- "Đợt này cháu ở đây được mấy ngày đấy Lập Viễn Sa?"
Lý Bá Tuấn hớp ngụm nước lọc rồi hỏi Lập Viễn Sa.
- "Dạ...nhẽ ra tối mai con bay sang New York để ngày mốt dự lễ trao giải cho hạng mục đạo diễn tài năng nhưng bản quyền cuộc thi hoa hậu của công ty vừa mới có người vi phạm. Con phải về lại Tiền Triều để giải quyết sớm."
Lập Viễn Sa vừa trả lời Lý Bá Tuấn lại vừa bận bịu quan sát biểu cảm của Lý Lan Phương. Nhìn cô gái này trong lòng bỗng trào dâng lên loại cảm giác áy náy.
Rõ ràng người kia vừa hưởng ứng trọn vẹn, ánh mắt đã phản ánh lên toàn bộ nỗi thất vọng trong người. Lý Lan Phương liền bỏ bát xuống nhìn cô chất vấn:
- "Ơ! Sáng chị còn hứa ở đây đưa em đi chơi nốt 1 ngày nữa mới đi mà."
Lập Viễn Sa hơi ngập ngừng. Tìm lời giải thích một cách thích đáng nhất:
- "Thì...lúc xong lễ rồi mới nổi lên chuyện này. Chị..."
- "Lại nuốt lời."
Lý Lan Phương đâu đợi được cho cô nói hết. Cau có bỏ luôn đôi đũa trên tay xuống bàn. Để lại cho Lập Viễn Sa một câu giận dỗi rồi đứng phắt dậy đẩy mạnh ghế ra đi thẳng lên lầu mặc cho Lập Viễn Sa có gọi thế nào cũng chẳng bận tâm quay lại.
Vợ ông Lý nhìn theo thì thở dài. Quá hiểu rõ tính tình của đứa con gái độc nhất vô nhị này. Vì được nuông chiều quá mà sinh hư đây mà.
Lại trông ra vẻ mặt bất lực ẩn hiện trên mặt Lập Viễn Sa liền ôn tồn nói đỡ tránh khiến cô phải rơi vào tình thế khó xử:
- "Con bé này 20 tuổi đầu rồi mà vẫn như con nít vậy. Hở chút là dỗi à! Cháu cứ kệ nó đi!"
Lập Viễn Sa gật nhẹ đầu. Lại tiếp tục dùng trọn bữa cơm với hai vợ chồng ông Thủ tướng này.
Tầm 15 phút sau
Cả ba người, 2 già, 1 trẻ tụ họp tại phòng trà trên tầng 2. Dùng chút trái cây tráng miệng người nói người cười trông rất vui vẻ.
Nhưng rất dễ nhìn ra Lập Viễn Sa đang có chút không ổn trong lòng. Lý Bá Tuấn dốc cạn tách trà ấm chỉ chỉ vào vai mình nói với vợ:
- "Hôm nay ngồi cả ngày mỏi quá, chúng ta về phòng, em xoa bóp giúp anh với!"
- "Ờ được. Đi, em thoa dầu cho!"
Bà Lý phút chốc đã nhìn ra ý đồ nhưng vờ như không có gì. Câu từ đối lại vô cùng bình thường. Trước khi đi vẫn không quên nhắn nhủ cô:
- "Con bé vẫn còn thức đấy Lập Viễn Sa."
Lập Viễn Sa khẽ gật đầu đứng lên nói lời chào rồi cũng dần dời bước lên tầng trên nữa. Có thể nói đường đi lối vào của nhà họ Lý cô không còn lạ lẫm bất kỳ ngóc ngách nào nữa. Cũng như tính nết của cô thiên kim Lý Lan Phương vậy. Dễ giận nhưng cũng rất dễ dỗ. Chỉ cần kiên nhẫn một chút là hòa giải được ngay.
Lúc này lại khiến Lập Viễn Sa nhớ đến đêm mưa ngang trái của 2 năm trước. Cơ duyên lạnh lẽo ấy đã giúp họ gặp gỡ nhau.
Lập Viễn Sa lên tới, cẩn trọng gõ cửa, một tiếng nối một tiếng, liên tục 3 cái liền bên trong vẫn im phăng phắc. Đoạn cô xoay nắm cửa cùng chiều kim đồng hồ đẩy cửa bước vào.
Thấy cánh cửa chuyển động, Lý Lan Phương đang nằm trên giường liền kéo chăn lên chùm kín cả mặt hệt như chú tằm đang se kén.
Lập Viễn Sa tiến đến ngồi trên mép giường vừa chạm nhẹ Lý Lan Phương đã rụt mình lại dè dặt. Cô vẫn rất nhẫn nại:
- "Chị xin lỗi nhưng do là việc đột xuất. Chị cũng đâu có ý muốn thất hứa với em."
Thấy chưa có động tĩnh gì Lập Viễn Sa khẽ thở dài nói tiếp:
- "Nhất định lần sau sẽ không để em phải thất vọng nữa."
- "Chị còn dám lần lượt?"
Lý Lan Phương không nhịn được nữa liền tung chăn ngồi dậy giải phóng nỗi niềm uất ức. Hai đầu chân mày đen nhánh gần như sắp chạm vào nhau luôn rồi:
- "10 lần thì hết 9 lần rưỡi chị thất hứa rồi. Kì thi nào em cũng cố tranh hạng nhất như chị nói nhưng đã 4 kì rồi, năm sau nữa là em cũng tốt nghiệp mà chị có lần nào đi chơi cùng em đâu. Miệng thì lúc nào cũng nói em là em gái của chị mà có bao giờ chị nghĩ đến cảm xúc của đứa em gái này xem nó ra sao đâu. Đứa em ruột thừa thì hơn!"
Những câu này Lập Viễn Sa cảm thấy có chút quen thuộc. Cũng là trách cô mãi đặt công việc lên hàng đầu, cũng phiền cô phớt lờ người ta, lạnh nhạt chẳng để tâm. Chỉ có khác mỗi chỗ là khác người và không cùng một mối quan hệ mà thôi. Thoáng lặng người, đôi mắt vốn sâu giờ lại như hóa thành hai giọt mực đen tuyền được nhỏ vào không trung không đáy. Khó đoán được cô đang nghĩ gì. Vui hay đang buồn.
- "Nói không đúng sao mà chị lại không thèm trả lời chứ!"
Lý Lan Phương bĩu môi.
Lập Viễn Sa lúc này mới triệu hồn về thực tại. Lập tức cho khoảng lặng vừa rồi dần chìm vào góc khuất, đáp lại:
- "Đúng đúng! Lý tiểu thư nói gì cũng đúng hết. Được chưa?"
- "Đây. Tặng cho em coi như bù lại buổi đi dạo hôm nay."
Vừa nói Lập Viễn Sa vừa đưa chiếc túi giấy trong tay đến cho Lý Lan Phương.
Lan Phương chưa nhìn đã vội vàng ngoách mặt nói ra hai chữ không cần suy nghĩ:
- "Không thèm."
- "Vậy đừng có tiếc à nha."
- "Khoan đã!"
Đúng là rất dễ dụ. Lập Viễn Sa vừa nhổm dậy Lý Lan Phương đã nhanh chóng nắm tay cô can ngăn. Lời nói thì bất cần nhưng ngữ khí lại tò mò vô độ.
- "Cái gì vậy?"
- "Cũng không lớn lao mấy. Chỉ là cuốn tiểu thuyết mới nhất của tác giả Xavie thôi."
Lập Viễn Sa nhìn xuống thốt lên nhẹ tựa lông hồng nhưng lại khiến con người ta xốn xang hẳn lên. Lao đến giật lấy quên luôn cả chuyện đang làm nũng với cô.
- "Em lấy!"
Lý Lan Phương lấy quyển tiểu thuyết bìa da ra, lật từng trang giấy màu nâu ngắm nghía mà không khỏi phấn khích. Không màng ngước lên nhìn cô lấy một cái mà nhiệt thành xuýt xoa:
- "Chưa đọc mà đã thấy hay rồi! Sao chị mua được vậy. Em xếp hàng nguyên một ngày trời nắng gắt mà cuối cùng vẫn không giành lại."
- "Vậy mới là chị của em."
- "Trời ơi! Lần này xuất bản chỉ có 99 quyển thôi đấy. Không ngờ em lại có được...ưm..."
"Haizzz"
- "Nhiều khi thấy cô tác giả này lại còn có diễm phúc hơn cả tôi. Bỏ bao nhiêu công sức để giành giật cho được hàng limited vậy mà một câu cảm ơn cũng không có."
- "Tha cho chị là may lắm rồi ở đó còn đòi hỏi, cơ mà...sao chị biết tác giả là nữ?"
Lý Lan Phương hơi ngạc nhiên.
Lập Viễn Sa nghĩ ngợi lựa lời nhưng không im lặng lâu, từ tốn trả lời:
- "Qua văn phong. Xúc cảm, trôi chảy, ấn tượng và...còn có thứ gì đó không thể diễn tả được bằng lời. Từ những dòng đầu cho đến câu chữ cuối cùng đều rất có hồn, chính cái hồn đó làm cho người ta đau đáu mãi không quên. Toàn bộ đều là tình yêu làm chủ đích nhưng chẳng mấy tập là thành đôi. Rất oan trái và nghiệt ngã, xót hoài nhất vẫn là người con gái, lúc nào cũng để lại cho độc giả một viên thuốc đắng ngấm ngầm từng chút một vào tâm trí. Cảm giác rất từng trải, rất đau thương. Nhưng đặc sắc ở đây không phải là vì đồng cảm với những con người có số phận đoản hạnh mà là vì số phận của mình chính là như vậy."
- "Ừm...rất có lý ha. Liên kết chuỗi các tác phẩm của Xavie lại thì có vẻ không sai."
Lý Lan Phương gật gù tán thành. Lại hỏi cô:
- "Thế chị có được gặp tác giả ấy bao giờ chưa?"
- "Đến nhà xuất bản còn chỉ liên lạc được với người đó qua mail thì chị làm sao có thể."
Lý Lan Phương cúi nhìn tập tiểu thuyết trên tay mình, hô hấp bỗng nhẹ dần, có đôi chút tiếc nuối:
- "Cũng phải. Ẩn thân chi thuật giỏi như vậy ai mà lần ra được cơ chứ! Trừ khi có một thế lực nào đó khiến người đó tự mình lộ diện."