- "Wow! Không thể tin được tôi lại có được vinh dự tận mắt thưởng lãm bộ sưu tập 'Nhất trụ tụ hoàng' nức tiếng này của Lê tổng."
Đài Di Giai phong thái sang chảnh đậm chất tiểu thư nhà trâm anh thế phiệt chậm rãi từng bước một trước vô vàn chiếc lồng kính được bày trí công phu trong căn phòng rộng lớn, hệt như một viện bảo tàng thu nhỏ vậy, nhàn nhã cất giọng trầm trồ.
Lê Quỳ ngồi trên ghế cạnh cửa sổ đặt cốc trà nóng lên bàn tròn vẻ mặt tự đắc cười lớn:
- "Cô là người phụ nữ đầu tiên có được đặt cách này đấy."
- "Vậy thì quá hân hạnh rồi."
Đài Di Giai cong môi nương theo, mắt vẫn không ngừng quan sát kĩ càng theo mỗi một lần dịch chuyển.
- "Nào! Tặng nó cho cô."
Lê Quỳ mở chiếc két sắt mang đến trước mặt Đài Di Giai một chiếc hộp vuông vắn màu đen nhung sang trọng và huyền bí. Cô lập tức đưa tay nhận lấy, mở ra háo hức ướm thử chiếc mặt dây chuyền đỏ Sapphire lên cổ trưng bày ra vẻ mặt vui sướng xuýt xoa:
- "Chao ôi! Đẹp quá đi mất!"
- "Nó càng đẹp hơn khi ở trên người cô đấy."
Lê Quỳ nhìn không chớp mắt luôn mồm tấm tắc.
- "Lê tổng quá lời rồi."
- "Thật mà, thật mà. Quả là...là...ngọc sang vì người mà."
- "Cảm ơn Lê tổng nha! Anh tốt quá đi mất."
Đài Di Giai bỏ lời trong gượng gạo.
- "Ây ~ không cần khách sáo như vậy. Bữa cơm của cô là được rồi ha."
- "Chắc chắn mà."
Cô cong nhẹ khóe môi ôn hòa đáp lại nhưng trong lòng lại là một cái cười khẩy đắc thắng:
"Cơm, mà là cơm tù."
...
Trong một căn phòng khác ở một cửa tiệm đa dụng trên đoạn đường không mấy đông đúc, Ngô Vũ Ninh thẳng lưng một tay tì lên cạnh bàn một tay để hờ trên gối, đôi mắt đen láy ngự trị dưới chiếc mi tâm đang nheo lại cực gắt dán chặt vào đoạn clip trên màn hình laptop, chăm chú quan sát không một giây nào để phân tâm.
- "Dừng lại!"
Bỗng cô lên giọng, ngữ điệu ra lệnh khiến người đàn ông bên cạnh phải lập tức nhấp chuột.
- "Tua lại 3 giây trước.
Đúng! Tiếp tục!"
Ngô Vũ Ninh từ từ giãn cơ mặt, một cái nhếch mép gian tà ngay tức khắc được trưng dụng, vừa lúc, giọt mồ hôi ứa ra bên thái dương cũng đồng thời theo quán tính trượt dài xuống tận cằm.
Ngô Vũ Ninh lãnh đạm:
- "Anh biết người này chứ?"
- "Không chính xác, chỉ biết ở gần đây. Là khách quen của cửa hiệu tôi, lúc trước cứ cách một ngày là sẽ ghé đây mua đồ. Nhưng mà...cũng đã 3 tuần hơn rồi không thấy đến nữa."
Người đàn ông với nước da ngăm đen đẩy cặp kính cận dày cộp cũ kĩ lên cao nhìn kĩ vào gã nhân vật chính trong video nhanh chóng đáp lời.
- "Có lẽ là hắn sợ."
Thấy Ngô Vũ Ninh không phản hồi, còn đang ngẫm nghĩ sâu xa ông ta lập tức tiếp lời.
Ngô Vũ Ninh lúc này mới từ từ ngẩng mặt, cô đột ngột đứng bật dậy bất ngờ cúi nhìn ông ta bằng đôi mắt sắc lẹm:
- "Đoạn clip này ghi lại toàn bộ quá trình hắn ta bắt cóc bé gái của vụ án lớn còn đang rầm rộ khắp thành phố, vậy tại sao...anh không giao nộp nó cho cơ quan chức năng để phục vụ cho công tác điều tra? Cũng không xóa đi để tránh phiền phức mà sao lưu lại đây?"
- "Ây ~ cô đừng hiểu lầm, không phải là tôi không..."
- "Tôi cũng không tin. Hắn! Chưa từng mò đến đây để xem xét lại hiện trường. Nói! Anh có mục đích gì?"
Ngô Vũ Ninh ngang nhiên cắt lời tông giọng tăng cao bất thần lại mang hơi hướng tra khảo khiến ông ta đã hấp tấp lại càng hấp tấp hơn:
- "Cô gái này nghe tôi nói đã. Chuyện là ngay khuya hôm đó tôi nghe có tiếng chó sủa liên tục nên liền ngó qua cửa sổ phòng xem thử thì thấy hắn trùm kín mít, còn đội chiếc mũ lưỡi trai che hơn nửa khuôn mặt lởn vởn trước cổng lại không ngừng ghim mắt vào nhà tôi để tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng rất nhanh sau đó đã rời đi, bặt tăm đến tận bây giờ."
- "Không thấy rõ mặt sao anh có thể chắc chắn là hắn?"
Càng nói Ngô Vũ Ninh càng nghi hoặc.
- "Vì chiếc mũ đen và cái áo khoác xám xịt ấy hắn đã mặc suốt 10 năm nay, từ khi chuyển nhà về khu này rồi. Vả lại cô nhìn đi! Tay thuận của hắn, bên trái, ngón giữa bị cụt mất một đốt, trên mu bàn tay lại có hình xăm màu tím lớn đến thế này. Sao tôi nhầm cho được."
- "Đây là loại camera 1 chiều, trong thấy ngoài không. Là cái mà hắn muốn tìm sao?"
Ngô Vũ Ninh hướng mắt 1 lần ra phía trước cất tiếng. Ông ta liền tiếp lời:
- "Tôi cũng đoán là nó. Vì thế mới giữ đoạn video này được đến tận bây giờ."
- "Vậy phía công an không lẽ không tìm đến?"
- "Đó cũng là điều tôi thấy lạ nhất. Chuyện xảy ra trước cổng nhà tôi vậy mà lại đợi mãi không thấy ai cả. Tôi lại không có gan mang đến đồn cảnh sát nên đành chờ vậy. Nhưng tôi nghĩ..."
- "..."
Ngô Vũ Ninh chau mày im lặng chờ đợi.
- "Tiền đã cản bước chân của họ rồi."
- "Ý ông là sao?"
Ngô Vũ Ninh giả vờ không hiểu.
Người đàn ông nọ khẽ thở dài buồn rầu:
- "Đến cả dân thường còn nhìn ra người gây ra thảm kịch cho con bé Kiều Thư là tên Lê Quỳ độc tài, tàn nhẫn đó. Vậy mà những con người liêm chính, ăn lương nhà nước lại không nhìn thấy. Không sợ quyền thì là vì tiền rồi."
- "Bán nó cho tôi chứ?"
Một lúc lâu sau Vũ Ninh mới tiếp. Liền sau đó, người đàn ông dứt khoát:
- "Không được."
- "Nói điều kiện đi!".
||||| Truyện đề cử: Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang |||||
- "Sớm đưa tên khốn nạn đó vào tù, trả lại công bằng cho con bé."
Ánh mắt ông ta hiện lên tia kiên định.
- "Ông tin tôi?"
Ngô Vũ Ninh ngạc nhiên.
- "Tôi tin lần này cô vẫn sẽ là cánh tay đắc lực cho luật sư Đài."
Ngô Vũ Ninh hưởng ứng từng câu từng chữ mà không tránh khỏi bất ngờ. Ngưng động một ít phút như nhìn ra được chuyện chẳng mấy tốt lành, Ngô Vũ Ninh thoáng trầm xuống:
- "Vậy...còn ông?"
- "Sẽ khó sống ở đây được nữa. Tôi vẫn luôn có cái cảm giác bị theo dõi, dù rằng không trực tiếp gây ra động tĩnh gì. Nên nội trong tối nay tôi sẽ rời đi. Đừng bận tâm! Tôi chờ ngày nhận được tin tốt, thấy lại một Ngụy Kiều Thư ngây thơ, hồn nhiên mà tôi đã rất yêu mến."
Hai mí mắt khẽ chạm nhau vài lần, Ngô Vũ Ninh vỗ vỗ vai ông ta nhả ra đúng một chữ nhưng độ tin tưởng mang đến và tính chắc chắn hiện lên là tuyệt đối: