Hốc mắt đỏ lên. Ngữ khí ngập tràn trong bất bình. Mùi bức xúc nồng nặc tưởng chừng như xộc thẳng qua màn hình phủ đầy lên đầu của những cá thể bên ngoài.
- "Các người biết yêu, biết thương, biết đau, các người là con người thì 2 cô ấy không phải hay sao? Các người biết bảo vệ quyền riêng tư của mình mà có tôn trọng đời sống cá nhân của 2 người họ hay không? Các người nói 2 người họ lười, không chịu nhận nhiều show hơn, không chịu ra thật nhiều sản phẩm để các người thưởng thức mà có từng thật lòng quan tâm đến sức khỏe của họ hay chưa? Có phải quay đến 1, 2 giờ sáng, phải nhập viện vì kiệt sức như họ hay chưa? Bắt 2 cô gái nhỏ nhắn ấy phải thật hoàn hảo, lúc nào xuất hiện cũng phải tươi cười, rạng rỡ, không thì lên đàng bốc phét thái độ rồi chảnh chọe mà có nghĩ là họ cũng có chuyện để buồn hay không? Các người chỉ nhìn thấy mặt nổi của tảng băng trôi, nhìn thấy một cuộc sống sung sướng và hào nhoáng dưới ánh đèn sân khấu, người dạ kẻ dâng, đi đâu cũng hàng chục vệ sĩ kè kè, máy ảnh, phóng viên vây quanh nhưng đằng sau bức màn nhung là 2 thân thể nhỏ bé gần như trút cạn sức lực sau từng buổi diễn, đến cả nước còn không cầm nổi để uống. Đã thấy chưa?"
- "Hơn cả là những lời ác ý rằng họ chỉ biết trau chuốt nhan sắc, làm đẹp cho bản thân mà có biết họ đã bỏ bao nhiêu tiền để làm từ thiện không? 100 cô nhi viện ở Đại Hoàng Dân Quốc này nếu không có Đài Thái Ngữ và Lập Viễn Sa đóng góp có thể tồn tại đến ngày hôm nay hay sao? Bệnh viện, trường học ở ngoại ô thành phố, những vùng khó khăn cả đây và quê nhà của Lập Viễn Sa có khang trang và đầy đủ trang thiết bị như hiện tại không? Những sự đóng góp đó sao các người không tìm hiểu mà cứ vạch lá tìm sâu? Sai thì chửi bới. Rảnh thì bới móc đời tư của họ. Sao những việc tốt như vậy mà không một ai tìm ra để ngợi khen hết vậy? Yêu ai, thương ai thì phạm lỗi gì với các người? Nói tôi nghe thử xem!"
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
10 ngày trôi qua nhanh chóng. Lần này mọi việc tập trung nhiều ở Anh nên Lập Viễn Sa không cần bay đi bay lại quá nhiều.
Tất cả đều gần như đã giải quyết ổn thỏa. Hôm nay là ngày cuối, cô đi gặp thêm phía tổ chức cuộc thi tuyển chọn tài năng trẻ của Anh Quốc để chiêu mộ vào công ty của mình xong nữa thì có thể về.
Bàn bạc xong thì đã bước sang chiều. Lập Viễn Sa liền bắt tay rời đi. Cô cùng thư ký ra xe, bảo tài xế tìm một quán cà phê cho mình. Lúc đầu, cả 2 người đều rất lấy làm lạ. Bởi từ trước đến giờ việc xong là Lập Viễn Sa liền mau mau ra sân bay để trở về, đến 10 lần đã gấp đủ 10 lần. Đợt này lại muốn cà kê phố xá. Liệu Lập tổng của họ đã uống nhầm thuốc rồi chăng?
Ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng nào dám lên tiếng tò mò. Anh tài xế nhanh đề xe, đạp chân ga phóng đi.
Biết ý cô không thích ồn ào nên anh đã tấp lại trước một con hẻm nhỏ. Đường vào chỉ vừa đủ cho một chiếc ô tô nên Lập Viễn Sa đã quyết định xuống xe tản bộ.
- "Quán này đã có được hơn 40 năm rồi. Tuy không sang trọng nhưng yên tĩnh, cà phê ở đây hoàn toàn được pha chế thủ công. Hương vị rất đậm đà."
Tìm chỗ đỗ xe xong thì 3 người cùng nhau đi sâu vào trong. Vừa đi anh tài xế vừa năng nổ giới thiệu.
- "Anh có vẻ rành về nơi này quá nhỉ!"
Thư ký Hạ lên tiếng.
Anh tài xế khẽ cười:
- "Tại những lúc đợi Lập tổng gặp đối tác, ngồi không chán quá nên tôi mới đến đây làm một tách. Cũng đã được vài năm rồi."
Lập Viễn Sa lặng lẽ quét mắt quan sát sang hai bên đường. Những căn nhà đậm chất cổ kính như đưa cô trở về những năm của thập niên 80. Khu dân cư này vô cùng tĩnh lặng, không ồn ào, tấp nập, tưởng chừng là tách biệt với cuộc sống đô thị nơi quốc lộ ngoài kia.
Ba người đi thêm một đoạn nữa. Hóa ra đây là con hẻm cụt, kết thúc bằng một căn nhà ốp lát vân vảy cá với nhiều gian liền kề. Đúng như lời nam tài xế nói, bên ngoài giản đơn, không lộng lẫy hay nổi tiếng như những thương hiệu 5 sao mà cô từng đến nhưng khách ra vào rất nhộn nhịp, là hình thức quan trọng để đánh giá chất lượng của một cửa hiệu. Trước mỗi gian đều có treo một chiếc chuông gió nhỏ. Cứ lóc cóc kêu lên mỗi khi bị gió lùa qua. Lập Viễn Sa không thể tin được giữa cái thành phố sầm uất này lại còn tồn tại một nơi như vầy.
Mở cửa đi vào. Lập Viễn Sa chọn một chiếc bàn trong góc, cạnh cửa sổ. Có thể nhìn ngắm được dòng sông xanh xuôi chảy bên ngoài. Cảm giác yên bình lắm.
Thư ký Hạ và tài xế của cô cũng theo phía sau.
Phục vụ bước ra.
Lập Viễn Sa như cũ, gọi cho mình một tách cà phê đen không đường. Anh tài xế cũng là cà phê đen nhưng là loại đầy đủ. Còn Hạ My là cà phê sữa.
Không quá lâu, toàn bộ đã được mang ra. Cà phê đậm đặc đen sánh từng giọt từng giọt nhỏ xuống đáy. Hơi nóng của giọt cà phê làm ngưng tụ không khí, nước cất sinh ra lan rộng bao lấy lòng chiếc ly thủy tinh trong suốt. Mờ ảo như chiếc kính trên mũi người cận, loan mờ trong màn nước mưa.
- "Làm ở đây à?"
Giọng cô cất lên khiến hai người còn lại bất ngờ. Đồng loạt theo hướng mắt cô quay đầu lại nhìn sang nam phục vụ đang lau bàn bên cạnh.
Anh ta nghe thanh điệu quen thuộc này liền ngẩng mặt. Hai khóe môi tức thì cong lên cao hết cỡ khi thấy Lập Viễn Sa đang nhìn mình.
Cúi đầu lia lịa, rối rít đáp lời cô:
- "Lập Viễn Sa, là chị sao?"
Cô khẽ gật đầu.
Anh ta như nhớ ra điều gì đó liền dùng ngữ điệu thắc mắc nói với cô:
- "Sao chị lại ở đây?"
- "Không lẽ tôi không được vào đây?"
- "A! Không phải. Tại...em không tin chị lại dùng cà phê ở một quán nhỏ này."
Anh ta gãi gãi đầu giải thích.
Cô quan sát một lúc thì hỏi:
- "Tốt hơi rồi chứ?"
- "Dạ cũng nhờ chị nói nên ngày hôm sau ba mẹ đã gọi em về để cả nhà cùng ngồi lại nói chuyện. Thái độ không còn gay gắt như lúc đầu nữa."
Lập Viễn Sa gật gù, chỉ chỉ vào ghế bên phải mình. Hiểu ý, anh ta liền ngồi xuống nói tiếp cho cô nghe, khuôn mặt vui sướng, tràn đầy nhựa sống. Khác xa hoàn toàn hôm cô gặp lần đầu:
- "Ba em nói tạm thời cho chúng em quen nhau. Nhưng đừng quá phận. Phải chăm chỉ học hành. Nếu sao nhãng sẽ bắt em về quê chăn cừu ngay lập tức."
- "Đã vậy thì phải cố gắng, biết chưa!"
Nam tài xế cất tiếng.
Là người của Lập Viễn Sa nên được đào tạo rất kĩ những khoản giao tiếp. Việc dùng Anh ngữ mà nói không phải là vấn đề gì to tát. Kể cả với 1 chàng tài xế.
Chàng thanh niên kia liền nhìn anh gật đầu vui vẻ bỏ ra một chữ "Dạ".