Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 39: Lên đường săn tinh hạch



Sau khi nghe được tin tức từ Cố Ninh, Tam Ca phải mất hơn nửa ngày mới khôi phục được tinh thần.

Đột nhiên anh ta hét lên một tiếng, hóa ra điếu thuốc anh ta đang hút đã cháy đến tận ngón tay.

Sau khi dụi đi tàn thuốc, tâm tình Tam Ca mới hòa hoãn được một chút, nhìn Cố Ninh nói: “Cô nói lại lần nữa xem? Cái gì mà trong đầu tang thi có tinh hạch, ăn xong lại còn có thể làm người ta có đặc dị công năng?”

“Gọi tắt là dị năng.” Cổ đạo trưởng đứng bên cạnh bổ sung thêm.

Tam Ca theo bản năng liếm môi, nói: “Sao nghe thần bí vậy?”

Cố Ninh cũng không cho Tam Ca thời gian suy nghĩ, lập tức nói: “Tam Ca, hiện tại mọi người trên toàn thế giới đã biết tác dụng của tinh hạch lên con người và đã bắt đầu hành động. Từ nay về sau, mỗi một phút chậm trễ, chúng ta có khả năng sẽ bị tụt lại phía sau.”

Tam Ca vừa nghe lời này, liền từ mặt đất đứng lên, đối với đám binh lính còn đang ngây người ra nói: “Còn nhìn cái gì? Tất cả đều lên tinh thần cho tôi! Súng ống đạn dược, chuẩn bị đầy đủ, mười phút sau chúng ta lên đường!”

Sau đó, anh ta tiếp tục ra lệnh: “Lâm Khải, Vương Trương, Dương Ba, Trương Phong, bốn người các cậu phụ trách ở lại bảo hộ cho ba mẹ Cố Ninh.”

Bốn người Lâm Khải trên mặt tràn đầy hưng phấn lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, nhưng cũng không hề phản đối mệnh lệnh của Tam Ca mà chỉ vô lực nói: “Rõ.”

“Các cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không thiếu phần của các cậu.” Trương Tiểu Bạch vừa nạp đạn vào súng vừa an ủi bọn họ. Còn Trương Dương thì vui vẻ ra mặt, không nghĩ tới Tam Ca sẽ chọn mình đi theo thay vì để anh ở lại.

Cố Ninh nhìn bọn họ bận rộn chuẩn bị súng ống đạn dược thì ở bên cạnh nhắc nhở: “Nếu không cần thiết thì không nên sử dụng đến súng đạn, miễn cho lại thu hút thêm tang thi tới. Những khẩu súng này chỉ nên dùng cho trường hợp khẩn cấp thôi.”

Tam Ca liền nói: “Yên tâm đi, chúng tôi mỗi ngày đều ra ngoài nên đương nhiên biết điều này. Súng ống chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp nếu không thể đối phó trực tiếp được như con chó tang thi ngày hôm đó hoặc là cả đàn tang thi thôi. Sau cùng thì bắn một viên thì sẽ ít đi một viên, chúng tôi cũng không nỡ dùng.”

Cố Ninh gật đầu yên tâm. Kinh nhiệm giết tang thi của Tam Ca cũng không kém cô là bao, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Mười phút sau, mọi người đã chuẩn bị xong.

Xếp thành hai hàng.

Nhóm binh lính ngày thường hiếm khi trịnh trọng như vậy để ra ngoài cứu những người sống sót, nhưng bây giờ không thể che dấu được vẻ kích động trên khuôn mặt, ánh mắt rạng ngời.

“Tam Ca, tôi có thể nói vài lời không?” Cố Ninh đột nhiên nói.

Tam Ca sửng sốt một chút, mới nói: “Cô nói đi.”

Sau đó liền nhường chỗ cho cô.

Nhóm binh lính có chút nghi hoặc nhìn cô, đương nhiên, không phải là không kiên nhẫn, mà là nghi hoặc, dù sao bọn họ cũng hiểu, tin tức mà Cố Ninh nói quan trọng như thế nào, mà tin tức này cô không nhất thiết phải nói cho bọn họ, không thể nghi ngờ đây là một ưu ái vô cùng lớn đối với bọn họ. Cho nên ngay cả những người lính chưa từng tiếp xúc với cô trước đây cũng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng thiện cảm.

Cố Ninh nhìn lướt qua khuôn mặt của từng người một, rồi trầm giọng nói: “Hiện tại thế giới đều đang tiến hóa, không chỉ nhân loại nhận được đãi ngộ này, mà còn có cả tang thi, cùng với đó, nguy hiểm hơn cả là động thực vật biến dị. Tôi hy vọng, mọi người không bị tinh hạch khiến cho choáng váng đầu óc, mà phải luôn giữ được bình tĩnh, mọi hành động đều dựa trên điều kiện tiên quyết là giữ được mạng sống.”

Nghe cô nói vậy khiến cho vẻ hưng phấn trên mặt những binh lính dần nhạt đi. Đúng vậy, những gì bọn họ nghĩ bây giờ là làm sao để có thể mau chóng giết được nhiều tang thi có tinh hạch, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể họ sẽ mất đi cảnh giác cao độ, lời nói này của Cố Ninh như một lời cảnh tỉnh, khiến bọn họ trở nên tỉnh táo hơn.

Tam Ca nghe vậy cũng gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua đám binh lính, sau đó nghiêm túc nói: “Cố Ninh nói không sai, tinh hạch quan trọng thât, nhưng mạng người quan trọng không kém! Tôi hy vọng, lúc đi bao nhiêu người, thì đến lúc về cũng còn từng ấy người!” Anh ta dừng lại một lát, giọng điệu có chút đau buồn: “Ba đại đội mà giờ chỉ còn lại mấy người các cậu, cũng không thể để tôi trở thành tư lệnh không quân* chứ.”

*Không quân ở đây ý chỉ không có lính.

Nghĩ đến những đồng đội đã hy sinh trên đường đi, hay những người không kịp chạy trốn vào những ngày đầu tiên của mạt thế, vẻ hưng phấn trên mặt những binh lính đó nhạt dần, rồi biến thành kiên định: “Rõ! Thưa chỉ huy!”

Tam Ca cũng không sửa lại cách xưng hô, chỉ quay sang gật đầu với Cố Ninh, ý bảo có thể bắt đầu đi được rồi.

Lúc này bọn trẻ đã dậy, nhìn thấy các chú bộ đội đi ra ngoài liền háo hức chen chúc bên cửa sổ nhìn bọn họ.

Những người lính kiên nhẫn chào tạm biệt bọn trẻ, còn nói khi về sẽ mang đồ ăn ngon về cho bọn chúng.

Bỗng nhiên, Cố Ninh cảm thấy có một bàn tay nhỏ rụt rè nắm lấy tay cô, sau đó lại nhanh chóng buông ra. Cô có chút kinh ngạc cúi đầu, liền thấy một đứa bé thoạt nhìn bé hơn Hướng Hứa một chút, tầm sáu, bảy tuổi. Cô bé mở to đôi mắt, trong ánh mắt có chút tò mò, có chút sùng bái, còn có chút sợ sệt, như sợ sẽ bị Cố Ninh trách cứ. Cố Ninh bỗng cảm thấy tim như thắt lại, trên mặt không nhịn được liền nở một nụ cười với cô bé. Cô bé sững sờ một lúc rồi lập tức nở nụ cười thật tươi với cô.

Mãi cho đến khi lên xe, trong đầu Cố Ninh vẫn hiện lên nụ cười nhỏ đầy chân thành đó của cô bé.

Lần này lên đường bao gồm hai mươi ba người, tính cả Tam Ca, cộng thêm Cố Ninh, cổ đạo trưởng, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Hoàng Mộng Dao cùng chị em Hướng Hứa, Hướng Dật, tổng cộng vừa đúng ba mươi người.

Tam Ca ban đầu còn ngạc nhiên vì thấy Cố Ninh đem Hướng Hứa theo, nhưng đến khi nghe nói cô bé có dị năng thì liền cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Ba mươi người được chia làm hai xe.

Xe Cố Ninh bao gồm cổ đạo trưởng, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng, Hứa Hứa, Hướng Dật, còn có cả Trương Dương, Trương Tiểu Bạch cùng bốn binh lính khác. Một người là người đứng gác cùng Trương Tiểu Bạch ngày hôm đó, tên là Thạch Lỗi, đám binh lính thường gọi đùa anh ta là ‘Cục Đá’. Còn ba người còn lại lần lượt là Thái Dũng, Điền Phi, Hồ Quang Minh. Ở thế giới kia, cô đã từng gặp bọn họ một lần, chỉ là ở nơi đây, chỉ có thể coi như là không quen biết.

Xe còn lại được Tam Ca cầm lái, đi đằng trước mở đường.

Mỗi xe đều được trang bị một bộ bộ đàm để duy trì thông tin, phạm vi hoạt động là trong vòng một nghìn mét.

Mà Hướng Hứa, từ khi xe đi ra khỏi cổng trường, tinh thần lực của cô đã âm thầm tràn ra ngoài, bao trùm khắp phạm vi năm trăm mét đổ lại.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn với nhau, những người lính bắt đầu lấy thức ăn mang theo ra.

Có lẽ vì để tiết kiệm cho đám trẻ, thức ăn bọn họ có ít đến thảm thương, chỉ có một mẩu bánh mỳ nhỏ. Bọn họ hỏi chủ động hỏi Cố Ninh và những người khác có muốn ăn không, đến khi nhận được câu trả lời mới bắt đầu ăn cơm. Trừ bỏ Trương Dương có vóc dáng nhỏ bé ra thì đám người Trương Tiểu Bạch đều là thanh niên cường tráng, có thể tưởng tượng một mẩu bánh mỳ nhỏ này chắc chắn không thể khiến bọn họ ăn no được. Mà đã từ lâu, họ cũng quên mất cảm giác no là như thế nào rồi.

Cố Ninh lặng lẽ lấy ra một túi vật tư nhỏ từ trong ba lô ra, trong đó có một ít sô cô la, lạp xưởng và bánh mỳ. Cô đưa túi cho Trương Dương, sau đó nói: “Chia ra đi, không thể để bụng đói đi đánh ‘giặc’ được.”

Một số binh lính một bên cự tuyệt một bên nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn là Cố Ninh kiên trì phát cho mỗi người một ít mới khiến cho bọn họ đủ no.

Nhưng bọn họ cũng không dám để cho mình ăn no mà tiết chế lại, chỉ ăn đến lửng dạ liền đem đồ còn lại cất đi.

Lúc này, dù là cổ đạo trưởng, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Hoàng Mộng Dao hay bốn người mới gia nhập đều có chút xúc động khi thấy cảnh này. Bọn họ tồn tại đến ngày hôm nay, thậm chí còn có những lúc còn không có đồ ăn mà ăn, vì vậy họ cảm thấy mình vô cùng may mắn khi có thể đi cùng Cố Ninh. Chỉ cần ra khỏi cửa cổng trường, Cố Ninh luôn có cách thu thập vật tư, tuy rằng số lượng không nhiều lắm nhưng đối với mạt thế mà nói, cũng đủ khiến người khác điên cuồng.

Nhưng trong lòng bọn họ biết rõ rằng, nếu lần này họ tiến hóa dị năng không thành công, sợ rằng cuối cùng sẽ phải chia tay với Cố Ninh tại đây. Nghĩ đến chính mình lại trở lại như ngày xưa, vì miếng ăn mà liều mạng (đoạn này để thập tử nhất sinh đc ko nhỉ?), cổ đạo trưởng trong lòng liền âm thầm hạ quyết tâm, nhất định lần này phải lôi hết tài năng, bản lĩnh mà mình cất giữ bao lâu nay ra, cho dù tiến hóa không thành công cũng phải biểu hiện được bản lĩnh của mình.

Nhất thời trong thùng xe, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.

Ngược lại, Hướng Hứa, người được Cố Ninh công nhận cùng với ‘tặng phẩm’ là Hướng Dật tâm trạng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hướng Hứa vẫn luôn an tĩnh ngồi bên cạnh Cố Ninh đột nhiên lên tiếng: “Có năm chiếc xe vừa đi ra khỏi điểm tập kết. Họ đi theo lộ trình của chúng ta.”

Cố Ninh liền lập tức đoán được đó là nhóm người Bạch Lang sau khi đã thu thập được tin tức từ Bùi Kính. Có thể còn có đám người Nhan Ngọc đi theo.

Cố Ninh có vài phần lo lắng, nếu người của hai bên đều đi cùng một lộ trình và cùng một mục tiêu thì một khi gặp nhau sẽ khó tránh khỏi phát sinh xung đột. Bên phía Bạch Lang người đông kẻ mạnh, lại có không ít dị năng giả, nên dù bọn họ có tài thiện xạ tốt hơn người nhưng nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn nổ ra một trận đấu súng. Mà bên kia còn có một người mà cô cô cùng khiêng kị, Ân Tang, một khi xảy ra xung đột, người chịu thiệt chính là bọn cô.

“Em có biết trong mấy người bọn họ có bao nhiêu người là dị năng giả không?” Cố Ninh hỏi.

“Không.” Hướng Hứa thành thật mà nói: “Năng lực hiện tại của em chỉ có thể phát hiện ra được sự dao động khi họ sử dụng dị năng của mình… Bọn họ đang tăng tốc.” Cô bé đột nhiên nói.

Cố Ninh lập tức cầm lấy bộ đàm, đây là lần đầu tiên cô sử dụng nên phải hỏi Trương Dương cách sử dụng. Sau đó nhanh chóng báo cáo với Tam Ca chuyện Bạch Lang cũng đã rời khỏi nơi tập kết và có cùng lộ trình với bọn họ. Hơn nữa cô cũng nói những lo lắng của mình cho anh ta.

Nhưng phản ứng của Tam Ca rất bình tĩnh: “Mọi người đều có mục tiêu riêng của bản thân, không ảnh hưởng đến nhau. Cô không cần phải lo lắng quá đâu.”

Cố Ninh hiển nhiên không bởi vì Tam Ca bình tĩnh mà giảm bớt cảnh giác,, dù sao khi vừa gặp mặt Bạch Lang, cô đã biết anh ta không phải người dễ đối phó. Cho dù bọn họ chịu lùi một bước, cũng không thể lần nào cũng lùi hết lần này đến lần khác.

Mà Bạch Lang chắc chắn là người được một tấc liền tiến thêm tấc nữa.

Bọn họ so với Cố Ninh thì biểu hiện nóng vội hơn nhiều, không đến năm phút sau, năm chiếc xe phóng với tốc độ cao từ phía sau gào thét mà tiến tới. Sau đó nhanh chóng vượt qua xe bọn họ.

Mọi người trong xe đều không nói gì. Tất cả mọi người ngoại trừ Cố Ninh cùng Hướng Hứa đều lộ ra nét mặt lo lắng, đến sớm hay đến muộn đều có khác biệt rất lớn.

Cố Ninh lúc này cũng ổn định lại, điều cô sợ là đám người Bạch Lang định làm ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ bọn họ vội vàng như vậy khiến cô càng hạ quyết tâm. Rốt cuộc thì bọn họ có Hướng Hứa làm ra đa nên vẫn chiếm không ít ưu thế.

Hai chiếc xe quân sự tiếp tục không nhanh không chậm đi về phái trước. Sau khi đi qua phạm vi được dọn dẹp của điểm tập kết liền bắt đầu xuất hiện một ít va chạm, xe xóc nảy liên tục, bốn bánh xe nghiền nát xác tang thi trên đường, khiến cho máu thịt vương vãi khắp nơi.

Nửa giờ sau, hai chiếc xe dừng lại để Hướng Hứa kiểm tra khu vực an toàn.

Nơi đây là rìa khu vực trung tâm thành phố, cách quảng trường Mười Một và phố đi bộ khoảng ba, bốn con phố. Đó cũng là nơi Cố Ninh dự định sẽ tới sau khi tiến hóa thành công, nhưng hiện tại đối với bọn họ mà nói, đó là nơi nguy hiểm nhất thế giới.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Cố Ninh thậm chí có thể cảm nhận được sự nguy hiểm cách đây ba, bốn con phố.

Sau khi xuống xe, người ở hai xe đi xuống hội họp với nhau.

Hiện tại đã là 1 giờ 30 phút chiều, dựa vào tốc độ mặt trời xuống núi hiện nay, khoảng giờ 5 giờ trời đã tối, thời gian của bọn họ không còn nhiều.

Vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ không thể không chia thành hai nhóm.

Tam Ca mang theo một cái đồng hồ kim loại kiểu cũ, hai người hẹn nhau, bất luận xảy ra chuyện gì, 4 giờ 30 phút phải có mặt ở đây. Đồng thời phải báo cáo tình hình liên tục qua bộ đàm.

Tam Ca nói: “Nếu chúng tôi không về kịp, mọi người cứ đi trước, tuyệt đối không được chờ đợi.”

Cố Ninh gật đầu, sau đó nói: “Anh cũng vậy.”

Sau đó hai nhóm người nhanh chóng tạm biệt, lần lượt đi về hai hướng khác nhau.

Dù phía trước phát sinh chuyện gì, những nguy hiểm gì đang chờ đợi bọn họ, lúc này họ hoàn toàn không biết, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.