Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 31: Người mới



Theo màn đêm buông xuống, những âm thanh ồn ào dần trở nên yên tĩnh, như sợ làm quấy nhiễu lũ tang thi đang tìm kiếm con mồi trong màn đêm.

Thực ra lúc này mới có 9 giờ tối, nhưng từ khi mạt thế xảy ra, không có nguồn điện, không có đèn, cũng không có di động cùng các thiết bị giải trí khác, mọi người thì trải qua một ngày mệt mỏi nên ai cũng tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.

Cố Ninh nằm trên giường sắt, mắt nhìn lên ván giường trên đỉnh đầu, không có chút buồn ngủ nào. Từ sau khi bị tang thi cắn, chỉ một âm thanh nhỏ xung quanh đều khiến cô trở nên cảnh giác. Cô có thể nghe rõ tiếng người phòng cách vách đang trở mình cùng tiếng ngáy của mọi người.

Mạt thế xảy ra, dù có đang ngủ, giống như cuộn mình say giấc trên ghế xe, cũng không dám thả lỏng hoàn toàn, chỉ cần có một chút thay đổi thôi cũng có thể khiến bạn thức giấc. Mà từ khi mạt thế xảy ra tới nay, đây là lần đầu tiên cô được ngủ trên giường.

Hơn nữa, trên giường cô còn có một cây súng. Nếu là ba tháng trước, Cố Ninh chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, đi tìm việc làm, thì cô của lúc đó cũng không thể tưởng tượng được về sau mình sẽ nằm nơi này, ngủ với một cây súng bên cạnh. 

Ba mẹ cô đang ngủ ở phòng bên cạnh, cô vẫn luôn lo lắng cho vết thương của ba Cố, cộng với việc cánh cửa ban nãy khiến dây thần kinh trong đầu cô luôn căng chặt lại.

Ngay cả một mình cô cũng không dễ dàng tồn tại trong thế giới nguy hiểm này, huống chi còn có ba mẹ già yếu.

Nhưng đây cũng chính là lý do cô tiếp tục ở lại thế giới này.

Còn việc sẽ có ngày mặt trời sẽ không mọc nữa.

Cùng với sự biến hóa của không gian kia.

Rồi còn cô bé hôm nay cô gặp ở phía sau sân thể dục… Đôi mắt đen đó cứ hiện trong tâm trí cô, cảm giác này thực sự huyền diệu, khi mà hai ánh mắt có thể nhìn thấy nhau trong bóng tối vô cùng rõ ràng, nhìn thấy ánh mắt của người kia…

Ngoài ra còn phải chờ đợi Phương Pháp cùng Trang Thần.

Phương Pháp là người duy nhất cô có thể đặt tin tưởng vào anh, ngoại trừ ba mẹ của mình. Còn Trang Thần, cô rất có hảo cảm với cô ấy dù mới ở chung một ngày ngắn ngủi.

Nhưng rõ ràng là tình hình hiện tại của ba mẹ Cố không thích hợp để lên đường, lời từ biệt này không biết liệu sau này có gặp lại nhau hay không, chỉ mong Phương Pháp có thể thuận lợi tìm được ba mẹ của mình.

Nghiêm túc nghĩ tiếp, những người trong phòng này…

Cổ đạo trưởng, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao và Tạ Hồng Vũ.

Trừ bỏ Trình Minh cô có chút ấn tượng ban đầu, ba người còn lại cô mới gặp qua hai lần. Tuy rằng lúc bị kẹt trong nhà, bị con tang thi chó săn bao vây, bọn họ tỏ vẻ đứng về phía cô, nhưng nói thực, cô không có ý định ở với bọn họ lâu. Ngoài sức chiến đấu của Trình Minh cùng với Hoàng Mộng Dao có thể giúp cô chăm sóc vết thương cho ba mẹ cô thì hai người còn lại không phù hợp với yêu cầu đối với đoàn đội của cô.

Hơn nữa, mới chỉ gặp họ hai lần nên Cố Ninh chưa đủ tín nhiệm để có thể giao phía sau lưng của mình cho bọn họ.

So với bọn họ, cô tin tưởng Tam Ca hơn. 

Ngoài ra còn một vấn đề vô cùng quan trọng nữa, đó là tiền.

Nhớ tới trong ba lô cô còn cất mấy chục vòng vàng, nhưng điểm mấu chốt là làm thế nào để có thể đổi thành tiền mà không bị mọi người hoài nghi.

Cô đã có ý định trực tiếp đến ngân hàng lấy tiền nhưng trên tiền đều được đánh số, dùng số lượng nhiều cùng một lúc chắc chắn sẽ tự gây họa cho mình.

Ở thế giới này, nhân dân tệ và vàng bạc rơi đầy đường, nhưng cô không thể nào xuống tay được.

Phiền muộn, thực sự là phiền muộn.

Trong phòng, kỳ thực những người cũng đều không ngủ được.

Mọi người đều bởi vì câu nói sẽ có một ngày mặt trời sẽ không mọc nữa của cổ đạo trưởng mà lo lắng. Vậy mà cái người khởi xướng chuyện này đã phát ra tiếng ngáy nhỏ, hiển nhiên không hề có chút gánh nặng nào mà ngủ.

Trình Minh nằm ở giường đối diện với Cố Ninh, trong bóng tối nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cô, tâm trạng cậu có chút vi diệu. Cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Ninh tơi đón tân sinh viên ở ga tàu hỏa, khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng nở một nụ cười vô cùng chân thành, không phải quá xinh đẹp nhưng khiến cậu cảm thấy tươi mát và thoải mái. Kể từ đó, cậu luôn để ý đến cô, tạo nên khá nhiều cuộc ‘gặp gỡ tình cờ’ nhưng cũng không thường xuyên lắm. Bởi vì lúc nào Cố Ninh cũng đều vội vàng hoặc đi dạo với bạn, cô cũng không tham gia câu lạc bộ nào nên cậu càng không có cơ hội nói chuyện.

Vì vậy nên thẳng đến lúc Cố Ninh tốt nghiệp, cậu đều không có cơ hội nào gặp Cố NInh một cách tử tế. Thực ra có một lần ăn cơm hội họp nào đó, nói được một, hai câu linh tinh…

Như thế nào cậu cũng không có nghĩ tới, sẽ có một ngày mình với Cố Ninh sẽ ở chung một phòng… Đây chắc là điều may mắn nhất của cậu từ lúc mạt thế cho tới giờ.

Cậu cũng từng nghĩ tới nếu ở mạt thế này mà cậu gặp được Cố Ninh, cậu nhất định sẽ bảo vệ cô, nhưng theo tình hình hiện tại, Cố Ninh lại chính là người mang trọng trách bảo vệ mọi người trên đường đi.

Những gì mà Cố Ninh thể hiện bây giờ khác hẳn với những gì mà cậu đã tưởng tượng.

Trình Minh trong lòng vừa vui sướng lại có chút phiền muộn.

Đột nhiên, bên ngoài hành lang vang lên một trận nhốn nháo, dường như là có người đang lên tầng. Giờ này vốn dĩ vô cùng yên tĩnh, nhưng những người này cũng không hề khắc chế âm lượng, có thể nghe rõ đám người này hết đợt này đến đợt khác mồm năm miệng mười phàn nàn, oán giận. Tiếng nói truyền đến có vẻ là của thanh niên trẻ tuổi, có cả trai lẫn gái. Lên đến tầng ba thì dừng lại, tiếng nói cũng dần to hơn.

Tận thế đến khiến cho tinh thần của mọi người ai cũng trong tình trạng căng thẳng, chỉ một chuyển động nhỏ là có thể đánh thức được. Hơn nữa mấy người này cũng không kiêng kị chút nào, âm thanh vô cùng ồn ào.

Không biết từ phòng còn vang ra vài tiếng mắng chửi thô tục.

Trong đám người có người chửi lại, sau đó bị một người thấp giọng quát dừng lại.

Lập tức nhóm người này liền an tĩnh hơn nhiều.

Chắc hẳn bọn họ là người mới tới tối nay, chỉ là không biết những người này là nộp đủ vật tư hay có hậu thuẫn đằng sau.

Đám người khi đi qua không bao lâu thì lại nghe thấy tiếng bước chân đi vòng trở về. Ngay sau đó, cửa phòng ký túc xá của Cố Ninh bị gõ.

Vốn dĩ mọi người trong phòng đều không ngủ nên ngay lập tức liền ngồi dậy.

Cổ đạo trưởng trở mình, một chút phản ứng đều không có.

Ngay sau đó là ánh đèn pin chiếu vào cửa sổ, người bên ngoài nói vọng vào: “Người bên trong mau mở cửa.”

“Cố Ninh? Có mở cửa không?” Trình Minh hỏi.

Cố Ninh đáp: “Mở đi, xem có chuyện gì.”

Trình Minh liền xuống giường mở cửa.

Cửa vừa mở ra, quản lý ký túc xá mang theo bốn năm người đứng bên ngoài nói: “Ký túc xá bên này đều đầy rồi, tạm thời mấy người này sẽ ở đây.”

Trình Minh quay đầu nhìn qua bên Cố Ninh, thấy cô hơi gật đầu thì tránh người cho bọn họ vào.

“Được, mấy người cứ ở đây, tôi đi trước. Đừng làm ảnh hưởng tới người khác.” Người quản lý dặn dò bọn họ xong liền cầm đèn pin đi về.

Cố Ninh nhìn nhóm người nam nữ trẻ tuổi này, trên người bọn họ đều có ít nhiều mùi hôi thối của tang thi, nhưng quần áo trên người  lại vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.

“Không thể nào, chỉ có mỗi dát giường!” Một cô gái nhìn thấy giường ngủ liền bất mãn kêu lên.

“Thật xin lỗi đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi.” Có một chàng trai khoảng hai tư, hai lăm tuổi xin lỗi nói, sau đó quay sang cô gái kia: “Được rồi, đừng nói nữa, nhanh lên giường ngủ. Đừng làm ảnh hưởng tới mọi người nghỉ ngơi.”

Cô gái kia thực sự nghe lời người thanh niên này, bĩu môi không nói gì. Cô ta không thèm bỏ giày, một chân đạp lên đầu giường Hoàng Mộng Dao để leo lên, Hoàn Mộng Dao vừa định phát hỏa thì nghĩ đến tình hình hiện tại, chỉ có thể nhịn xuống, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.

“A, nơi này có thật nhiều đồ ăn!” Đột nhiên cô gái kia vui vẻ hét lên cùng với tiếng sột soạt của túi ni lông.

“Thật xin lỗi, đó là vật tư của chúng tôi, phiền cô đưa nó cho tôi.” Trình Minh nhanh chóng đi tới nói.

Cô gái kia lập tức bất động.

Cả phòng liền chìm trong im lặng, sau đó nghe giọng nói đầy cảnh cáo của người thanh niên lúc nãy: “Nhan Ngọc.”

Cô gái kia lại một lần nữa bĩu môi, thẳng tay ném hai túi vật tư xuống đất, tiếng ‘bịch’ vang rõ khắp phòng.

Trong ký túc xá lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Làm sao vậy?!” Người vẫn đang ngủ say, cổ đạo trưởng, lúc này đột nhiên tỉnh dậy, ngồi trên giường. Chờ đến khi nhìn rõ tình hình trong phòng, lập tức kinh ngạc: “Mấy người này là ai vậy?”

“Ai mà biết được.” Người luôn ít nói Tạ Hồng Vũ nói một câu, sau đó lại nằm xuống tiếp tục ngủ. 

Hiển nhiên mấy người bởi vì hành động của cô gái kia mà thấy xấu hổ, đều lặng lẽ lên giường ngủ.

Cuối cùng là một chàng trai, cũng chính là người lúc nãy cùng cô gái Nhan Ngọc kia, anh ta ngủ ở giường phía trên Cố Ninh, khi trèo lên giường, anh ta còn lịch sự nói: “Thật xin lỗi, phải mượn giường của cô để leo lên.” Khoảnh khắc anh ta nhìn xuống, trong nháy mắt Cố Ninh như nhìn thấy lại ánh mắt mắt của cô bé trong cánh rừng kia. Cùng lúc đó, anh ta dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt nhìn cô có chút biến hóa.

Cố Ninh vô thức rũ mắt, tránh đi ánh nhìn của anh ta.

Bùi Kính bất giác thở phào nhẹ nhõm sau khi Cố Ninh quay đi, thầm phủ nhận, anh ta thấy mình quá nhạy cảm nên mới sinh ra ảo giác, người giống như anh ta cả thế giới chỉ có vài người, sao có thể trùng hợp như vậy chứ.

Cố Ninh nhìn vách tường trước mặt, đôi mắt trong đêm lóe lên tia sáng.

Vừa rồi rõ ràng cô nhìn thấy rõ một vòng tròn màu vàng nhạt xung quanh con người của anh ta…

Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?!