Người phụ nữ trạc ngoài 40 vừa nhìn thấy Đài Di Giai xuất hiện trước cửa đã mừng rỡ ra mặt. Tuy nhiên, nét hớn hở phô bày ra ấy lại phương cách nào che giấu được đôi mắt sưng mọng còn đang bao trùm bởi một tầng dày lệ trắng. Cô ta nhanh miệng chào hỏi nhưng vẫn không thiếu phần kính nể.
- "Chị Ngụy!"
Đài Di Giai gật nhẹ đầu mặt không biểu lộ cảm xúc là mấy nhẹ giọng:
- "Kiều Thư đang ở nhà chứ?"
- "Vâng. Con bé đang ở trong, mời cô vào!"
- "Cô Đài dùng nước."
Người phụ nữ kia đặt chiếc cốc thủy tinh lên bàn trước mặt cô không quên kèm theo phép lịch sự tối thiểu.
Đài Di Giai mỉm nhẹ môi thay lời. Đợi người phụ nữ họ Ngụy kia ngồi xuống đối diện mới nghiêm túc vào việc:
- "Theo yêu cầu, tôi sẽ thay thế Luật sư Mã đảm nhận vai trò luật sư cho vụ án của Ngụy Kiều Thư. Hi vọng sẽ được sự giúp đỡ và hợp tác từ phía gia đình để kẻ thủ ác phải nhận một bản án thích đáng."
- "Được. Chúng tôi nghe cô hết."
Cô Ngụy tức thì gật đầu buông lời, nét buồn man mác vẫn từng phút từng giây thường trực trên khuôn mặt lộ mờ mấy dấu chân chim.
- "Anh Ngụy đi làm rồi ạ?"
- "Không. Hôm nay là ngày chúng tôi chính thức thực hiện nhượng quyền thương hiệu. Chắc anh ấy cũng sắp về đến rồi."
- "Phải chọn cách này sao?". ngôn tình tổng tài
Đài Di Giai đạm mạc, nhìn ra được vẻ không nở.
- "Đúng là từ ngày tin tức về tai nạn rầm rộ lên thì bóng người lui tới quán đã vơi giảm đi rất nhiều. Nhưng không phải chúng tôi sợ thua lỗ mà chính là không còn tâm trí và đủ sức để gánh vác nó nữa. Chi bằng giao lại cho người khác sau này mỗi khi đi ngang chỗ đó vẫn được nhìn thấy thành quả cố gắng của hai vợ chồng trong suốt 10 năm qua."
- "..."
Di Giai không nói, ngồi lẳng lặng quan sát chờ đợi cô Ngụy trút hết muộn sầu.
- "Cũng vì lúc trước anh Ngụy và tôi ngày đêm cứ mãi vùi đầu vào kiếm tiền không dành thời gian để quan tâm gì đến con bé nên mới thành ra cớ sự như ngày hôm nay. Nó còn ở đó coi như một lời nhắc nhở."
Cô Ngụy cúi mặt ngậm ngùi, hai hàng nước mắt lại theo đó mà chảy dài xuống hai má, giọng ngạt đặc sụt sùi.
Đài Di Giai là một người công tư phân minh, chưa bao giờ để tình cảm xen vào công việc. Cũng như quy tắc mà cô đặt ra cho chính bản thân mình: lạnh như luật, nghiêm như lệ, pháp lý là quy chuẩn, tuyệt đối không một phút mủi lòng dao động dù trước thân chủ hay đối thủ. Nhưng...lần này...muốn tâm không động sao lại trở nên khó nhằn như thế này chứ.
Di Giai đứng dậy chậm rãi dời bước sang ngồi cạnh, nắm tay cô Ngụy dịu tiếng:
- "Đừng tự trách mình nữa. Dù gì cũng chẳng ai muốn như thế. Việc gì cũng vậy, đã có hướng giải quyết ắt sẽ có cách sửa sai. Sau này dành thời gian cho con bé nhiều một chút, quan tâm đến nó nhiều một chút, tâm sự với nó nhiều một chút, bù đắp những tổn thương mà con bé đã và đang phải chịu đựng. Rồi mọi chuyện sẽ tốt trở lại thôi."
Cô Ngụy nước mắt ngắn dài ngước mặt nhìn Đài Di Giai bằng ánh nhìn dựa dẫm và đầy sự tin tưởng:
- "Luật sư Đài, mọi chuyện chúng tôi nhờ cả vào cô."
- "Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Bây giờ tôi vào gặp Ngụy Kiều Thư luôn được chứ?"
Trước lời đề nghị cô Ngụy không những không ngần ngừ mà còn rất nhanh chóng gật đầu. Đưa Đài Di Giai lên gác, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa cúi thấp người tra ổ. Trước khi mở ra vẫn không quên nhắc nhở cô:
- "Hiện tại tinh thần Kiều Thư rất bất ổn. Cô Đài cẩn trọng một chút."
- "Ừm!"
Đài Di Giai trầm mặc không đáp. Nhẹ nhàng đẩy làn hơi từ cổ họng theo mũi ra ngoài tạo nên một thanh âm rất khẽ.
Cánh cửa từ từ thoát chốt, "mùi" u ám lập tức xộc thẳng lên mũi đè nén tâm tình của Đài Di Giai. Cô nâng tay hé rộng để ánh sáng bên ngoài luồn lỏi chui vào trong căn phòng nhuộm một màu xám xịt, chìm ngập trong u tối.
- "Thư Thư! Thư Thư! Con ở đâu rồi? Là mẹ đây!"
Cô Ngụy lần sau vẫn như lần trước, bước chân nặng nề trong cái không khí ảm đạm của cả gian nhà cố dằn lại cơn đau thắt quặn cất tiếng.
- "Mẹ vào chơi với con nè Thư Thư, mau ra đây đi, đừng trốn mẹ nữa."
Sự im lặng đến đáng sợ này vẫn kéo dài cho đến khi...chiếc rèm lớn chắn trước khung cửa sổ bị cơn gió lớn thổi tung lên, một nguồn sáng mạnh hất thẳng vào góc tường để lộ ra thân ảnh gầy gò của một bé gái đang co ro trên sàn gỗ lạnh lẽo, nét mặt tái xanh nhợt nhạt hoảng sợ đến cực độ. Ngụy Kiều Thư nhìn thấy cả hai giật bắn người ôm đầu rút mặt vào giữa hai gối hoảng loạn thất thanh:
- "Đừng mà! Đừng mà! Xin ông đừng mà..."
Nước mắt hòa lẫn giàn giụa ướt đẫm, cô bé khàn giọng lùi sát vào ôm lấy chân giường khiến cho hai người phụ nữ chứng kiến phải đạt đến mức đau lòng khôn định được.
Cô Ngụy vội vã tiến đến ngồi khụy xuống nền ôm lấy Ngụy Kiều Thư đang run lên bần bật nhẹ tay vuốt ve tấm lưng nhỏ trấn an trong nghẹn ngào:
- "Không sao, không sao nữa rồi. Có mẹ ở đây sẽ không ai dám bắt nạt Thư Thư của mẹ nữa. Đừng sợ ha!"
Đài Di Giai siết chặt bàn tay xoay mặt sang hướng khác tránh đi cái cảnh tượng đau thương này, dẫu vậy tránh mặt vẫn chẳng thể giấu lòng. Nhìn bé gái đang tuổi xuân thì, vô ưu vô lo, tương lai còn rộng mở và tươi sáng biết bao giờ đây lại vì cái dục vọng trần tục hèn hạ của một gã đàn ông máu lạnh mà mọi ước mơ đều một giây bị dập tắt. Để bây giờ luôn ám ảnh trong cái đêm đầy nhục nhã ấy. Thử hỏi một tia hi vọng sống cho trọn vẹn hôm nay còn không có lấy thì những hoài bão đẹp đẽ của tuổi thanh xuân có được bao nhiêu phần trăm để mà thực hiện?