Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 3: Trở về đài gia



Tinh mơ, tiếng của những chú họa mi đã vang vọng khắp muôn nơi tạo nên một bản nhạc giao hưởng hay ho buổi đầu ngày tràn đầy sức sống. Những giọt sương long lanh vẫn còn quyến luyến đọng lại trên từng chiếc lá non tơ mướt mát đẹp mê hồn tựa hồ như những viên pha lê trong suốt điểm trên dải lụa xanh.

Đài Thái Ngữ đã dậy từ sớm nhưng vẫn nằm yên ở đó đưa mắt nhìn ngắm tận tường từng đường nét tinh tế của cô gái bên cạnh mà mê mẩn, gương mặt không góc chết này chẳng khác gì một chiếc mê cung thần bí không lối thoát hết. Cứ dấn mình vào là muôn phương ngàn kế cũng khó lòng rời đi được. Dưới tia nắng ban mai dịu ngọt cái nhan sắc diễm lệ này càng được tôn lên gấp bội phần. Đang vi hành trên chiếc mũi cao vút của Lập Viễn Sa thì bàn tay ấy liền bị cô bắt lấy, nắm chặt tay Đài Thái Ngữ áp sát lên má, mắt vẫn nhắm nghiền:

- "Cậu lại nhìn trộm tớ a."

- "Ai thèm chứ!"

Thái Ngữ bị cô phát hiện thì đỏ mặt vội vội vàng vàng thu tay lại một mạch chạy vào phòng tắm. Lập Viễn Sa hé mắt quan sát đôi môi bất chợt treo lên một nụ cười hết sức ma mị.

...

Sau buổi sáng hai cô nàng rảo bước vào JI - trung tâm mua sắm với quy mô lớn nhất Ngự Vịnh, chọn một vài thứ cần thiết để chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới.

Thật không ngoa khi nói tạo hóa đã quá ưu ái cho hai cô nàng, tất cả những tinh túy của trần đời đều được chắt chiu tuyển chọn nằm gọn trong hai cơ thể đẹp như tranh vẽ này. Gương mặt góc cạnh sắc sảo, vóc dáng siêu thực vạn người mê cùng với thần thái đỉnh cao và cả cái khí chất kiêu sa, rạng ngời đẳng cấp toát ra thật khéo giết chết kẻ đối diện.

Từ đại sảnh đến tầng cao nhất, từ gian hàng đầu tiên đến cửa tiệm cuối cùng, bất kể nơi nào hai cô đặt chân qua là nơi đó trở nên bát nháo, náo loạn.

- "Đó có phải là Ngữ - Sa, bộ đôi vàng của Showbiz hiện nay không?"

- "Chứ còn ai nữa. Không ngờ ở ngoài đời còn đẹp hơn nhiều so với trong ảnh ha."

- "Đây đâu còn là người nữa. Phải nói là tiên nữ hạ phàm mới đúng!"

Muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ cùng biết bao lời trầm trồ, ngợi khen nhưng Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ đã quá quen thuộc nên cũng chẳng quá bận tâm.

Nhanh nhất có thể kết thúc cuộc du hành, hai cô không vội về nhà mà đến một nhà hàng tương đối kín đáo và yên tĩnh gần ngoại ô thành phố. Dù là nghệ sĩ nổi tiếng, cả nước Đại Hoàng này không ai là không biết đến nhưng điều mà Lập Viễn Sa cực kỳ không thích đó chính là sự đông đúc, ồn ào. Các buổi tiệc tùng, liên hoan phim, lễ nhận giải,...là những lần chẳng đặng đừng, rất miễn cưỡng cô mới phải tham gia. Vì vốn dĩ với Viễn Sa nó chẳng khác nào một cái lồng sắt vô hình vậy. Luôn phải cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói. Câu từ phải hết sức trau chuốt, cả những cử chỉ, hành động đều phải chuẩn trang, luôn phải treo lên môi một nụ cười công nghiệp. Chỉ cần một lỗi nhỏ thôi là những tay săn tin thường trực sẽ cho cô xuất hiện tràn đầy trên các mặt báo ngay tức khắc. Chính vì điều đó đã làm cho Lập Viễn Sa không được thoải mái và vô cùng gò bó. Nó tạo nên một khuôn khổ mà chẳng bao giờ cô muốn ép mình vào. Nhưng Đài Thái Ngữ lại rất khác biệt. Tiệc có thể không thích nhưng hội lại rất ưng. Cô rất thích dạo phố, ăn uống ở lề đường, thưởng thức những tiết mục đường phố. Với Đài Thái Ngữ đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.

- "Sa!"

Nhấm nháp được một lúc thì Đài Thái Ngữ ngừng lại, mân mê chiếc nĩa trong tay cô cất giọng gọi.

- "Hửm?"

Lập Viễn Sa vẫn ghìm mặt tận tâm với đĩa thức ăn của mình mà nhàn nhã.



- "Mẹ mới gọi cho tớ. Bảo ba muốn gặp."

- "Cái gì?"

Lập Viễn Sa buông đôi dao nĩa trong tay xuống tròn mắt kinh ngạc, bất giác thốt lên. Lấy cốc nước nuốt một ngụm để trở về trạng thái bình tĩnh nhất có thể, cô nhìn thẳng vào Đài Thái Ngữ hỏi lại:

- "Không phải...mà hai người làm hòa khi nào vậy?"

- "Hòa giải gì chứ? Kể từ đêm đó, tớ và ba còn chưa có một bữa cơm chung, một lời cũng không có lấy thì đâu ra chuyện làm hòa?"

- "Vậy lần này vì lý do gì?"

- "Đó là điều tớ thắc mắc a!"

- "Về đi!"

- "Sao cơ?"

Đài Thái Ngữ ngạc nhiên.

- "Về thử đi! Nói không chừng có chuyện quan trọng."

Lập Viễn Sa nghiêm túc. Đài Thái Ngữ cũng không thêm lời nào mang vẻ mặt trầm ngâm suốt cả buổi ăn.

...---------------...

Đúng 20 giờ, chiếc Rolls-Royce đen bóng sang trọng đổ trước căn biệt thự nguy nga, lộng lẫy. Không vội vào, Đài Thái Ngữ hít một hơi thật sâu để thật sự ổn định mới giơ tay lên bấm chuông. Người làm nhanh chân ra mở cổng, vừa nhìn thấy cô đã cúi đầu kính cẩn:

- "Cô ba! Cô mới về."

- "Ừm."

Đài Thái Ngữ chỉ bỏ lại một âm thanh tạo ra từ lượng hơi tồn đọng phát ra từ mũi, rồi cất bước vào trong.

Vừa đến cửa Đài Thái Ngữ đã không tránh khỏi ngạc nhiên khi thấy ba mẹ đã ngồi chờ sẵn trên sô pha. Thái Ngữ nhẹ giọng:



- "Ba, mẹ!"

- "Tiểu Ngữ, lại đây nào!"

Diệp Tú Tú mừng rỡ nắm tay con gái lại ngồi cùng.

Riêng Đài Thiết Giang vẫn giữ gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc gì.

Vuốt ve mái tóc vàng óng ả của cô bà vui vẻ:

- "Đã ăn gì chưa?"

- "Rồi ạ!"

- "Cũng chẳng qua xa mà đã 8 tháng rồi con không về nhà. Bận lắm sao?"

- "Dạ việc tương đối nhiều nên con không có thời gian."

- "Làm gì cũng phải giữ gìn sức khỏe nha con. Đừng quá cố!"

- "Con biết rồi. Mẹ cứ yên tâm."

Đài Thái Ngữ cong môi ôm lấy bà.

Sựt nhớ ra chuyện gì đó, cô ngồi thẳng người nhìn Đài Thiết Giang e dè:

- "Hôm nay...ba gọi con về có việc gì ạ?"

Đài Thiết Giang không nhanh không chậm, đặt tách trà trên tay xuống nhìn cô ôn tồn:

- "Bao lâu rồi?"

- "Dạ?"

- "Từ ngày con bỏ nhà đi đã bao nhiêu năm rồi?"