- "Nhớ buổi đầu tiên Đài phu nhân dẫn hai đứa đến học, ngày đó còn bé tí thôi, ngồi chỉ cao hơn cây đàn một chút mà giờ đã trưởng thành, chuẩn bị có gia đình riêng cả rồi. Nhanh thật!"
Trong một căn nhà không mấy rộng rãi nhưng lại mang đến cho người ta cái cảm giác ấm cúng đến vô cùng. Đối diện hai cô là một người phụ nữ đã vào độ sắp sửa ngũ tuần trên người diện bộ trang phục giản đơn đôi mắt nhìn xa xăm gieo mấy lời hồi tưởng.
Đài Thái Ngữ không gấp đáp lời, nhẹ nhàng vòng qua ngồi cạnh cô ấy cười tươi tắn:
- "Dạ phải. Thời gian lấy đi của con người ta mọi thứ chỉ có vẻ đẹp của cô là bị bỏ quên lại thôi."
- "Con bé này từ khi nào mà khéo mồm khéo miệng như thế này chứ!"
Cô ấy vừa nói vừa đánh yêu vào đầu Thái Ngữ.
Đài Di Giai ngẫm nghĩ lại liền bĩu môi.
- "Phải chi con có năng khiếu một chút thì đã được cô để tâm hơn rồi. Nói không chừng bây giờ còn có thể nổi tiếng hơn cả Đài Thái Ngữ."
Cô ấy liền liếc sang Di Giai cũng nhanh chóng bắt nhịp làm mặt lạnh đáp trả lại câu nói đùa:
- "Nè cô! Tôi dạy đứa nào cũng như nhau, cô cũng tự biết mình là không có khả năng thiên bẩm rồi mà cũng nào cố gắng, giờ giở giọng trách ngược lại là sao đây!"
- "Con nào dám, chỉ thấy tủi thân so với học trò cưng của cô mà thôi."
Cả cô giáo và Đài Thái Ngữ không nhịn được mà bật cười thành tiếng, chỉ biết lắc đầu trước lời lẽ của Đài Di Giai mà thôi.
Nói rồi, Đài Di Giai dần hạ cánh môi dõi mắt lên khung hình của người đàn ông được đặt để trang nghiêm trên chiếc bàn thờ đầy ắp hoa quả tươi phảng phất làn khói trắng dịu giọng:
- "Ngưỡng mộ cô thật! Thầy ra đi cũng đã gần 20 năm rồi mà vẫn ở vậy, quyết không bước thêm bước nữa."
- "Con cô chắc hẳn sẽ rất tự hào về cô."
Đài Thái Ngữ cũng nhanh chóng tiếp lời.
Cô ấy liền thở nhẹ, cùng đem nỗi hạnh phúc hướng mắt lên từ tốn:
- "Chỉ trách tình yêu của cô dành cho anh ấy quá lớn nên không thể đón nhận bất kỳ một người đàn ông nào khác. Những ngày tháng bên nhau, quan tâm, đồng cảm và sẻ chia, sự hi sinh không người nào làm được. Khi nào hai đứa gặp được mảnh ghép hoàn hảo cuối cùng của cuộc đời mình thì sẽ hiểu được tại sao cô có thể làm được như vậy."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
- "Sáng nay hả? Ừm...thì vẫn theo qui củ thôi, cả nhà mặc trang phục truyền thống rồi làm lễ bái ông bà, chúc Tết sau đó chụp ảnh gia đình, ăn cơm cùng nhau rồi ba mẹ ở nhà tiếp đãi họ hàng, chị đến đón em này."
Đài Di Giai lục lại kí ức kể tường tận từng chi tiết cho Thái Ngữ. Nghe xong Đài Thái Ngữ cũng không nói thêm gì, khẽ gật gù rồi khoác tay chị mình đến một chiếc ghế gỗ dưới tán cây cổ thụ to trước sân chùa Hoàng Thất.
- "À còn nữa...hình như ba bị chị chọc cho giận rồi."
Đài Thái Ngữ ngạc nhiên, đôi mày đen nhánh cau chặt lại nghi hoặc trước nụ cười bí hiểm của Đài Di Giai.
Sáng sớm nay
Khi mọi nghi lễ gần như đã hoàn tất, cô hai Đài cùng hai ông bà trên sô pha phòng khách nhâm nhi tách trà táo đỏ âm ấm tóm lược lại những chuyện đã qua trong năm cũ. Tâm tình trông vào vô cùng tốt.
- "Ba mẹ! Hai người nghĩ sao về Ngô Vũ Ninh?"
Đợi mấy người hầu lui hết vào trong Đài Di Giai liền tay đặt tách trà xuống hỏi hai người họ.
Đài Thiết Giang cùng Diệp Tú Tú nhìn Di Giai rồi đồng loạt đánh mắt về phía Ngô Vũ Ninh đang nghiêm chỉnh đứng cạnh chiếc BMW đen bóng loáng trước cổng có phần sửng sốt.
- "Ý con là sao?"
- "Thì trong mắt ba mẹ chị ấy là người như thế nào?"
- "Thông minh, nhạy bén, tỉ mỉ, tận tụy."
Đài Thiết Giang khô khan và cứng nhắc nhận xét.
Diệp Tú Tú cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều ngâm nga một lúc rồi ôn tồn:
- "Lễ phép, ngoan ngoãn lại còn rất tốt bụng, đặc biệt là cực kỳ hiếu thảo. Đứa trẻ này ở với nhà chúng ta cũng đã được 23 năm rồi mà chưa lần nào khiến ba mẹ phải phật ý hết."
- "Vậy tốt rồi!"
Đài Di Giai gật gù, mặt không thổ lộ gì nhiều nhưng thật trong lòng sớm đã cười tươi như hoa.
- "Con muốn ám chỉ điều gì?"
Đài Thiết Giang lau sơ khóe miệng, ngả người ra lưng ghế nhìn cô hai nghi ngờ.
- "Nếu đã tốt như vậy, con yêu chị ấy có lẽ ba mẹ sẽ không lý do gì để phản đối."
Đài Di Giai không biết đã ăn phải gan hùm mật gấu hay đã quá được yêu chiều mà không chút do dự chỉ sau một đêm đã thành thật đến không lường kết cục như thế này.
- "Con đang đùa với ba mẹ sao?"
Diệp Tú Tú ẩn hiện nỗi lo sợ, sợ cô hai Đài sẽ đi vào vết mòn của cô ba, lo mối quan hệ vốn dĩ đẹp đẽ của hai cha con họ sẽ giống với Đài Thái Ngữ, không nhìn ra cách nào để hòa giải. Không cam lòng nhất vẫn là người làm mẹ như bà, lực bất tòng tâm.
- "Con đâu còn nhỏ nữa, tất nhiên là không."
- "..."
- "Ba mẹ chấp nhận, tuyệt nhiên, con sẽ rất vui. Ngược lại, con cũng sẽ không vì sự cản ngăn đó mà chấm dứt với chị ấy. 29 năm tồn tại con đủ chín chắn để nhận biết tốt xấu, nhìn ra được người nào yêu con thật lòng và bản thân sẽ hạnh phúc khi ở bên cạnh ai."
- "Đài Di Giai, ba biết kết thúc với Đông Phong Sở, nói con quên đi trong thời gian ngắn như vậy kì thực là không dễ dàng gì, đau lòng ắt cũng không dễ nguôi ngoai nhưng không thể vì thế mà tùy tiện chọn bừa một người để giải khuây. Chưa nói đến đó lại là...con gái."
Đài Thiết Giang giọng điệu nghiêm nghị. Hai chân song song dáng vẻ không thể đùa.
Cô cả nhà này cũng nào thua thiệt. Thái độ nhìn qua là không mấy nghiêm trọng nhưng ngữ điệu lại cực kỳ cứng nhắc, rõ ý kiên quyết:
- "Với Phong Sở, dứt rồi, cả tình lẫn nghĩa. Buồn và đau đã hết từ ngày hôm đó rồi. Con cũng không phải hạng người bi lụy, miệng nói sao thì lòng như thế ấy. Con không thích hoài niệm về quá khứ, cái gì đã qua thì cứ cho qua, hiện tại và tương lai mới là thứ mà con hướng đến. Bạn đời là người yêu ta, hiểu ta và vì ta. Ngô Vũ Ninh hoàn toàn đáp ứng được, vậy con còn phải nhọc lòng tìm kiếm đâu xa xôi nữa!"
- "Nhưng mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ. Ngô Vũ Ninh cô ta...tuyệt đối không thể."
Nhìn Đài Thiết Giang như ẩn chất một việc gì khó nói.
- "Ba cho con một lý do thích đáng."
- "Bởi vì nó..."
- "Hôm nay là ngày Tết, mỗi người nhường nhau một câu đi ha, tạm thời không nhắc tới. Để tâm trạng không tốt ảnh hưởng đến cả năm. Khách khứa tới thăm cũng không được thoải mái."
Cả hai người như đang có điều bất thường che giấu. Đài Thiết Giang vừa muốn thốt ra Diệp Tú Tú đã nhanh miệng ngăn lại, bị ánh mắt ẩn ý của bà ấy làm cho thức tỉnh. Diệp Tú Tú hạ giọng làm dịu đi không khí căng thẳng như nham thạch sắp phun trào.
- "Hai người..."
Đài Thái Ngữ muôn phần ngạc nhiên.
Lại hơi nghiêng đầu tò mò:
- "Sau đó?"
- "Mấy người học trò cũ của ba đến nên chị với Ngô Vũ Ninh đi."
- "Vậy ra cô hai nói là...nói chuyện này á?!"
Ngô Vũ Ninh ngây người nhìn Đài Di Giai.
- "Vậy chứ chị muốn em nói chuyện gì khác nữa?"
- "Tôi..."
Ngô Vũ Ninh lập tức đỏ mặt. Gãi gãi đầu ỡm ờ. Trong lòng lo lắng nhưng hai cánh môi mỏng tênh lại khó giấu được nỗi niềm hạnh phúc.
- "Em chỉ thắc mắc chị lấy đâu ra sức mạnh để thành thật như vậy chứ!"
Đài Di Giai khẽ cười đan tay vào tay Ngô Vũ Ninh vẻ mặt đầy mãn nguyện:
- "'Đó không phải là sự cao thượng mà chính là sức mạnh của hai chữ tình yêu'. Đó là cô còn tụi chị là vì sức mạnh của tình yêu mà có thể can đảm đối mặt. Một cái nắm tay công khai còn hơn một ngàn nụ hôn trong bóng tối."
- "Nhưng mà...những ngày tới như chị đã từng nói với em. Thật sự là quá chông chênh."
- "Chỉ cần Đài Di Giai tin chị, nhất định sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ ủy khuất nào."
Ngô Vũ Ninh ôn nhu hết nấc nhìn cô hai Đài, rõ đáng để dựa dẫm.
Vui đó rồi lo đó. Đài Thái Ngữ nhìn họ lại nhớ đến Lập Viễn Sa, nghĩ tới một ngày không xa, thật sự sớm nhìn ra tương lai đều có một ngày, chỉ sợ Đài gia sẽ loạn cả lên.