Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 93: Lễ tốt nghiệp



- "Chiều mang hai lọ thuốc bổ này qua cho bà. Nói cô đi công tác gấp nên không sang được!"

Vừa đưa chiếc hộp cứng đến cho cô bé giúp việc đang đứng bên cạnh chờ đợi Lập Viễn Sa vừa cẩn thận lên tiếng dặn dò.

Cô gái kia gật gật đầu nhanh chóng đón lấy vẫn không quên thận trọng dò hỏi Lập Viễn Sa:

- "Dạ. Mà...cô đi bao lâu lận cô?"

- "2 tuần. Có thể hơn."

- "Hả? Sao lâu quá vậy! Hay cho con đi theo cô với! Ở nhà 1 mình sợ ma lắm..."



- "Tao cô chủ hay mày là tiểu thư! Tội hôm trước tao còn chưa xử cho ra trò giờ còn nài xin đi theo."

"Gâu gâu"

Vừa dứt lời thì dưới chân đã vang vọng tiếng sủa như gọi mời sự chú ý từ cô. Lập Viễn Sa đưa mắt xuống chú cún trắng muốt cao lớn phổng phao đang nhiệt tình vẫy đuôi nhìn mình bằng cặp mắt to tròn long lanh thì có chút động lòng. Cô lùi lại ngồi xuống sô pha, Laugh mừng rỡ quắn quéo hết cả lên, chiếc đuôi dài óng mượt càng cử động hăng hái hơn. Hai tay Laugh ôm lấy đùi Viễn Sa, đầu dụi dụi vào làm nũng khiến Lập Viễn Sa tức khắc mủi lòng:

- "Con ở nhà ngoan nha. Mami xong việc sẽ về với con."

Lập Viễn Sa vuốt ve Laugh nhẹ giọng. Chú chó thông minh dường như đã quá quen với việc này cũng không nhõng nhẽo quá lâu. Cảm thấy đủ ấm áp, vơi bớt nỗi nhớ trong những ngày vắng chủ thì cũng dần bỏ ra. Lập Viễn Sa như thường lệ đưa tay lên đập tay, xoa xoa đầu Laugh xong rồi mới có thể thoải mái mà rời đi.

- "Laugh mà mất 1 gam nào thì cũ lẫn mới gọp lại 1 lần. Ra đóng cổng!"

Vừa mới nhẹ nhàng đó quay sang cô giúp việc bé bỏng đã nặng lời răn đe.

Cô hầu gái thấp cổ bé họng này cũng còn có thể làm gì được ngoài cái cúi đầu chịu đựng:

- "Dạ!"

Sống bao nhiêu năm trên đời lại bị đối xử chẳng bằng một con chó. Thử hỏi công bằng ở đâu cơ chứ!!!



...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Tại trung tâm hội nghị quốc gia Singapore 2 ngày sau đó. Cầm trên tay chiếc vé V.I.P của trường Đại học danh giá Newbur, xuất hiện với tư cách là khách mời đặc biệt của buổi lễ tốt nghiệp. Lập Viễn Sa cao ngạo bước vào. Cái khí chất ngút trời khó lẫn ấy nhanh chóng thu hút toàn bộ sự chú ý của cả mặt quan chức, giới cao học và máy ảnh của cánh báo giới truyền thông.

- "Lập tổng đến rồi."

- "Chào mừng Lập tổng! Hân hạnh được gặp lại cô."

- "Miss Sa, nhìn bên này."

- "Bên này, bên này nữa Miss Sa..."

V...v...v...

Cả khối người thi nhau ra chào đón. Tay bắt mặt mừng. Người cúi đầu chào hỏi làm thân. Kẻ buông lời nịnh nọt cầu vinh. Bla không biết bao nhiêu mà kể xiết. Cũng đúng thôi. Ai bảo bây giờ cô là doanh nhân thành đạt, sở hữu cho mình chuỗi resort nghỉ dưỡng 5 sao đẳng cấp và sang trọng bậc nhất đất Tiền Triều. Ai bảo cô giữ ghế đại cổ đông của một tập đoàn bất động sản tiếng tăm tại Hong Kong. Ai bảo cô là vị nữ chủ nghìn người nể sợ của công ty giải trí Top đầu thế giới, nắm quyền chi phối, ảnh hưởng cực lớn đến nền giải trí toàn cầu cơ chứ. Săn đón và ca tụng. Tất là điều hiển nhiên.

Tuy nhiên, vuốt mặt phải nể mũi. Theo lẽ thường Lập Viễn Sa không thể không đáp. Trả lại bằng những cái bắt tay cho có lệ nhưng gương mặt ấy vẫn in hằng một nét nghiêm nghị. Không có lấy 1 lần gợn sóng.

Đúng là ông trời không lấy của ai tất cả. Lập Viễn Sa ngày ấy mất đất ở Đại Hoàng Dân Quốc nhưng đổi lại vẫn là ngôi cao thượng vị, chiếm được nhiều hơn nữa cả tình lẫn thế của hàng tỷ con người ở khắp mọi nơi trên toàn thế giới. Sau vỡ lở lần ấy Lập Viễn Sa mất đi rất nhiều. Đúng! Nhưng chỉ là ở đất nước đã từng nuôi dưỡng ước mơ của cô. Cái Viễn Sa có hiện giờ lại còn gấp nhiều lần trước đó.

- "Sau khi ngày hôm nay kết thúc các bạn chính thức được tự do, làm chủ cuộc đời của mình, không còn sự ràng buộc bởi bất kỳ ai và bất cứ thứ gì. Nhưng các bạn ạ! Khi bước ra khỏi ngôi trường này thì hãy nhớ kĩ giúp tôi 3 điều sau đây:

Con đường màu hồng chỉ là ảo tưởng. Thế giới nhiệm màu là câu nói hoang đường. Không có thành công nào mà không phải đánh đổi, chỉ khi có hi sinh mới nếm trải được mật ngọt của vinh quang. Đã giỏi thì không cần học tiếp, sai nhá! Thế giới không ngừng phát triển bởi vậy ta cũng phải không ngừng nâng cấp bản thân, hội nhập thời đại. Và trẻ mà, các bạn cứ đam mê đi, cứ đâm đầu đi, cho phép mình thất bại đi. Thất bại để rút ra những bài học, trải nghiệm để tích lũy được nhiều hơn nữa kinh nghiệm mà trường và thầy chưa thể dạy cho các bạn. Tuổi trẻ mà, các bạn không cháy thì đợi đến bao giờ! Có khiêu chiến mới có động lực, có nhiệt huyết mới gọi là thanh xuân;

Và sống thì phải biết chọn lọc. Tỉnh táo và sáng suốt lên. Cuộc đời này tuy dài thật nhưng tấm thân ta thì nhỏ bé lắm, không thể ôm đồm hết mọi thứ, nặng nề quá thì sao đi được xa? Thế nên các bạn phải chọn lựa điều gì thuộc về bạn và cuộc sống bạn cần. Thứ nên buông bỏ thì hãy dứt khoát, đừng giữ lấy để rồi nó biến thành hòn đá nặng nề vùi dập ta;

Còn một điều, tôi muốn các bạn phải khắc cốt ghi tâm. Be yourself because that is the best thing you can do! Bản thân bạn như thế nào thì cứ thoải mái thể hiện ra như thế ấy. Không việc gì phải che giấu. Ta chỉ sống có một lần thôi cũng không đảm đương nghĩa vụ phải làm hài lòng ai khác. Hãy là chính mình, sống cuộc đời của mình. Trong mắt người khác là một người hoàn mĩ thì đó cũng phải là phiên bản thật nhất của bạn chứ đừng là lớp vỏ bọc ngụy trang để bản thân trở nên đẹp đẽ hơn. Nó có thể hoàn hảo đấy nhưng hoàn hảo qua mắt người và dối trá mình! Nhớ nhá!"

Những nghi thức quen thuộc lần lượt diễn ra. Lập Viễn Sa bất ngờ được đề nghị lên sân khấu cho đôi lời khuyên cũng như truyền cảm hứng đến toàn thể sinh viên. Từng câu từng chữ mà cô truyền tải bằng tất cả sự chân thành và kinh nghiệm của một người đi trước hoàn toàn đánh động vào tiềm thức. Lập Viễn Sa vừa mới dứt lời thì tràng pháo tay giòn giã đã vang dội cả hội trường rộng lớn. Những tiếng hò reo hướng về cô không ngớt.