Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 124: Vũ khí mới



Trụ sở của Lữ đoàn Năm sao nhìn từ bên ngoài chỉ là một toà nhà lớn bình thường.

Nhưng ở cổng trước có binh lính đang cầm súng chịu trách nhiệm bảo vệ, để vào bên trong phải xuất trình giấy tờ, thậm chí cả Quý Cửu Trạch và Thất ca. Trong huy hiệu có gắn chip, chỉ cần quét bằng cảm biến là được.

Khi Cố Ninh đưa huy hiệu của Lữ đoàn Năm sao của mình ra và quét ở cửa, rõ ràng có thể cảm thấy ánh mắt của hai bình lính canh gác đã thay đổi. Ai cũng biết huy hiệu này đại diện cho điều gì.

Cố Ninh đi theo hai người vào bên trong toà nhà.

Hành lang rộng lớn không thấy một bóng người.

Ba người đi thẳng đến thang máy, thang máy là dạng thang máy trong suốt có thể quan sát mọi thứ. Thất ca bấm nút tầng 17.

Khi Cố Ninh vừa bước vào thang máy, cô đã vô tình nhìn thấy camera ở góc bên phải.

Trong suốt quá trình bọn họ đi lên tầng 17 không có ai đi cùng. Cô nhìn ra bên ngoài, gần như các tầng đều không có một bóng người. Toà nhà này như một toà nhà bị bỏ trống.

Thang máy rất nhanh đã dừng lại ở tầng 17, cửa thang máy mở ra mọi thứ lập tức trở nên ầm ĩ.

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng ngay trước cửa thang máy. Ông ta đang nghe điện thoại, năm câu thì một câu đều là chửi tục, mắng mỏ người ở đầu dây bên kia. Cố Ninh rất tò mò không hiểu người kia đã làm gì mà lại bị mắng mỏ đến vậy.

Nhìn thấy Quý Cửu Trạch và Thất ca, ông ta vẫy tay ýbaro bọn họ cứ đi trước, khi nhìn thấy Cố Ninh thì ông ta dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục mắng người.

“Chúng ta đi thôi.” Thất ca nói.

Tiếp đó, anh ấy đưa Cố Ninh vào một văn phòng lớn, mọi người trong này đều đang gõ bàn phím, tiếng điện thoại cùng tiếng mắng chửi vang lên không ngừng. Ai nấy đều làm việc của mình, không ai nhìn về phía này.

Nhanh chóng đi qua khu vực này, bọn họ tiến vào sâu hơn.

Thất ca mở cửa phòng họp bên cạnh và mới Cố Ninh vào: “Cố Ninh, em ngồi trong này chờ nhé. Cuộc họp chắc sẽ khéo dài khoảng nửa tiếng đến một giờ, trên kệ có sách, em có thể đọc.”

Cố Ninh gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha.

“Nếu cảm thấy buồn thì cô có thể đi dạo, nhưng tốt nhất là không nên rời khỏi toà nhà này, đói thì có thể đặt đồ ăn ở tầng 18. Nếu có việc gì thì gọi điện cho tôi, chắc sẽ họp không lâu đâu.”

Thất ca thấy Quý Cửu Trạch nói nhiều như vậy thì kinh ngạc không thôi, cảm thấy giữa hai người có chút gian tình.

Cố Ninh vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Được, tôi biết rồi.”

Quý Cửu Trạch lúc này mới xoay người đi cùng Thất ca đang còn miên man suy nghĩ.

“Người vừa rồi đi cùng hai người đi cùng là người mà Dịch Thiếu Khanh nhắc đến đúng không?” Người đàn ông trung niên ngồi trong phòng họp chính là người ban nãy nói chuyện điện thoại ở thang máy, vừa hút thuốc vừa nói chuyện với Quý Cửu Trạch: “Sao lại đưa cô ấy đến đây?”

Quý Cửu Trạch ngồi xuống: “Không được sao?”

Thất ca nói: “Quý Cửu Trạch mang theo cấp dưới nhỉ đến trụ sở chính để làm quen với môi trường mới, không phải sao? Ông Hạ, ông quản nhiều quá rồi.” Sau đó anh còn quay qua làm mặt quỷ với ông ta.

Quý Cửu Trạch giả như không nghe thấy gì.

Chưa nói được mấy câu thì cửa phòng họp lại mở ra lần nữa. Khuôn mặt của từng người bước vào đều vô cùng nghiêm túc.

Ban đầu, Thất ca còn cười cười nhưng giờ không thể không nghiêm túc trở lại.

Nếu là trước mạt thế, Cố Ninh chắc chắc không thể nào kiên nhẫn ngồi đây đợi nửa tiếng. Nhưng sau khi trải qua mạt thế, cảm giác được ngồi yên tĩnh, không phải lo nghĩ gì về tính mạng ngược lại lại vô cùng thư thái. Cô yên lặng dựa vào ghế, nhắm mắt nghĩ về mạt thế bên kia. Khi nào trở về Kim Vĩnh chắc cô phải mua một tí đồ, đa số sẽ là đồ hộp, mỳ gói và gạo. Xăng cũng không còn nhiều, đúng rồi, còn thiết bị liên lạc, bộ đàm, để cô xem có thể kiếm mấy thứ đó không. Cô còn định thử xem có thể đưa theo sinh vật sống đi qua không nữa, nếu có thể, cô muốn đưa ba mẹ Cố đi qua đó.

Hơn nữa hai thanh kiếm của cô không còn dùng được nữa rồi, không biết Trang Thần đã kiếm được cái mới cho cô chưa.

Cô cứ nằm đó suy nghĩ một hồi đến khi nghe thấy tiếng bước chân thì mở mắt.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi chất vấn nói: “Cô là ai? Sao lại ở đây?”

“Hình như nãy cô ấy đi cùng Quý Cửu Trạch và Thất ca…” Một người khác khoảng hai sáu, hai bảy tuổi đang nói thì đột nhiên nhớ ra nói: “Cô có phải là mới của đội Một không?… Tên là ấy nhỉ?”

Cố Ninh từ trên ghế đứng lên nói: “Cố Ninh.”

“Ôi! Là cô!” Chàng trai nhỏ tuổi vui vẻ nói: “Dịch Thiếu Khanh đã nhắc đến cô với chúng tôi, nghe nói cô là quái vật.”

Cố Ninh còn chưa biết đáp lại thế nào thì đột nhiên anh ta đánh một quyền về phía cô! Cô theo bản năng nghiên người né tránh, lạnh mặt hỏi: “Anh làm gì vậy!”

Anh ta cười nói: “Haha, doạ cô rồi sao? Thật ngại quá, Dịch Thiếu Khanh khen cô lên tận chân trời làm tôi không nhịn được muốn thử một chút. Tốc độ cùng sức mạnh không tồi nha.”

Cố Ninh cười, sau đó cũng đột nhiên ra tay, bàn tay phải như một con rắn linh hoạt đâm thẳng vào mặt anh ta.

Anh ta giật mình lùi về đâm vào người đằng sau, cả hai đều kêu lên một tiếng.

Anh ta giả vờ tức giận tiến lên, Cố Ninh cũng thu hồi tay đứng đó cười nói: “Thật ngại quá, tôi cũng chỉ muốn thử một chút xem thân thủ của anh thế nào.” Nãy anh ta cười như thế nào thì cô cười như vậy. Nhưng cũng rất rõ ràng, có thể tiến vào đội Một của Lữ đoàn Năm sao, lại còn được Quý Cửu Trạch tự mình dạt dỗ đâu phải là người dễ chọc. Anh ta biết mình không thể đánh lại, hơn nữa cũng là do mình trước nên chỉ có thể nói: “Không sao.”

Người đằng sau bị anh ta đâm phải cũng nói: “Hạ Lâm, cậu đùa trò vậy không thấy nhàm chán sao?” Sau đó, người đó vòng sang bên kia bàn pha cà phê.

“A! Ai đây?” Lại một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn kinh ngạc nhìn Cố Ninh, quay sang hỏi hai người đang pha cà phê.

“Thành viên mới của đội Một, Cố Ninh. Chính là người mà Dịch Thiếu Khanh bảo là quái vật đó.”

Cô gái tóc ngắn kinh ngạc cảm thán, tò mò nhìn cô: “Cô chính là Cố Ninh đó sao?” Cô gái hiển nhiên kinh ngạc bởi ngoại hình trẻ trung của cô nên hỏi: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Cố Ninh thực sự không biết nói gì với Dịch Thiếu Khanh, anh ta ngoài việc suột ngày nghiên cứu ra thì không khác gì cái đài phát thanh. Chỉ nghĩ đến việc bị một đám người không quen biết coi mình như con khỉ trong vườn thú, ai cũng gọi cô là quái vật thì có chút bất đắc dĩ.

“Ôi, là tôi bất lịch sự.” Cô gái đó như ý thức được, xin lỗi cười nói: “Xin lỗi, tôi nên giới thiệu trước. Tôi tên là Linda, tên tiếng Trung là Triệu Lâm Đạt. Tôi cùng bộ phận với hai người họ, phụ trách trang bị khi mọi người yêu cầu. Về sau chắc chắc chúng ta còn gặp nhau nhiều, mong không để lại ấn tượng xấu với cô.”

Cố Ninh cũng duỗi tay ra nói: “Không sao. Chào Linda, tôi là Cố Ninh. Năm nay hai mươi ba tuổi.”

“Nhìn cô như mới hai mươi vậy.” Linda nói: “Tôi đã nghe danh tiếng của cô từ lâu. Bao gồm cả mái tóc màu vàng kim này nữa. Cô nên cảm ơn Dịch Thiếu Khanh với cái miệng rộng kia. Anh ta còn kể về việc Ân Tang bị cô làm cho chật vật mất nửa tháng vào đợt huấn luyện cùng với việc Trang Thần chủ động từ bỏ dẫn dắt. Tất cả đều được anh ta kể trên kênh tổng đài của trụ sở, có thể nói giờ cả trụ sở ai cũng biết đến cô. Mà đang nói đến chuyện này, tóc cô nhuộm bằng thuốc gì vậy? Màu vàng kim này đẹp quá!” Linda đột nhiên đổi đề tài sang màu tóc của cô. 

Cố Ninh thấy cô ấy không có ý xấu thì cũng cười với cô ấy.

“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa! Có phải dạo này Trang Thần đang tìm vũ khí đúng không? Một ngày cô ấy giục tôi đến 800 lần! Phiền chết đi được!” Hạ Lâm uống một ngụm cà phê hỏi.

Linda đáp: “Bên phòng chế tạo đã đưa tôi rồi. Tí nữa Quý Cửu Trạch tới tôi sẽ nhờ anh ấy đưa cho Trang Thần. Nhưng gần đây cô ấy đang làm gì vậy? Tôi không nghe thấy cô ấy nhận nhiệm vụ gì?”

Cố Ninh kho han hai tiếng: “À. Cái này hình như là của tôi.”

Ba người còn lại đều quay lại nhìn cô: “Cô?”

Cô gật đầu: “Đúng. Nếu được có thể cho tôi xem không?”

Linda sảng khoái nói: “Sao lại không, đi theo tôi.”

Cố Ninh được cô ấy đưa vào một căn phòng đầy tủ chứa đồ.

Linda mở tủ số 32, sau đó làm tư thế mời đối với cô.

“Cảm ơn.” Sau khi nói lời cảm ơn, cô đưa tay vào tủ, nắm lấy một thứ giống như cây gậy, nó mát lạnh và có chút nặng khi cầm lên. Cô nâng lên và nhìn kỹ, nó giống như một gậy sắt màu bạc, dài khoảng nữa mét.

Cố Ninh nhìn Linda, Linda giơ tay, ý chỉ cô cứ tiếp tục.

Cô cầm vào giữa cây gậy sắt, nhẹ nhàng quay một vòng, nhưng lại nghe một tiếng ‘xoạch’, từ hai đầu cây gậy bật ra hai con dao nhọn bóng loáng. Sau đó cô quay thêm một vòng, hai con dao lại được thu vào trong gậy sắt, trở thành gậy sắt bình thường.

Linda nói: “Rất dễ mang theo, cũng không qúa lộ liễu. Đảm bảo có thể biến sắt thành bùn, cực kỳ phù hợp để giết người. Điểm yếu duy nhất là hơi nặng.”

Cố Ninh cầm que sắt trong tay, xoay xoay một chút. Giống như Linda miêu tả, nhưng đối với cô điểm yếu này cũng không được coi là có. Cô rất hài lòng với vũ khí này nên quay sang chân thành cảm ơn Linda: “Cảm ơn cô nhiều.”

Linda hếch mũi: “Đó là công việc của tôi, không cần khách khí.” Cô ấy ngưng lại một lúc rồi không nhịn được phàn nàn: “Nhưng cô lễ phép hơn nhiều so với những người khác ở đội Một.”

Cố Ninh kinh ngạc, sau đó mỉm cười.

“Vậy tôi sẽ đưa luôn cho cô.” Linda nói, cô ấy cũng đã gọi xác nhận với Trang Thần rồi mới đưa cô sang.

Cố Ninh đồng ý: “Được.”

Linda kéo một ngăn tủ khác lấy từ trong cùng ra một thứ như dây da và đưa cho cô: “Đây là dây trang bị, để dễ dàng mang theo.”

Cố Ninh thử một chút, dây kéo dài từ eo đến đùi, có một chỗ để đựng, gậy sắt có thể để thẳng mà không ảnh hưởng tới hoạt động của cô. Cô lấy que sắt, nhanh chóng quay mấy vòng, que sắt lập tức biến thành hai lưỡi dao màu bạc. Toàn bộ chuỗi động tác cực kỳ dứt khoát, khác hoàn toàn với cảm giác chần chừ của lần đầu tiên.

Linda hai mắt sáng ngời: “Cool!”