười hạnh phúc ẩn chất đầy sự mãn nguyện.
- "Nào!"
Lập Viễn Sa ngẫm nghĩ một lúc lại không thêm lời nào, đoạn lấy một miếng táo đỏ vô tư đút cho Đài Thái Ngữ. Khẽ quan sát 3 người bọn họ còn đang ngần ngừ thì Lập Viễn Sa đã tăng giọng thúc giục:
- "Không phải cậu rất thích sao?"
- "Ừm..."
Ngập ngừng chẳng đặng Đài Thái Ngữ cũng đành cắn lấy. Lập Viễn Sa tiếp sau lại thản nhiên ăn nốt phần còn lại. Tận tường chứng kiến cái viễn cảnh vô tưởng này sự mâu thuẫn trong Lai Vi Nhạn càng lúc càng hiện rõ, gương mặt sầm xuống hẳn. Bà liền nhìn Lập Viễn Sa hắng giọng:
- "Con cũng không còn nhỏ định khi nào mới dẫn bạn trai về ra mắt mọi người đây?"
Phút chốc ngưng đọng, Lập Viễn Sa đảo mắt vòng quanh những con người đang chằm chặp vào mình tức thời ỡm ờ:
- "Con...con chưa quan tâm đến mấy chuyện đó."
- "Con nó còn trẻ lại xinh đẹp và tài giỏi thế này bà lo gì chứ."
- "Điều tôi sợ là nó xa nhà bị những nhân tố xấu ngoài kia tác động thôi."
Lai Vi Nhạn bỏ lời ý vị thâm trường vẫn không ngừng quan sát biểu cảm của hai cô.