Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 35: Luyện tập



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếp theo là bóng dáng cười to của mấy người Tam Ca đi xa dần.

Đám người đại đội Hai sắc mặt đều biến hoá.

Đột nhiên, có một binh sĩ kêu: “Tôi không tin cô ta lợi hại như vậy, chắc chắn là có gian lận!” Sau đó cậu ta chạy tới bia ngắm, đứng nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng ủ rũ quay về, không nói thêm lời nào.

Trương Nhảy Quốc sắc mặt âm trầm khiến những người khác cũng không dám nói chuyện, sau một lúc anh ta mới vỗ vai Địch Tuấn nói: “Địch Tuấn, cậu thấy đấy, Tạ Ái Quốc không biết đâu tìm ra được một cô cháu gái lợi hại như vậy. Hơn nữa với khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể bách trúng bách thắng, chắc chắn là một tay lão luyện. Vậy nên từ hôm nay trở đi, việc tập luyện trong đội cậu không cần phải lo, chuyên tâm luyện súng cho tôi.”

Địch Tuấn gật đầu: “Rõ! Thưa đội trưởng.”

Có người lại hỏi: “Nhưng thưa đội trưởng, cô gái kia không phải là cháu gái của Tam Ca sao?”

Trương Nhảy Quốc nhíu mày, nói: “Cháu gái cái gì. Nếu cậu ta có cháu gái lợi hại hại như vậy đã không hận khua chiêng gõ trống cho mọi người trên thế giới đều biết rồi, làm gì có chuyện giấu đến tận bây giờ? Thỉnh thoảng các cậu thử đi loanh quanh do thám đám người Tam Ca xem cậu ta sao lại tìm được cô ta. Bằng không, về sau sẽ bị đám người kia cười vào mặt! Hừ, còn thất thần cái gì? Tiếp tục luyện tập cho tôi!”

Đám binh lính đại đội Hai thấy Trương Nhảy Quốc nổi giận liền vội vàng tiếp tục luyện tập.

Mặt khác, ở bên kia, mấy người Tam Ca là một cảnh tượng vui vẻ.

Lúc này đã gần 11 giờ, Tam Ca trực tiếp cho kết thúc huấn luyện, mời mọi người đến tiệm cơm bên cạnh quân đội. Ngày thường bọn họ chỉ ăn đồ ăn đơn giản trong căng tin, thỉnh thoảng lại sang đây ăn để cải thiện chất lượng, tiện thể uống thêm một chút rượu.

Tam Ca dẫn theo tầm một trăm người, đồ đạc bếp núc cũng mang cả sang đây, chật kín cả cửa hàng.

Trương Tiểu Bạch bên kia đang nước miếng bay tứ tung, vô cùng sùng bái mà miêu tả tư thế bắn súng oai hùng của Cố Ninh và biểu cảm của đám người đại đội Hai kia. Ngay cả Cố Ninh cô cũng không biết chính mình đã bỏ lỡ những điều đó.

“Mấy người không biết đâu! Ban đầu cái đám người đại đội Hai kia đều mặt hướng lên trời, đội trưởng đại đội Hai lại càng không thèm nhìn qua. Nhưng nói thật, lúc đó thấy Cố Ninh không có gì đặc biệt, chúng tôi cũng không quá tin tưởng. Vừa đến trường bắn, Tam Ca liền giới thiệu Cố Ninh là cháu gái, đến đây để luyện súng thôi khiến cho đám người kia ở đằng xa đứng cười nhạo một trận. Kết quả là Cố Ninh bắn mười viên đạn, mười phát trúng bia, lại còn tất cả đều trúng hồng tâm!” Trương Tiểu Bạch vỗ đùi, mặt mày hớn hở qua chân múa tay: “Ai da, mấy người không tưởng tượng được đâu, lúc tôi báo cáo kết quả, mặt mũi đám người kia như nứt ra, rơi xuống vỡ vụn dưới đất! Còn cái người luôn được Nhị Ca bồi dưỡng, coi như là bảo bối, Địch Tuấn thì mặt mũi cả nghệch ra. Càng buồn cười hơn chính là biểu cảm của Nhị Ca, ôi cái mặt kia, đen y như cái đít nồi!”

Tiệm cơm nhỏ tức khắc vang lên một trận cười lớn.

Trương Tiểu Bạch tiếp tục nói: “Tiếp theo, Tam Ca kiền vỗ bả vai anh ta nói, ‘Lão Trương, quên không nói với cậu, Cố Ninh không chỉ là cháu gái tôi, mà là người lần này tôi chuẩn bị để đề cử vào lữ đoàn Năm Sao.’ Mấy người không ở đấy để xem, khi Tam Ca nói câu đấy, tôi thấy sướng hết cả người!”

“Cố Ninh! Cô đã từng tham gia quân đội chưa? Sao lại lợi hại như vậy?!” Một binh sĩ hỏi.

Bị mấy chục người nhìn chằm chằm như vậy khiến Cố Ninh có chút hoảng hốt, nói: “À… Không có, tôi chưa từng tham gia quân đội. Nhưng trước kia tôi đã từng đến sân bắn học thử.”

Mấy người binh sĩ kia còn muốn nói thêm gì đó thì vừa đúng lúc ông chủ mang đồ ăn lên.

Món ăn tuy đơn giản nhưng vô cùng phong phú, hầu hết đều làm từ thịt.

Trương Tiểu Bạch trêu ghẹo nói: “Hôm nay đại đội trưởng của chúng ta chính là bỏ cả gốc lẫn lãi! Tôi tới đây 2 năm cũng chưa tình thấy anh ấy bỏ tiền túi mời ai bao giờ đâu! Đây là lần đầu tiên phá lệ đó!”

Tam Ca cả giận nói: “Tên nhãi kia, Tết năm ngoái là ai đòi tôi mời?!”

Bên kia một binh sĩ cười nói: “Ha ha, đại đội trưởng, tôi nghe nói đó là tiền trung đoàn cấp phát, sao lại thành anh mời rồi?!”

“Tên nhãi này, ngày thường ngày bắn súng đánh nhau đã không lại ai rồi, đến lúc huấn luyện dã chiến thì bị người ta giết sạch! Các người cứ giúp tôi nở mày nở mặt trước cái đám người đại đội Hai kia thì ngày nào lão tử tôi đây cũng cao hứng mời mấy người! Hôm nay nhờ có Cố Ninh mà có thể dập tắt được sự kiêu ngạo của Nhị Ca. Tuy là vô cùng tốt nhưng chúng ta cũng không được đắc ý. Chúng ta phải không ngừng cố gắng. Trương Tiểu Bạch, Triệu Kiệt, Trâu Minh, Chung Húc!” Tam Ca đột nhiên gọi tên bốn người.

“Rõ, thưa đại đội trưởng!” Bốn người nhất trí đứng lên.

Tam Ca nói: “Bốn người từ hôm nay trở đi sẽ không cần tham gia huấn luyện hàng ngày nữa. Chuyển sang luyện súng với Cố Ninh ở sân tập bắn cho đến khi tuyển chọn người cho lữ đoàn Năm Sao.”

“Rõ, thưa đại đội trưởng!” Bốn người đều đồng thanh hô to.

Đám binh sĩ đều vỗ tay.

Cuối cùng Tam ca cầm chén rượu, nói với bọn họ: “Hôm nay tôi con mẹ nó thật là cao hứng, phá lệ uống một ly. Nếu ba ngày sau một người trong đây được chọn làm thành viên của lữ đoàn Năm Sao, lão tử tiếp tục mời mấy người ăn thêm một bữa. Đến lúc đó cho mấy người no say!”

“Rõ!” Đám binh sĩ lớn tiếng đáp ứng, tất cả đều cầm chén rượu trước mặt đứng dậy.

Bên kia ông bà chủ quán cơm nghe xong liền cười tít mắt.

Từ sau khi mạt thế xảy ra, lần đầu tiên Cố Ninh thấy náo nhiệt như vậy, trong nhất thời liền cảm thấy vô cùng xúc động.

Tam Ca giơ chén rượu trong tay, đối với Cố Ninh ngồi đối diện nói: “Kính Cố Ninh!”

Tất cả binh sĩ cũng theo Tam Ca, giơ chén rượu trong tay, đồng thanh: “Kính Cố Ninh!”

Cố Ninh cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không biết nghĩ gì liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, giơ chén rượu trước mặt. Cô mỉm cười nhìn mọi người, sau đó uống cạn một hơi.

Tiếp đó binh sĩ đều cười nói ngồi xuơng, bắt đầu ăn uống.

Đám binh lính từng người buông bát đũa trong tay, có người còn ăn quá no, ôm cái bụng căng tròn ngồi trên ghế thở dốc. Ánh mắt mọi người dần dần chuyển lên người Cố Ninh.

Cô vẫn tiếp tục ăn.

Bởi vì tính đến khẩu phần ăn của quân đội nên bát cơm đều được chủ quán sử dụng loại tương đối lớn, không giống với loại dành cho thiếu nữ đang trong thời kỳ giảm cân chút nào. Nhưng cô lại ăn liền một hơi năm bát cơm.

Hơn nữa xung quanh còn dư lại chút thịt nào đều bị cô gắp vào trong bát ăn hết.

Thức ăn vô cùng thơm nên cô tập trung ăn uống, giống như hiện tại ngoại trừ ăn ra không còn gì quan trọng hơn với cô. Cô ăn từng miếng lớn, má phồng to. Nơi này chỉ là một tiệm cơm nhỏ, tuy rằng đồ ăn cũng khá ngon nhưng cũng không đến mức này. Nhìn cô ăn như vậy khiến vài người đã ăn no cũng muốn ăn thêm một bát nữa.

Cuối cùng Cố Ninh cũng ăn xong, buông bát đũa xuống.

Bụng nhỏ của cô chỉ hơi phồng lên, cũng không có cảm giác quá nặng nề, từ trong đấy lòng cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy no kể từ khi xảy ra ‘biến dị’, cảm giác này vô cùng hạnh phúc.

“Cố Ninh, cô có no quá không? Có muốn tôi chạy qua phòng y tế lấy cho cô mấy viên thuốc tiêu hóa không?” Trương Tiểu Bạch hỏi.

“Không cần, tôi không sao.” Cố Ninh nhẹ nhàng đúng lên: “Đi thôi.”

“Lợi hại! Thật là lợi hại!” Trương Tiểu Bạch nhìn cô nhẹ nhàng đứng lên thì kinh ngạc nói.

Ăn uống no say, đám binh lính tất cả đều ra ngoài cửa tiệm cơm đứng chờ.

Khi Tam Ca đưa tiền cho bà chủ, Cố Ninh thấy tay của anh ta run lên, còn tưởng Cố Ninh không nhìn thấy nên trên mặt chỉ lộ ra vẻ không có chuyện gì.

Sau đó cả đám người lại cuồn cuộn đi vào cổng quân đội.

Dọc đường đi, Cố Ninh như là đại minh tinh được vây lại ở vị trí trung tâm, binh sĩ thì mồm năm miệng mười hỏi cô bí quyết. Tam Ca thì bị ép ra ngoài rìa, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thê lương.

Đằng xa có một người lính trung niên, mày rậm, mắt to đi cùng vài người lính trẻ tuổi đi qua, cười nói với Tam Ca: “A, lão Tạ, sao hôm nay lại náo nhiệt vậy?”

“Rất tốt.”

Đám binh sĩ mồm năm miệng mười chào hỏi.

Cố Ninh nhìn thấy sự nhiệt tình cùng nụ cười trên mặt họ, đoán rằng mấy người này chắc có quan hệ tương đối thân thiết với đại đội trưởng.

Tam Ca cũng cười nói: “Lão Chu à! Tôi vừa nới đưa bọn họ ra ngoài ăn cơm, bây giờ mới về.”

Chu Trạch Khải cười to, nói: “Cậu á! Người chỉ vắt cổ chày ra nước như cậu cũng nỡ bỏ ra mấy tờ Mao hả?”

Đám binh sĩ liền cười vui vẻ, đến Cố Ninh cũng không nhịn được hơi mỉm cười.

Sau đó Chu Trạch Khải mới chú ý đến Cố Ninh. Rốt cuộc thì mái tóc vàng rực của Cố Ninh cũng dễ thấy hơn giữa một đám lính mặc quân phục màuu xanh lá cây.

“Ồ, mấy cậu có khách sao! Lão Tạ, giới thiệu một chút đi.”

Tam Ca cười cười, sau đó nói: “Là cháu gái của tôi.” Anh ta dừng lại một chút, lại đắc ý bổ sung: “Cũng là người tôi chuẩn bị đề cử cùng đám người Tiểu Bạch tham gia tuyển chọn cho lữu đoàn Năm Sao.”

Chu Trạch Khải thoáng lắp bắp kinh hãi, nhìn Cố Ninh vài lần, đột nhiên bừng tỉnh nói: “Tôi nghe nói hôm nay đại đội trưởng đội Hai phát điên ở trường luyện súng, hóa ra là do cô gái nhỏ này?! Hỏi sao một người vắt cổ chầy ra nước như cậu cũng dám rút ra mấy tờ Mao, thực sự là đào được một bảo bối nha!”

Sau đó còn nói thêm: “Thế nào, lần này nắm chắc mấy phần?”

Tam Ca liền nói: “Thành thật mà nói, tôi cũng không dám chắc, còn phải xem những người được chọn để tuyển chọn vào lữ đoàn Năm Sao như thế nào nữa. Nếu giống như mấy năm trước thì chắc không có vấn đề gì.”

Chu Trạch Khải cũng có chút kinh ngạc: “Năm ngoái đám người lữ đoàn kia giết chết ba người của chúng ta. Xem ra cậu tin tưởng cô gái nhỏ này thật.”

“Được, cố lên, khẩu khí tốt lắm. Nếu thực sự được chọn, cũng coi như giúp chúng ta xả giận.” Chu Trạch Khải nói với Cố Ninh, có vẻ lữ đoàn Năm Sao kia đắc tội với không ít người.

Tam Ca lại nói: “Được, lão Chu, tôi còn không biết anh sao. Chắc chắn là anh lại giấu đi mấy ‘vũ khí bí mật’, đến thời điểm mấu chốt mới lộ ra. Dù sao đến lúc trên sân thi đấu sẽ được diện kiến thôi.”

“Được, được! Đến lúc đến thi đấu sẽ thấy thôi. Mặc kệ ai thắng, đều coi như là rửa mối nhục xưa.” Chu Trạch Khải cười nói.

Sau đó mọi người tạm biệt nhau.

“Đại đội trưởng, anh nói vũ khí bí mật là thật hay giả?” Trương Tiểu Bạch thò mặt qua hỏi.

“Lão Chu kia chính là cáo già, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng là ai còn phải chờ ba ngày sau khi lữ đoàn Năm Sao đến chúng ta mới biết được.” Tam Ca nói tiếp: “Cậu cũng đừng tò mò quá. Bây giờ bốn người các cậu ra trường tập bắn với Cố Ninh đi.”

Cố Ninh lúc này cũng không vội vàng rời đi, cô không quá tự tin vào tài bắn súng của bản thân có thể đánh bại lữ đoàn Năm Sao, cho nên việc duy nhất cô là cố gắng hết sức, để nâng cao sức mạnh của bản thân.

Cô liền đi theo Trương Tiểu Bạch đi đến trường bắn.

Địch Tuấn cùng mấy người đại đội Hai vẫn còn đang luyện bắn, có vẻ như còn chưa được ăn trưa.

Trương Tiểu Bạch đã được ăn no liền vuốt vuốt bụng hơi phồng lên của mình nói: “Ai da, mấy người còn chưa được ăn cơm sao? Đại đội trưởng cũng quá tàn nhẫn đi, đến cơm cũng không cho ăn.”

Đám người đại đội Hai cũng không thèm để ý Trương Tiểu Bạch khiêu khích, ánh mắt chỉ tập trung ở Cố Ninh.

Địch Tuấn chỉ liếc nhìn cô một lần rồi tiếp tục nhắm bắn vào bia.

Người phụ trắc trường bắn đưa súng cho Cố Ninh. Cô nhận thương sau đí nằm sấp xuống đất, nhắm chuẩn bia đằng xa, bắt đầu luyện tập.

Mấy người Trương Tiểu Bạch thấy bộ dáng nghiêm túc của Cố Ninh cũng không cười nữa, mỗi người tìm một vị trí, bắt đầu nghiêm túc luyện bắn.

Độ giật của súng này rất lớn, hơn nữa tiếng súng cũng rất to tạo nên kích thích lớn cho màng nhĩ nên mọi người thường nghỉ một lúc sau ba mươi đến bốn mươi phát súng.

Nhưng Cố Ninh không hề ngừng lại.

Mấy người Trương Tiểu Bạch đều bị làm cho sửng sốt.

Đám người đại đội Hai đổ dồn ánh mắt sang bên này. Địch Tuấn nhìn Cố Ninh vẫn nằm bất động đằng kia, khôgn hề có ý định nhúc nhích thì biểu cảm phức tạp, tiếp tục nằm xuống tập bắn.

Mãi cho đến 4 giờ chiều, Cố Ninh mới kết thúc buổi luyện tập ngày hôm nay, đứng lên giãn cơ thể. Toàn bộ quá trình, thỉnh thoảng cô có điều chỉnh lại tư thế, nhưng không đứng lên lần nào.

Ánh mắt nhìn cô của Trương Tiểu Bạch, Chung Húc và mấy người còn lại chỉ có thể gọi là hãi hùng.

Trương Tiểu Bạch cũng không biết dùng từ nào để miêu tả Cố Ninh, đứng nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Thật biến thái…”

Thời điểm Cố Ninh vay tiền Tam Ca, anh ta nghe xong liền lập tức cự tuyệt. Nhưng nghĩ đến cô chính là niềm hy vọng duy nhất giúp bọn họ rửa nỗi nhục xưa, hơn nữa cô còn hứa nhất định sẽ trả lại, cộng với việc nhìn cô cũng không giống kẻ lừa đảo thì anh ta mới rút ra mấy trăm tệ, trịnh trọng đưa cho cô, nói: “Cố Ninh, đây chính là tiền tiêu vặt trong tháng này của tôi. Cô phải trân trọng nó.”

Editor: Hự, đọc đoạn này thương Tam Ca ghê gớm 

Cố Ninh thực sự bị hình tượng này của Tam Ca là cho không nhịn được cười, nói: “Anh yên tâm, Tam Ca. Tôi nhất định sẽ trả cho anh sớm thôi.” Đây là tiền để mai cô gọi taxi đến đây, hiện tại cô thực sự rất nghèo.

Tam Ca phất tay với cô: “Được, được, ngày mai tới đây sớm một chút.”

Cố Ninh liền ngồi lên xe quân đội.

Điều kì diệu chính là, chiếc xe quân đôi mà cô đang ngồi chính là chiếc xe mà cô đã ngồi ở mạt thế.

Người đưa cô về cũng là La Long.

Cố Ninh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, một đường cả hai đều im lặng.

Lúc đi đến quảng trường gần nhà, Cố Ninh kêu: “Đưa tôi tới đây được rồi, cảm ơn cậu.”

Sau đó liền tạm biệt.

Cố Ninh đi bộ về nhà.

Về đến nhà ba Cố đã đi dạy về.

Buông tờ báo đang đọc, ông quan tâm hỏi: “Ăn cơm chưa? Hôm nay phỏng vấn như thế nào?”

Cố Ninh đã chuẩn bị sẵn lời thoại trong đầu, liền nói: “Con ăn ở bên ngoài rồi. Con phỏng vấn bên kia không ổn lắm, nhưng sau đó Phương Pháp đã giới thiệu cho con một nhà điều kiện khá tốt, phụ đạo toàn thời gian, còn có bao ăn uống nữa, một ngày 300 đồng.”

Mẹ Cố đang rửa bát trong bếp vừa nghe thấy cô nói, chưa kịp lau khô tay đã chạy ra: “Đãi ngộ cao thế sao? Có nói phải làm trong bao lâu không?”

Cố Ninh mơ hồ nói: “Chắc ba tháng cũng không thành vấn đề.”

Ba Cố bình tĩnh nói: “Sẽ không phải lừa đảo chứ? Hiện tại nhiều thủ đoạn lừa đảo lắm đấy!”

Mẹ Cố lau tay ướt vào tạp dề, đánh vào vai ba Cố: “Ông nói bậy bạ gì vậy?! Ông không nghe Ninh Ninh nói sao, đó là do tiểu Phương giới thiệu. Cậu ấy lại là cảnh sát, chẳng lẽ còn giới thiệu kẻ lừa đảo cho con?” Bà còn vui vẻ đếm: “Một ngày được 300 đồng, một tháng 30 ngày, vậy là được 9000 nha. Ba tháng là được gần ba vạn rồi!”

Ba Cố hỏi: “Không có ngày nghỉ à?”

Cố Ninh bình tĩnh nói: “Không.”

Mẹ Cố nói: “Ai nha, cậu tiểu Phương này thật là tốt! Sao cậu ấy lập tức liền có thể tìm được nơi làm đáng tin cậy như vậy cho Ninh Ninh như vậy chứ?! Ninh Ninh, mai con mời cậu ấy tới đây ăn một bữa đi! Cũng cảm ơn cậu ấy một chút.”

Cố Ninh đã sớm có chuẩn bị, nói dối vô cùng thuận miệng: “Phương Pháp là cảnh sát, rất bận rộn. Hơn nữa con cũng sẽ rất bận nên hôm nay con đã mời anh ấy một bữa rồi.”  

Mẹ Cố có chút thất vọng: “Vậy được rồi.”

Xong xuôi cô liền tắm rửa, vệ sinh cá nhân, thay ra một bộ quần áo ngủ mới.

“Hôm nay con đi cả một ngày, cảm thấy hơi mệt nên con ngủ trước nhé.”Cô chúc ba mẹ Cố ngủ ngon xong liền về phòng ngủ. Vừa trở về phòng, vẻ mệt mỏi trong người cô lập tức biến mất, ánh mắt trở nên tràn đầy sức sống. Cô mặc lại bộ đồ thể thao bẩn thỉu, sau đó nghĩ về không gian kia. Trở lại cô liền đi qua cánh cửa quay về mạt thế.

Nơi cô xuất hiện vẫn là tiệm cơm nhỏ.

Tuy rằng trước khi qua cô đã tính toán thời gian ở thế giới này nhưng vẫn theo phản xạ nhìn đồng hồ trên tay.

Dựa vào tính toán của cô, bây giờ chắc đã qua buổi chiều một chút, khoảng 2 giờ.

Nhưng nhìn đồng hồ thì bây giờ mới là 11 giờ trưa.

Nếu không phải đã qua ngày mới, vậy thì có nghĩa là chênh lệch thời gian giữa hai thế giới đã từ một phần hai thành một phần ba.

Cố Ninh còn chưa kịp suy nghĩ gì về những biến hóa này thì đột nhiên có vài tiếng súng kịch liệt vang lên khiến cô bừng tỉnh! Tiếng súng phát ra từ cổng chính! Mà cùng với lúc đó, cô liền ngửi thấy một mùi hôi thối thoảng qua. Trong lòng cô liền vang lên chuông cảnh báo, với kinh nghiệm trải qua vô số lần thoát chết, cô không chút do dự nép vào cửa hông. Mà cùng cô hành động, một đôi mắt xanh lục vẫn luôn ngủ đông ở một nơi tăm tối nào đó liền mở to!