Nhìn bề ngoài lặng lẽ êm đềm sóng nhưng có ai lại ngờ được ấp ủ bên trong đó là một kế hoạch sống còn sắp được thực thi.
- "Nè! Cậu canh chừng đi."
Tên vệ sĩ gác cổng trước ngáp ngắn ngáp dài nói với tên còn lại.
- "Đi...đi đâu vậy? Anh định trốn sao?"
- "Lá gan tôi bé hơn lá phổi a. Giải quyết chuyện khó nói."
- "Nhớ...nhớ ra liền đó."
- "Biết rồi biết rồi. Làm vệ sĩ mà sợ ma. Thật không biết nói sao với cậu."
Tên kia líu quýu dặn dò, hắn ta chỉ biết thở dài rồi nhanh chóng rút tay ra mở cổng bước ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên đảo mắt quan sát trước một vòng.
Trong này, vốn dĩ sẽ được đổi ca từ đầu hôm nhưng một tên đã xin nghỉ cho nên người anh em của hắn sẽ đảm nhiệm luôn vị trí ấy tối nay. Đài Di Giai cũng vì nắm được thông tin này nên đã tức thì triển khai kế hoạch.
Tên đó vì đứng cả ngày mệt mỏi cộng với những tách cà phê vào mỗi buổi tối cho hắn là chuyện quá đỗi bình thường nên cứ vui vẻ nhận lấy mà không hề hay biết liều thuốc ngủ đã được Đài Di Giai bỏ vào đó thừa lúc quản gia không chú ý.
Thế là hai cô dễ dàng trót lọt qua cửa ải đầu tiên. Đang hồi hộp men theo dãy hành lang sang bên trái căn biệt thự thì Đài Di Giai lập tức dừng lại. Thái Ngữ nhìn căn nhà gỗ dưới gốc cây trước mặt thì liền nhớ sựt đến, hiểu ý, bèn nép mình vào thân cột to chờ đợi.
Di Giai từng bước tiến đến gần, chú chó to lớn thấy Di Giai thì vẫy đuôi mừng rỡ. Cô ngồi xuống xòe bàn tay ra, chú chó vàng liền đánh hơi được mùi thức ăn không đề phòng cô chủ này nên một hơi nhặt sạch.
- "Tiểu Luân à, xin lỗi em nha!"
Đài Di Giai thấy chú chó ngoan ngoãn ăn hết thì xoa nhẹ đầu, trong lòng có chút có lỗi. Nếu không phải thường ngày Tiểu Luân sẽ sủa lên không ngừng khi thấy Đài Thái Ngữ thì Di Giai cũng chẳng phải dùng đến cách này.
Tên tiểu tử 4 chân vừa nằm xuống hai chị em tạm thở phào rồi lại nhẹ nhàng bám theo vách tường cao đi dần ra phía sau.
- "Chị ấy vẫn chưa đến sao?"
Đài Thái Ngữ tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhìn tới nhìn lui, giọng rất khẽ.
- "Chưa. Tên Ngô Vũ Ninh chết bầm đó làm gì mà lâu vậy không biết!"
Đài Di Giai nhỏ tiếng mắng.
Chợt phía cổng trước trở nên ồn ào. Tếng người nói qua lại rất lớn.
- "Di Giai à, em đâu rồi... ra gặp anh đi mà...anh nhớ em nhiều lắm có biết không?"
- "Vị thiếu gia này lại đến rồi, đã khuya rồi mời về cho. Đừng ở đây la lối để kinh động đến ông bà chủ thì không hay đâu."
- "Tránh ra! Các người dám đuổi tôi? Biết tôi là ai không hả!"
- "Tôi không cần quan tâm. Anh đi chỗ khác cho. Đã 12h rồi. Đừng làm loạn nữa."
- "Đài Di Giai, là anh đây...là Đông Phong Sở của em đây! Ra gặp...anh đi! Anh nhớ em nhiều lắm, Tô Ngọc Nhi...anh sống với cô ấy không hạnh phúc..."
- "Đông Phong Sở hôm nay sao lại đến giờ này Không phải bình thường đều sớm hơn sao?!"
Nghe tên mình vang vọng từ con ma men kia thì Đài Di Giai liền nhíu mày cất tiếng. Ám cô liền mấy ngày hôm nay, những câu này cô đã nghe đến thuộc luôn rồi.
- "Không phải đã chia tay rồi sao?"
Thái Ngữ lo lắng liền nhíu mày cất tiếng.
- "Không biết."
Đài Di Giai vẫn luôn quan sát nóng lòng lắc đầu.
- "Ây...có người!"
Thấy có bóng người từ trong nhà bước ra thì tức khắc nắm tay Đài Thái Ngữ kéo vào bụi cây gần đó núp xuống.
- "Là mẹ mà! Chết rồi, bị phát hiện chắc rồi..."
Đài Thái Ngữ tròn mắt ngạc nhiên. Cảm giác chết tới nơi thật sự là như thế này sao.
- "Nè! Tôi thấy phía trước có người đến quấy phá. Cậu mau ra đó phụ giải quyết đi!"
Diệp Tú Tú nói với tên gác.
- "Nhưng mà..."
- "Phu nhân đã nói vậy rồi thì chú mày mau đi đi! Ở đây còn có anh mà."
- "Vậy chào phu nhân!"
Anh ta vừa nhìn nét nghiêm nghị trên mặt người phụ nữ này vừa nghe lời thúc giục của tên kế bên thì cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cúi đầu chào rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Từ chỗ hai cô có thể dễ dàng nghe được cuộc đối thoại của ba người. Đài Thái Ngữ vừa bất ngờ vừa xúc động đưa tay che miệng sợ phát ra tiếng động.
- "Sự trễ nải của anh ta xem chừng lại không phải là chuyện xấu."
Diệp Tú Tú liếc nhìn qua bụi cây cười nhẹ. Ho lên mấy tiếng, tức thì Ngô Vũ Ninh từ ngoài trèo tường nhảy vào tay không đánh mạnh vào sau gáy khiến tên còn lại ngã sấp mặt xuống bãi cỏ ngay tức thì mà không một động tĩnh.
- "Đi thôi!"
Thấy đã yên Đài Thái Ngữ và Đài Di Giai tức tốc chạy ra ngoài.
- "Cô hai! Cô ba! Hai người đi đâu vậy?"
Sơ suất rồi. Từ lối phía Bắc lại thêm hai tên từ đâu chui ra, dưới ánh đèn lờ mờ nhưng hai thân ảnh này thì làm sao nhầm lẫn được.
- "Chết thật! Chị quên mất mấy tên phòng bị."
Đài Thái Ngữ không còn nghĩ được nhiều. "Được ăn cả ngã về không." Bây giờ so với việc đứng im chịu trận để bị bắt lại thì thà vung hết sức chạy thoát còn hơn. Nếu may mắn thì những ngày bị giam lỏng này của cô hôm nay sẽ được kết thúc.
- "Yahhh!"
Ngẫm rồi Đài Thái Ngữ lấy một khúc gỗ to ngay dưới chân tiến lên đập mạnh vào chân của một tên khiến hắn đau điếng người lập tức khuỵu xuống. Ngô Vũ Ninh nắm bắt thời cơ đạp tường bật người lên cao đạp mạnh vào ngực tên còn lại, hắn liền lộn nhào nằm dài ra nền đất ôm ngực ho khụ. Cũng với chiêu thức cũ hắn nhanh chóng ngất đi. Tên kia thì hai tay đã sớm bị chế ngự ra phía sau, ngậm miếng vải to trong mồm không cách nào gọi báo đồng đội được. Ngô Vũ Ninh vừa rảnh tay thì cũng bị hạ liền ngay sau đó.
- "Con đi đi! Ở đây để mẹ lo."
Diệp Tú Tú gấp gáp thúc giục.
- "Còn mẹ thì sao?"
Thái Ngữ nắm tay bà chần chừ, giờ thì cô lại lo cho mẹ mình hơn cả bản thân.
- "Mẹ và chị có thể tự lo được. Em đi đi!"
- "Nhanh đi! Họ đến bây giờ! Ba con sẽ không làm gì chúng ta đâu."
Ngô Vũ Ninh kéo mấy tên đó lại một chỗ rồi chạy nhanh ra xe. Đài Thái Ngữ nhìn bà tim thắt chặt lại không nỡ rời đi.
Di Giai thấy sự chần chừ này thì lòng nóng như lửa đốt vội vàng đẩy cô ra cùng với Ngô Vũ Ninh.
Vừa ngồi lên thì chiếc mô tô cũng nổ máy, "vèo" một cái đã phóng đi mất dạng.
Đài Thái Ngữ ngồi sau Ngô Vũ Ninh mà nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô hiểu rồi. Thì ra sự im lặng của bà là để từ từ mở lòng chấp nhận cô, không đến gặp cô là không muốn khiến cô cảm thấy có lỗi hay khó xử. Và cả sự đồng tình với nhà Âu Dương trước mặt Đài Thiết Giang là để có thể giải thoát cho cô ngày hôm nay.