- "Được rồi. Giờ chỉ còn lại người nhà của chúng ta. Con có việc gì?"
Lai Vi Nhạn ngồi trên sô pha gương mặt nghiêm nghị khởi giọng.
Tất cả ánh mắt lúc này đều tập trung hướng về phía Lập Viễn Sa trông đợi.
Cô không vội. Chậm rãi xoay lưng ghim thẳng vào Tùng Vinh giọng khàn đặc phát ra mà vô cùng uy lực:
- "Anh làm vậy là muốn tôi khó xử có đúng không?"
- "Lập Viễn Sa, Tùng Vinh vì quá thích con. Ngại con từ chối nên mới ngỏ lời hôm nay. Vả lại là khi tiệc sắp vơi người. Không đồng ý đã đành việc gì phải gắt gỏng như thế!"
Mẹ Tùng Vinh rõ mặt không hài lòng, hậm hực thay con trai đáp lời cô. Có lẽ vậy. Bà ta là đang bẽ mặt.
- "Tùng phu nhân chắc hẳn đã biết công việc của con. Nhưng tính chất nó ra sao thì cả những người ở đây có một ai dám lớn tiếng khẳng định mình đã nắm rõ trong lòng bàn tay hay không?"
- "Việc nào cũng như nhau thôi, có cần phải đề cao quá đà như thế không chứ?"
Một ả nữ nhân vắt chéo chân cách mẹ cô một người phụ nữ đứng tuổi nữa, giọng chua ngoa đanh đá khẩy môi khiêu chiến với Lập Viễn Sa.
- "Như nhau? Nếu như nhau người ta sẽ gọi tôi là doanh nhân chứ không phải là ca sĩ. Thứ cô cầm là sẽ là bút ký chứ không phải là tiền bo dành cho ca kĩ."
- "Chị câm miệng!"
Lập Viễn Sa cố tình nhỏ dần tông giọng ném vào tai cô ta những lời khó nghe đến cực hạn nhưng lại là sự thật khó chối cãi. Chỉ đành trừng mắt ậm ực lớn tiếng quát tháo.
- "Bạc Thiên An không được hỗn!"
Người phụ nữ kia chính là em gái cùng mẹ khác cha với mẹ cô. Bà ta nhu nhã thế nào thì Bạc Thiên An lại xấc xược và ngỗ ngược thế ấy.
Lập Viễn Sa liếc mắt một cái rõ sắc rời khỏi gương mặt tức tối của cô ta đứng thẳng trở lại dáng vẻ nghiêm túc ban đầu, không muốn vòng vo nữa.
- "Tùng phu nhân. Tùng Vinh chọn ngày này thì chẳng khác nào đã đặt con vào thế đã rồi. Không đồng ý thì mọi người ở đây sẽ phán con kén chọn, tự phụ về giá trị bản thân, cố tình làm xấu mặt nhà họ Tùng. Còn nếu đồng ý thì chẳng khác gì tự hủy sự nghiệp đang trên đỉnh cao của con. Biết đâu sơ hở trong bữa tiệc lại có tai mắt của tòa soạn cài cắm. Nghệ sĩ nào phải là nghề quá yên ắng và nhàn hạ. Chỉ một hành động nhỏ thôi cũng đủ để công chúng thêu dệt nên một câu chuyện bi hài. Ở một nơi khác, vào một ngày khác, có thể mà?"
- "Vậy nếu cả đời này con sống trong thành công cũng đồng nghĩa với việc cả đời này con sống trong cô đơn, không một người kề cạnh. Hay ôm cái danh vọng ấy để hạnh phúc trong lặng thầm, phải ngày từng ngày giấu kín?"
- "..."
- "Nghệ sĩ thì không phải là con người sao? Yêu đương trai gái cũng là lẽ thường tình thôi, sao phải vì người khác mà khắc khe với bản thân mình như thế!"
Lai Vi Nhạn bất bình bức xúc chống lại cô.
- "Con đã nói là sẽ mãi mãi không công khai chuyện tình cảm của mình đâu mà mẹ lại."
- "Không sớm thì muộn. Vậy bây giờ cũng có khác gì nhau, con cần gì phải nghiêm trọng đến vậy."
- "Nhưng quan trọng hơn hết là con hoàn toàn không có cảm xúc với Tùng Vinh. Lấy gì để êm thấm, lấy gì để gật đầu cho qua?"
- "Nhưng anh thì rất có cảm tình với em."
Tùng Vinh lúc này mới đứng lên chính thức tham gia vào cuộc tranh cãi.
- "Nó chỉ xuất phát từ phía anh thôi."
Lập Viễn Sa sẵn giọng lấn lướt. Một từ cũng không chịu thua thiệt.
- "Tùng Vinh, người ta đã không cần thì mình về thôi. Từ nay trở đi căn nhà này đừng mơ tưởng nhà chúng ta đặt chân vào, cho dù chỉ là nửa bước. Đi!"
- "Khoan đã chị Tùng, bình tĩnh lại đã!"
Lai Vi Nhạn đối với bà ta chẳng hiểu sao lại có phần nhượng bộ.
- "Chị Lập à! Tôi nghĩ tình hai gia đình là chỗ tình cảm thân thiết lâu năm, hai đứa trẻ lại quen biết từ nhỏ, mới cho Tùng Vinh tiến tới mong được hợp thành. Vậy mà..."
Bà ta liền khựng bước, mặt kênh kiệu thở dài than trách.
- "Mà chị xem Tùng Vinh nhà tôi khôi ngô tuấn tú, sự nghiệp vững vàng, tính tình lại hòa nhã, chu đáo. Tôi không biết còn điểm nào mà con gái chị không bằng lòng."
- "Tùng phu nhân!"
- "Em...em suy nghĩ lại sao?"
Tùng Vinh nghe cô gọi tạm cất nét nhăn nhó khó coi vừa rồi. Tươi tắn hẳn lên đáp lại.
Mẹ anh ta cũng ngoái đầu tưởng bở, khoanh tay vênh vang khó để được vào mắt.
- "Phu nhân, bà quên lấy túi xách."
- "Chị xem con gái chị này. Thật là..."
Bà ta ngượng chín mặt giậm chân ra về trong tức tưởi. Một cái đánh mặt nhìn lại cũng trở thành nhiệm vụ bất khả thi.
Lập Nhậm Thuần nhìn con gái mình lắc đầu khẽ cười bất lực.
- "Kiên quyết cự tuyệt như vậy ắt hẳn là có động lực."
- "Viễn Sa, bà ta có vẻ rất tức giận. Thẳng thừng như vậy liệu có ổn không?"
Dì cô khẽ lên tiếng.
Lập Viễn Sa xoay người trở vào cười nhạt bất cần:
- "Thà dứt khoát còn hơn day dưa. Không thích thì không nên gieo rắc cho người ta hi vọng. Mà dì an tâm đi! Sẽ không sao đâu."
- "Không sao cái gì? Con làm mẹ thất vọng quá!"
- "Tôi thấy là đủ rồi đấy. Từ khi nào bà trở thành con người bảo thủ như vậy. Con bé đã bảo là không thích mà bà suốt ngày tìm hết mối này đến mối khác. Nếu không phải những bà bạn khác của bà đều đã có cháu ẵm bồng thì con gái tôi còn phải cực khổ thêm mấy ngày nữa đây?"
Lập Nhậm Thuần ngả người ra lưng ghế ngữ điệu trách móc.
Lai Vi Nhạn nghe ba cô nói càng thêm nóng bức, khuôn mặt đỏ rực ngồi mạnh lên sô pha.
- "Tôi cất công như vậy là vì ai chứ? Không phải là lo cho tương lai của nó hay sao? Tới khi chúng ta lẩm cẩm rồi mới bắt đầu tìm người ở bên chăm sóc cho nó à? Lúc ấy tôi e là vẫn còn quá sớm đấy."