- "Là bản thân con không cần mà bỏ nhà ra đi, là con chống đối, khơi mào cuộc tranh cãi này. Bây giờ quay ngược lại đổi thừa cho ba không chào đón quan tâm, trọng người ngoài xem thường con mình. Rốt cuộc trong đầu con đang nghĩ cái gì đây?"
Đài Thiết Giang lúc này mới lớn giọng chống chế.
Thái Ngữ khẽ cúi đầu đẩy lượng hơi tồn ứ nơi cổ họng bị chiếc mũi ngạt cản ngăn ra bên ngoài thông qua kẽ môi. Cô nâng tay lau đi hai hàng nước mắt giọng khàn đặc:
- "Mình dừng lại ở đây đi ba. Hôm nay con mệt rồi. Con không muốn mình đi quá phận kéo tình thế ngày một lấn sâu vào trầm trọng. Lần nào cũng vậy, lần nào cuộc nói chuyện cũng kết thúc trong nước mắt bằng những câu cãi vã không khoan nhượng. Không khéo người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng ta là kẻ thù không đội trời chung."
- "À phải rồi, còn việc này nữa, hứa hôn là chuyện của ba mẹ và gia đình bên đó. Từ đầu đến cuối con chưa hé môi nửa lời tỏ ý thuận tình nên xin ba đừng gắn mác thiếu phu nhân gì đó. Cao quý quá con không dám nhận."
Được mấy bước trước sự bất lực của Đài Thiết Giang, Thái Ngữ bỗng dừng lại gửi gắm chút ý tứ cuối cùng rồi cũng từ từ rời đi, bóng hình nhỏ bé ấy ngày một xa dần và khuất khỏi tầm mắt. Biệt tăm trong màn sương mờ mịt của buổi canh thâu.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
- "Ngữ, Thái Ngữ..."
Lập Viễn Sa vừa về đến với hai chiếc mí nặng trĩu đã không tránh khỏi hốt hoảng khi thấy thân thể mỏng manh của người con gái kia gửi trọn trên nền gạch lạnh lẽo trước nhà.
Vầng trán đẫm ướt mồ hôi, thân nhiệt nóng đến bức người, toàn thân như vừa trở ra từ Xích Thạch Sơn vậy. Ấy vậy mà phút chốc nơi kẽ răng lại rít ra những tiếng rên lạnh theo từng cái run lên tê tái của cơ thể.
Không nghĩ ngợi nhiều, Lập Viễn Sa nhanh chóng đặt ngón tay út lên nút cảm biến rồi nhẹ nhàng bế Đài Thái Ngữ vào trong.
Cẩn thận đặt Đài Thái Ngữ lên giường cô lại nhanh chân vào phòng tắm, pha ít nước ấm lấy chiếc khăn bông cùng một bộ đồ mới. Tỉ mỉ lau người thay đồ xong lại dịu dàng chườm khăn để hạ sốt rồi chăm chú ngồi quan sát. Cái ánh mắt màu nâu sẫm ấy lại bất di bất dịch, không một khắc nào là nhạt nhòa đi tia lo lắng.
- "Sa!!!"
Đài Thái Ngữ trong cơn mê vô thức mấp máy gọi tên cô. Nhìn đôi mày khấu chặt vào nhau tỏ rõ cơn khó chịu mà trong lòng Viễn Sa cũng không cách nào được thoải mái.
Lập Viễn Sa trên mép giường đan tay vào tay Đài Thái Ngữ như một lời trấn an. Nhẹ giọng:
- "Ngủ đi! Tôi ở đây."
...
"Ting tong"
Đang bận rộn loay hoay trong bếp thì tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang động tác của Lập Viễn Sa. Cô bỏ vội mấy sợi tía tô vừa cắt vào tô, tắt bếp rồi mới lê chân ra hướng cửa.
- "Chào buổi sáng, Lập Viễn Sa."
Lara xuất hiện với dáng vẻ tươi rói. Lập Viễn Sa thấy Lara thì bất ngờ ngưng đọng. Có chút vấp váp:
- "Đêm qua gần sáng mới được về. Cứ sợ cậu lười mà không ăn sáng nên mình đã tự tay nấu mì hoành thánh cho cậu nè."
Lara cười cười nói nói không thôi, tự nhiên bước vào, tự ý lấy bát dọn bàn bày biện thức ăn trước sự ngỡ ngàng của Lập Viễn Sa. Cô đứng hình chẳng mấy yên tâm.
- "Phiền cậu rồi."
- "Ây ~ sao lại nói những lời đó xa cách như vậy chứ. Ể cậu nấu cháo thịt bằm luôn rồi cơ à!"
Ánh nhìn va vào nồi cháo trước mặt, không đợi cô cho phép Lara đã tự tiện mở nắp đón luồng khói trắng uốn lượn thơm lừng ấy ra mặt thích thú.
- "Trông ngon quá đi mất! Hay chúng ta dùng cháo trước đi nha. Để mình phụ cậu mang ra."
- "Khoan đã, cái này không được."
Lập Viễn Sa vội vã lên tiếng ngăn lại.
- "Sao lại không chứ. Mình sẽ giúp cậu ăn hết chỗ này. Nhất định không ngại."
- "Không phải chỉ là...cẩn thận."
Còn chưa tỏ bày hết ý thì Lara đã trượt chân va vào góc tủ, Lập Viễn Sa không nghĩ ngợi nhiều đã sải những bước thật dài chạy đến vòng tay qua eo nhỏ xoay một vòng tỳ người lên mép bàn.
Trong vòng tay cô Lara im bặt lặng thinh, trước độ tinh xảo của bức tượng sống sít sao với mình thế này mà tức thì quên bẵng đi mọi thứ xung quanh. Tim đập liên hồi trong lòng ngực kéo theo hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Và...vô tình cái cảnh tượng như phim như ảnh dễ gây hiểu lầm này lại đập thẳng vào mắt của ai kia, Đài Thái Ngữ chôn chân một chỗ nhìn hai người họ một trên một dưới không cách nhau lấy một hạt khí không nào liền trầm giọng cô đọng: