Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 115: Không có gì



Con tang thi đột ngột biến mất khỏi tầm nhìn của Cố Ninh và mọi người. Nếu không phải nhìn thấy cánh cửa bị đập vỡ cùng đống gỗ vụn, chất nhầy nhụa màu xanh từ vết thương của con tang thi và cánh tay vẫn còn đau nhức của mình, Cố Ninh còn tưởng mình bị ảo giác.

Phương Pháp nhìn cầu thanh trống trải, không thể tin nổi nói: “Nó… nó chạy mất rồi à?”

Trình Minh cùng Trương Tiểu Bạch cũng không biết nói gì.

Họ kinh ngạc cũng không phải điều gì lạ lùng, bởi vì không gì có thể ngăn cản bản năng săn mồi của xác sống. Qua nhiều lần chiến đấu với tang thi, bọn họ luôn phải giết chết chúng để tránh bị cắn, trước giờ chưa bao giờ có trường hợp tang thi lại quay đầu chạy trốn. Điều này thực sự rất kỳ lạ.

“Đây là… nó bị chúng ta dọa chạy?” Trương Tiểu Bạch không thể tưởng tượng nổi nói.

Cố Ninh cũng không thể giải thích được, nếu con tang thi đó chạy trốn vì biết mình đang bị thương nên không địch lại họ thì điều này chứng minh cho việc chúng đã tiến hóa và có ý thức độc lập. Trước đây chúng chỉ được coi là tồn tại không có ý thức và chỉ có duy nhất bản năng săn mồi! Tang thi không có ý thức đã đủ đáng sợ rồi, nếu chúng có ý thức độc lập… chỉ cần nghĩ đến cũng khiến Cố Ninh rùng mình.

Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để lo lắng về điều đó. Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, nhưng vẫn còn một chuyện chưa được giải quyết.

Cố Ninh lạnh lùng nhìn Lư Kỳ, dị năng giả hệ tinh thần đứng sau Trương Ký và vẻ mặt khó coi của Chu Diễm. Cô yêu cầu dị năng giả hệ tinh thần đi trước là để ngăn chặn những tình huống nguy hiểm như thế này. Nếu không phải cô phát hiện ra sớm, Phương Pháp không chết thì cũng bị thương. Cố Ninh cũng nhận rõ mục tiêu của bọn họ cũng không phải Phương Pháp. Ngoài anh ra, cô là người gần anh nhất, hơn nữa phía sau cô là toàn bộ tiểu đội Tam Liên. Bất cứ sự sai lần nào cũng khiến đội cô trở thành mục tiêu đầu tiên.

Nhưng bây giừo cũng không phải lúc để tính toán. Cố Ninh nhìn Trương Ký, lạnh lùng nói: “Trương Ký, quản lý tốt người của anh đi.” Nói xong, cô tiếp tục đi lên phía trước, Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, Phương Pháp đều không phải đồ ngốc. Họ không nhận ra luôn nhưng khi nghe cô nói vậy họ lập tức hiểu được chuyện gì và nhìn Lư Kỳ cùng Chu Diễm bằng ánh mắt không thiện cảm. Mặc dù họ cũng không nhịn được sự tức giận, nhưng họ cũng biết rằng hiện tại không phải là lúc để giải quyết vấn đề, vì vậy họ cùng theo sau Cố Ninh với khuôn mặt đen như than.

Các đội khác nhìn về phía đội của Trương Ký với ánh mắt có chút kỳ quặc. Rõ ràng, thành viên của đội Trương Ký đã làm khó đội Tam Liên trong trận chiến trước đó. Còn nghe đồn đội Trương Ký đã xảy ra xô xát với Cố Ninh ngay khi mới vào căn cứ, dường như có ai đó vẫn còn không hài lòng.

Mặt của Trương Ký trở nên uất ức, ánh mắt sắc bén quét qua Lư Kỳ cùng Chu Diễm, khuôn mặt anh cũng hiện rõ sự tức giận. Lư Kỳ cố mở miệng để giải thích, nhưng Trương Ký chỉ đi thẳng lên phía trên.

Lư Kỳ có chút oán niệm nhìn Chu Diễm một cái, nếu không phải vì cô ta đã cầu khẩn mình, cô cũng sẽ không khiến Trương Ký tức giận như vậy. Cô không thể không đổ lỗi cho Chu Diễm vì tất cả những gì đã xảy ra, sau đó cô nhanh chóng theo kịp.

Sau đó, con đường trở nên an toàn hơn, chỉ có một số tang thi thông thường đi lại, tất cả đều được Cố Ninh giải quyết gọn gàng.

Càng đi lên, Cố Ninh càng trở nên lo lắng, cô càng đi nhanh hơn. Đến cuối cùng, ngoại trừ Phương pháp, những người phía sau đều bị bỏ lại một khoảng cách lớn. Tuy nhiên, càng gần tới tầng trên cùng, cảm giác lo lắng trong lòng Cố Ninh càng mạnh mẽ hơn. Trên con đường này, cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết tấn công năng lực đặc biệt nào, cũng không có tang thi bị giết. Mọi thứ quá sạch sẽ, điều đó có nghĩa là không có ai đã đi qua đây. Điều đó có ý nghĩa gì? Cố Ninh cảm thấy hơi hoang mang.

“Cố Ninh này không phải là hệ không gian mà là hệ tốc độ chứ?!” Viên Quan tựa vào cọc lan can vừa  mắc cỡ vừa than thở.

“Có thể có cả hai, vừa là hệ không gian vừa là hệ tốc độ thì sao?” Một thành viên trong nhóm của anh ấy hỏi.

“Song hệ dị năng? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến. Mà nói thật, tốc độ của cô ấy cũng không nhanh lắm, có lẽ là cơ thể khỏe mạnh thôi.” Sau khi nói điều đó, Viên Quan cũng tự nghi ngờ, có thể cơ thể khỏe mạnh cũng không thể đến mức này, anh ấy đã từng đoạt giải vô địch Marathon mà, nhưng không phải Cố Ninh cũng không thể biến thái như thế chứ!

Tuy nhiên, Cố Ninh không nghe thấy những lời họ nói, trong họ vẫn đang leo lên tầng ba mươi, cô cùng Phương Pháp là người đầu tiên đến đỉnh tòa nhà.

Cánh cửa trên tầng cao vẫn bị khóa.

Cố Ninh dùng dao mạnh mẽ đập vỡ khóa, sau đó đẩy cửa sắt nặng mà bước ra ngoài. Ngay khi cô ra ngoài, cô nhìn thấy trực thăng đang đỗ giữa trung tâm, tâm trạng cô bùng lên. Sau khi kiểm tra kỹ xung quanh mà không thấy gì đáng ngờ, cô nhanh chóng chạy đến.

Khi tiếp cận, cô thấy rõ rằng trực thăng đã bị tấn công khi đang bay. Toàn bộ thân máy có một chút lõm, giống như bị một tay to nắm mạnh, cánh đuôi cũng bị gãy đôi. Phi công của chiếc trực thăng này chắc chắn có kỹ thuật lái máy khéo léo để hạ cánh an toàn trong tình huống như vậy.

Trái tim của Cố Ninh đập nhanh, cô tiến gần…

Với sự lo lắng, cô tiến lại và đặt chân lên bậc lên trực thăng. Rồi cô nhận ra không có ai trong trực thăng. Cố Ninh hết sức nhẹ nhõm, hầu như ngay lập tức thả lỏng hơi thở. Cô thật sự sợ rằng khi cô đến đây, cô sẽ thấy một người quen trong đó. Cô bước vào khoang lái, kiểm tra kỹ lưỡng và không tìm thấy bất kỳ tài liệu hoặc mẫu vắc-xin nào, nhưng cô phát hiện một cái ba-lô, nó chứa đầy các nguyên liệu, kể cả ba-lô chứa các nguyên liệu quan trọng nhất mà họ không kịp lấy khi họ đi, có lẽ họ đã rời khỏi đó rất vội vàng.

Cố Ninh kiểm tra lại khoang lái một lần nữa và sau đó rời đi. Cô lắc đầu về phía Phương Pháp đang đợi bên ngoài, nói: “Không có gì cả.” Tuy nhiên, tâm trạng của cô giờ đã thoải mái hơn rất nhiều. Dù là đối với Quý Cửu Trạch, Trang Thần hay  Dịch Thiếu Khanh, Cố Ninh đều tin tưởng rằng chỉ cần máy bay không rơi, bất kể ai trong số họ cũng chắc chắn có thể tìm cách thoát hiểm. Nếu không, họ sẽ không thể trở thành đội Một.

Phương Pháp cảm nhận được sự thay đổi tâm lý trong Cố Ninh, nhưng không hiểu lắm. Người không tìm thấy, đồ cũng không có, tại sao Cố Ninh lại dường như thở phào nhẹ nhõm? Anh không tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, trong khi Cố Ninh kiểm tra khoang lái, anh cũng kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh: “Ở phía đó có dấu vết của cuộc chiến của dị năng giả, có lẽ là nhóm họ gặp phải tang thi biến dị, một phần của tường bị bóc ra.” Anh lại chỉ vào một hướng khác và nói: “Phía đó còn một cánh cửa xuống tầng dưới, một cái cầu thang khác, tôi đã thấy chất lỏng màu xanh chảy ra từ xác sống biến dị mà chúng ta đã thấy ban đầu. Và trên tường cũng có những hư hại do dao phong và các dị năng khác gây ra. Họ nên đã đi xuống từ cầu thang phía đó.”

Điều này cũng giải thích tại sao khi họ đi lên từ cầu thang này, không có dấu vết nào trong suốt hành trình.

Trong lúc những người phía sau chưa đến, Cố Ninh lại xem xét tình hình xung quanh. Giống như Phương Pháp đã nói, đã có một cuộc chiến khốc liệt đã xảy ra ở đây. Hàng rào bảo vệ bên kia đã bị phá hủy hoàn toàn, thậm chí một chỗ xa hơn đã bị thủng một lỗ. Cố Ninh nhận ra các dấu vết của dị năng gió, dị năng lửa và dị năng đất từ những dấu hiệu đó. Cô nhớ rằng Trang Thần có dị năng hệ gió, một loại dị năng biến dị không phổ biến, rất có thể đó là cô ấy!

Cố Ninh và Phương Pháp đã đợi trên đỉnh tòa nhà  khoảng hai mươi đến ba mươi phút cho đến khi những người khác leo lên. Phương Pháp đã nói lại những gì anh đã nói với Cố Ninh cho các thành viên khác nghe. Nghe những suy đoán của Phương Pháp, tất cả mọi người đều đồng ý.

Trương Ký nói: “Dường như con tang thi biến dị kia trước đó đã bị thương nặng, có thể là do những người trên chiếc máy bay này đã gây thương tích cho nó. Có vẻ như có những người có năng lực mạnh trên chiếc máy bay này và họ đã chạy đi cùng với tài liệu.”

Có người phàn nàn: “Vậy tức là chúng ta chạy một chuyến vô ích?!”

Chung Húc chế nhạo: “Yên tâm, dù có tìm thấy vật phẩm hay không, đồ của anh cũng không thiếu.”

Người đó lập tức im lặng.

Vì người khác đã quá sức, chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ trong mười phút. Tất cả mọi người đều ngả lưng trên mặt đất, ngay cả Trình Minh, Trương Tiểu Bạch và  Chung Húc cũng có vẻ mệt mỏi. Trương Ký tìm một chỗ ngồi rồi nhìn Cố Ninh với ánh mắt phức tạp khi thấy cô vẫn đi lại mà không thấy mệt mỏi.

Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn, các thành viên phải vất vả từ đất lên theo lời thúc giục của Phương Pháp. Cố Ninh đứng đầu dẫn đường từ con đường khác để đi xuống.

Cố Ninh vẫn đi đầu tiên. Đúng như Phương Pháp đã nói, trên đường xuống có thể thấy chất lỏng màu xanh cong vòng quanh, thậm chí trên tường cũng có nhiều chất lỏng màu xanh bám trên đó. Có cả những vết cắt từ dao gió trên tường và nhiều thi thể tang thi trên đường, thậm chí có cả một bậc cầu thang đầy tang thi chồng chất. Cố Ninh lần đầu tiên quan sát thi thể tang thi một cách nghiêm túc, ánh mắt của cô đảo qua từng thi thể một.

Việc đi lên tốn khoảng một giờ đồng hồ, nhưng đi xuống lại nhanh chóng. Cho đến khi đến tầng một, Cố Ninh mới chắc chắn rằng không có người quen trong số những xác sống trên trên kia, cô mới hoàn toàn yên tâm.