Trong khi ba Cố đang làm phẫu thuật, bên ngoài vô cùng ồn ào, có âm thanh tranh chấp kịch liệt, có cả tiếng trẻ con khóc lóc. Cố Ninh còn nghe rõ cả tiếng Cao Duyệt nhỏ giọng nói với Hoàng Mộng Dao trong ký túc xá, cùng với tiếng dao cắt lên da thịt.
Trong lòng cô vô cùng bất an, không tự chủ được liền để tay vào túi, chạm phải viên ngọc màu xanh lục, nhưng không biết vì sao khi tay cô vừa chạm vào thì chút bất an liền lắng xuống, đó là cảm giác vô cùng huyền diệu, rất khó hình dung được.
Cô không nhịn được cầm nó ra, mở lòng bàn tay, dưới ánh nắng mặt trời, viên ngọc trở nên trong suốt, mang theo một loại cảm giác thấm vào ruột gan, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy có thứ gì đó chậm rãi chuyển động.
Cố Ninh lại một lần nữa sinh ra ảo giác thứ này rất ngon, khiến cô không biết nghĩ gì mà lại đưa viên ngọc kia vào miệng…
Vào thời điểm đầu lưỡi chạm vào viên ngọc, Cố Ninh đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nhổ nó ra. Nhưng chính lúc đó, viên ngọc trong miệng như tan ra thành một dòng nước lạnh, mà dòng nước đó như có sinh mệnh, không cần cô nuốt xuống đã chảy xuống cổ họng… Cố Ninh có thể cảm nhận rõ ràng dòng nước lạnh lẽo chảy xuống dưới, nhưng nghĩ đến nguồn gốc của viên ngọc kia khiến cô nhớ tới cái xác tang thi chó săn kia liền nôn khan một trận.
Động tĩnh bên này rất nhanh làm kinh động tới Trình Minh với cổ đạo trưởng, mọi người liền vây quanh cô hỏi thăm.
“Cố Ninh, ngươi không sao chứ?”
Cố Ninh không rảnh trả lời bọn họ, trong lòng cô bây giờ vô cùng sợ hãi, chỉ biết liều mạng nôn khan, muốn đem dòng nước vừa rồi nôn ra ngoài.
Cổ đạo trưởng tưởng cô bị nghẹn thứ gì, lập tức duỗi tay đập một phát vào lưng cô.
Một đòn này còn chưa chạm vào lưng Cố Ninh thì cô đột nhiên ngất đi, ngã xuống đất nằm bất động.
Tay cổ đạo trưởng vẫn còn cứng đờ dừng ở không trung, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Trình Minh cùng Trương Dương, vội vàng nói: “Không phải ta, ta còn chưa chạm vào mà!”
Lại nhìn lại Cố Ninh, lúc này mắt cô nhắm nghiền, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Cổ đạo trưởng trừng mắt, tay chân luống cuống sai bọn họ: “Còn thất thần cái gì?! Mau đưa cô ấy lên giường đi!”
Mấy người kia liền vội vàng nâng cô lên đưa vào phòng ký túc xá bên cạnh.
Cổ đạo trưởng nhìn tay mình, không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, chỉ có thể đi theo mọi người vào phòng.
“Đạo trưởng, Cố Ninh làm sao vậy?” Trình Minh nhìn Cố Ninh nằm hôn mê trên giường, có chút thấp thỏm.
Cổ đạo trưởng rất muốn mắng người, ông ta là đạo sĩ, đâu phải bác sĩ?! Ông chỉ biết siêu độ vong linh, làm sao biết cách cứu người.
“Sang phòng bên cạnh gọi bác sĩ Cao xem.” Cổ đạo trưởng nói, lại nghĩ đến động tác nôn khan của cô, liền nói: “Chắc không phải là ngộ độc chứ?” Nhìn cô nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cũng không thấy đau đớn nào biểu hiện trên mặt, như là đang ngủ.
Trương Dương vội vàng chạy sang gọi Cao Duyệt, vừa lúc cô ấy vừa phẫu thuật cho ba Cố xong, nghe thấy Cố Ninh ngất liền kinh hãi chạy sang. Đầu tiên cô kiểm tra hơi thở của Cố Ninh, sau đó lấy ống nghe kiểm tra nhịp tim, không phát hiện ra điều gì khác thường liền kiểm tra mắt của Cố Ninh. “Hả?” Cô kinh ngạc nhìn kỹ một chút, phát hiện xung quanh con ngươi của Cố Ninh có một vòng tròn màu xanh lục. “Đây là thứ gì?”
“Làm sao vậy?” Cổ đạo trưởng nghe được tiếng kêu ngạc nhiên của Cao Duyệt cũng vội vàng qua xem, sau đó kinh ngã nói: “Mắt cô ấy sao lại thế này?”
Một tiếng này làm tất cả mọi người đều vây lại đây xem.
Vòng tròn màu xanh kia không phải nhàn nhạt mà màu sắc vô cùng nồng đậm, rất dễ thấy, như là có sinh mệnh. Nhưng tự nhiên xung quanh con ngươi lại xuất hiện một vòng tròn màu xanh lục như thế, thực sự có chút quỷ dị.
Trương Dương nghẹn nửa ngày nói: “Bệnh tăng nhãn áp*?”
*Bệnh tăng nhãn áp: Tăng nhãn áp (Glaucoma), hay còn gọi là bệnh thiên đầu thống, là bệnh lý ở mắt xảy ra khi áp lực thủy dịch trong nhãn cầu tăng cao tạo áp lực lên mắt. Bệnh sẽ làm tổn hại đến các dây thần kinh mắt và gây mù lòa.
Vừa nói xong, cậu lập tức bị cổ đạo trưởng dùng bàn tay đập một phát vào đầu: “Bệnh tăng nhãn áp cái đầu ngươi.” Lại quay sang hỏi Cao Duyệt: “Cố Ninh bị làm sao vậy?”
Cao Duyệt cụp mắt, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ.”
Người vẫn luôn đứng ngoài Tạ Vũ Hồng đột nhiên do dự nói: “Liệu có phải là do đeo kính áp tròng không? Trước kia trong trường cũng có rất nhiều nữ sinh đeo thứ đó, đeo xong mắt lập tức đổi màu…”
“… Không phải.” Cao Duyệt nói. “Bây giờ chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại xem có biết nguyên nhân hay không.”
Trương Dương ngập ngừng nói: “Liệu cô ấy có tỉnh lại…”
Vừa dứt lời liền bị cổ đạo trưởng đập cho một phát: “Tiểu tử ngươi không thể nói điều gì hay ho à? Nếu không được thì im lặng đi!”
Trương Dương ủy khuất, không dám nói nữa.
“Liệu có phải chị ấy ngủ rồi không?” Hoàng Mộng Dao nói: “Chị ấy từ sáng tới giờ vẫn luôn không được nghỉ ngơi, lại còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, không chừng là mệt quá nên ngủ mất rồi.”
“Chỉ mong vậy.” Cao Duyệt đứng lên nói: “Nếu cô ấy tỉnh lại thì gọi tôi một tiếng. Tiền phù lao nhớ mang đến phòng y tế cho tôi.” Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã mang theo hòm thuốc đi mất.
“Thù lao? Thù lao gì?” Trình Minh còn chưa hiểu lời Cao Duyệt nói có ý gì.
“Đương nhiên là thù lao khám bệnh rồi.” Cổ đạo trưởng nhớ đến thân phận của mình, trợn mắt nói: “Ngươi đi thỉnh đạo sĩ siêu độ vong linh có phải đưa tiền không? Con người chứ đâu phải thần tiên, phải ăn uống ngủ nghỉ chứ!” Tuy ông thường đi thỉnh đạo, lại luôn treo câu ‘A di đà phật’ bên miệng, nhưng khi nói chuyện không có nửa điểm không màng thế sự mà hoàn toàn là người thô tục.
Mấy người Trình Minh trong lòng tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng cũng không phải không hiểu được, chỉ cảm thấy Cao Duyệt không giống với hình tượng tế thế cứu nhân như trong tưởng tượng của họ.
Mà lúc này Cố Ninh đã hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Mà bọn họ cũng không biết rốt cuộc trong cơ thể cô đang phát sinh biến dị gì.
Khi Cố Ninh nuốt hạt ngọc kia vào miệng, nó lập tức biến thành một dòng nước chảy xuống cổ họng. Trước khi xuống đến dạ dày, nó chia thành vô số nhánh nước nhỏ đi dọc khắp cơ thể, từ trên xuống dưới, tuần hoàn chảy trong người cô. Nhưng không hề phá hủy cơ thể cô mà âm thầm tẩm bổ, nuôi dưỡng, giống như được tắm một trận mưa xuân, từ từ thẩm thấu vào từng mạch máu.
Thời gian trôi qua, những giọt nước màu xanh lục kia dần lấp đầy cơ thể cô. Không gian xung quanh dường như có vô số những đốm sáng mà mắt thường không thể nhìn thấy từ mọi hướng lấy Cố Ninh làm trung tâm mà tụ lại. Chúng xuyên qua rừng cây, ngọn cỏ, xuyên qua vách tường, xuyên qua cả cơ thể con người. Vạn vật trên thế giới tựa hồ như không thể ngăn cản được chúng…
Cây lá rào rạt, như là phát ra âm thanh vui sướng, những chiếc lá già đã bắt đầu héo tàn, dần lộ ra những chồi non xanh mơn mởn. Ven đường, những ngọn cỏ cũng đung đưa trong gió.
Có người kinh ngạc nghe tiếng gió xuyên ra bụi cây trong rừng, tạo ra từng tiếng rào rạt, liền ngây người đưa tay ra nhưng không hề cảm nhận được hơi thở của gió.
Những đốm sáng màu xanh lục từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, tất cả đều hướng về người đang nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, Cố Ninh.
Vào thời điểm những đốm sáng đó chạm vào da của Cố Ninh, thì không giống với những người khác mà như được Cố Ninh hấp thụ, hòa vào vô số nhánh nước trong cơ thể cô. Sau đó tiếp tục tuần hoàn trong cơ thể.
Mà trong không gian thần bí của cô…
Kim đồng hồ vàng trên vòng tròn âm dương được gắn trên cửa như cảm nhận được điều gì đó, liền xuất hiện một trận rung chuyển nhẹ, sau đó càng ngày càng càng mạnh hơn.
Ngay lúc kim đồng hồ chuyển động, màu đen trong vòng tròn âm dương như dần tan ra, lộ ra màu xanh lục phía bên dưới, sau đó bắt đầu tràn ra…
Những đốm sáng màu xanh lục xung quanh người cô không thể nhìn thấy bằng mắt thường nên đám người Trình Minh đứng ngoài hành lang hoàn toàn không cảm nhận được điều gì khác thường, chỉ có cổ đạo trưởng đang chà xát tay vào trường bào đột nhiên như cảm nhận thứ gì đó mà toàn thân nổi da gà, sắc mặt quái dị nhìn vào không khí.
Ngay từ đầu, những đốm sáng màu xanh lục chỉ hội tụ tại người Cố Ninh rồi biến thành dòng suối nhỏ tan biến trong cơ thể cô, nhưng dần biến thành con sông chảy xiết không thôi, sau đó trở nên mãnh liệt gào thét. Cuối cùng trở thành một vùng biển xanh bất tận…
Nếu ai đó nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ vô cùng chấn động, không bao giờ quên được.
Tuy nhiên, dù cơ thể Cố Ninh xảy ra điều gì thì đối với đám người cổ đạo trưởng, Cố ninh chỉ an tĩnh nhắm mắt nằm trên giường mà thôi.
Ba giờ sau, khi những đốm sáng màu xanh lục đã hoàn toàn khôi phục lại thành vùng biển xanh tĩnh lặng, những đốm sáng màu xanh lục chưa kịp tiến vào cơ thể Cố Ninh dần mờ đi, không còn cảm nhận được nữa.
Sau khi đốm sáng xanh cuối cùng hòa tan vào mặt biển, đôi mắt đang nhắm chặt của Cố Ninh đột nhiên mở ra.
Vòng tròn màu xanh lục trong mắt cô dần dần nhạt dần, cuối cùng chỉ còn lại một đường nhạt vô cùng, nếu không đến gần và nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện được nó.
Ngay khi Cố Ninh mở mắt, cô cảm thấy như trước mặt được bao phủ bởi một tầng sương mù màu xanh lục, nhưng khi cô chớp mắt, tầng sương mù kia liền biến mất.
Mà cô cũng không hề biết chuyện gì đã xảy ra đối với cơ thể.
Đương nhiên cô cũng không hề biết những thay đổi này đại diện cho điều gì.
Mạt thế diễn ra đến tháng thứ ba, mọi người đều không biết, vào lúc tang thi chó săn chết kia chết và sự xuất hiện của một cô gái khiến mọi thứ dần dần biến đổi nghiêng trời lệch đất.