Sáng sớm hôm sau, Đài Thái Ngữ khó nhọc mở mắt, đôi mí mềm mại nhẹ tênh mọi khi hôm nay lại vì hơi men tồn dư mà trở nên nặng trĩu, cô phải dùng hết sức lực còn sót lại của mình mới có thể động được.
Ngồi tựa lưng vào thành giường mà Thái Ngữ khó chịu vô cùng. Hành sự không màn hậu hoạn là đây. Lúc uống không nghĩ ngợi nhiều để bây giờ thân thể rã rời, tứ chi bất kháng lại bị cơn đau hoành hành, quả đầu nặng nề cứ như búa bổ, nếu không liền với thân thì chẳng biết cô sẽ nhẫn tâm mà vứt nó đi từ khi nào rồi.
- "Tỉnh rồi sao?"
Còn đang ngẩn người trầm ngâm thì thanh âm thân thuộc phía ngoài truyền vào. Đài Thái Ngữ đưa mắt nhìn cũng chẳng thèm buông ra một lời nào chỉ gật đầu mím môi.
Lập Viễn Sa thừa biết là đang có chuyện gì cười nhẹ một cái rồi cùng với tách trà Atiso âm ấm tiến vào.
- "Uống đi!"
Lập Viễn Sa đứng bên mép giường thuận tay đưa cho Đài Thái Ngữ. Thấy cô bạn hớp được vài ngụm Viễn Sa mới bắt đầu đặt tay lên thái dương nhẹ nhàng xoa lấy. Nhờ vậy mà cơn đau đầu của Thái Ngữ cũng nhanh chóng dịu đi.
Với đặt chiếc tách lên tủ đầu giường, Đài Thái Ngữ chẳng ngợi suy gì nhiều choàng qua chiếc eo nhỏ nhắn của Lập Viễn Sa, áp mặt vào đó mà thụ hưởng cái mùi hương thoang thoảng, dịu ngọt của cô bạn mình, nín lặng. Trông cô bây giờ chẳng khác gì một đứa bé mới đôi ba tuổi được gặp lại mẹ sau một ngày dài xa cách. Đáng yêu vô đối. Chẳng hiểu sao giây phút này đây Đài Thái Ngữ lại cảm thấy bình yên đến lạ thường, không bon chen, không đua tranh, cứ như tìm được bến đỗ bình yên của cuộc đời mình vậy.
Lập Viễn Sa có chút bất ngờ nhưng rồi cũng đứng yên cho Thái Ngữ tựa vào làm nũng.
- "Viễn Sa."
- "Thế nào?"
- "Tại sao bên cậu...tớ lại thấy dễ chịu như vậy?"
Đài Thái Ngữ hai tay vẫn đan chặt phía sau, ngẩng mặt lên nhìn Viễn Sa mà thắc mắc. Nhận được câu hỏi mà chính bản thân cô cũng chưa có lời giải đáp Lập Viễn Sa chỉ đành lặng im, vuốt ve mái tóc đã phần nào rối rắm của Đài Thái Ngữ mà buông ra một câu:
- "Vậy tại sao tớ lại thích ở bên cậu thế này?"
Và như thế hai thân ảnh đẹp như tạc như khắc này cứ mãi dính lấy nhau suốt cả buổi sáng. Mặc thời gian có trôi đi, mặc vạn vật cứ xoay vần, mặc dòng người bên ngoài có hối hả vào cuộc mưu sinh, Lập Viễn Sa vẫn đứng đó, Đài Thái Ngữ vẫn ngồi đó. Cả hai ôm lấy nhau mà tận hưởng cái thời khắc thanh thản hiếm hoi này.
...----------------...
Phi trường Charles de Gaulle Airport hai ngày sau.
Lập Viễn Sa cùng quản lý Kim và các nhân viên được công ty cử đi theo cô đã hạ cánh tại sân bay lớn của Paris để chuẩn bị tham dự show thời trang danh giá của thương hiệu cô đang làm đại sứ vào tối ngày mai.
Vừa bước ra Lập Viễn Sa đã bị người hâm mộ vây kín đến không còn lối đi, biết bao máy ảnh cứ nhằm vào cô mà chớp nhoáng liên hồi, cũng nhờ toán vệ sĩ chuyên nghiệp theo bảo vệ cô mới có thể cất những bước nhọc nhằn ra xe.
Ngồi được vào chiếc xế hộp hạng sang được đặt cách chuẩn bị riêng, Lập Viễn Sa mới thở phào nhẹ nhõm. Không khí mới dần trở lại trạng thái đủ để cung cấp cho cô. Đúng thật làm người nổi tiếng không phải lúc nào cũng sướng.
Không lâu, chiếc ô tô đã dừng lại trước khách sạn "Đế Quốc" nguy nga, tráng lệ. Bởi bay hơn 12 giờ đồng hồ nên Lập Viễn Sa không tránh khỏi mỏi mệt vừa lên đến phòng là đã ngã lưng chợp mắt.
Đến khi phố xá lên đèn, mọi ngõ ngách bắt đầu sáng rực cô mới bắt đầu mở mắt. Cảm thấy có thứ gì nằng nặng trên bụng, Lập Viễn Sa mới hốt hoảng trố mắt nhìn sang. Vừa thấy nữ nhân bên cạnh, Lập Viễn Sa mới có thể thả lỏng người mà thở dài, cất tiếng:
- "Làm tớ hết hồn! Cậu chưa về sao?"
Đài Thái Ngữ mắt vẫn nhắm nghiền rút sát vào cánh tay của Lập Viễn Sa lắc lắc đầu cho qua chuyện, chứ chẳng buồn mở miệng lấy một lần.
Lập Viễn Sa nheo mi tâm nghi vấn:
- "Không phải show giới thiệu bộ sưu tập mới của Chanel đã kết thúc hôm qua rồi à? Vậy sao vẫn còn ở đây?"
- "Chưa muốn về."
- "Bó tay cậu luôn."
Thừa biết Đài Thái Ngữ là đang diện cớ để đợi mình về cùng, khóe môi Lập Viễn Sa liền cong lên tạo thành một đường hoàn mỹ hớp hồn. Cô véo nhẹ má Đài Thái Ngữ:
- "Dậy đi thỏ trắng, chúng ta đi ăn!"
- "Thật không?"
Vừa nghe đến chân ái của cuộc đời mình Đài Thái Ngữ đã hớn hở ra mặt, nhanh nhảu ngồi nhỏm dậy, cất giọng.
- "Không muốn à?"
- "Muốn. Đương nhiên là muốn rồi."
Thái Ngữ nhìn cô gật đầu lia lịa. Lập Viễn Sa vẫn ung dung từ tốn:
- "Rồi định sáng mai leo lên báo với bộ đồ ngủ này sao?"
- "A! Tớ quên mất. Đợi nha, tớ về phòng đã."
Dứt lời Đài Thái Ngữ liền ba chân bốn cẳng chạy về phòng thay đồ. Nhìn cái bộ dạng luống cuống đáng yêu này của cô "bạn thân" mà Lập Viễn Sa cũng không còn lời nào để diễn tả. Cái khoảnh khắc này mà để khán giả của hai cô thấy được chắc chắn sẽ có một trận bão mạng hay ho cho mà xem.
...
Buổi tối lãng mạn giữa "Kinh đô ánh sáng" hào nhoáng của chốn France, hai con người thanh tú đang khoác tay nhau dạo chơi hạnh phúc, trông chẳng tí gì để gọi là khác so với các cặp tình nhân cả.
Trong khi Lập Viễn Sa quen thuộc với phong cách jeans ôm sát kết hợp với áo croptop đen tối giản để khoe khóe vòng eo siêu nhỏ siêu thực của mình thì Đài Thái Ngữ lại diện lên người chiếc áo phông hồng nhẹ nhàng ưng mắt phối cùng với chân váy xòe ngắn để lộ ra đôi chân dài miên man vạn người mê. Cả hai cùng xỏ chân vào đôi sneakers trẻ trung, năng động. Nước da trắng ngần không chút tì vết nên dù không trang điểm kĩ càng, chỉ thoa lên một chút son cũng đủ làm người ta ngây ngất, u mê không lối về.