Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 43: Thịt khô



Rất nhanh, những người khác cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, nhưng mạt thế còn có thể diễn ra được thì còn có gì không thể nữa chứ.

Cô gái có má núm đồng tiền tựa như nhìn ra đc nghi ngờ của Cố Ninh, ngượng ngùng nói: “Nơi này của chúng tôi đã lâu lắm rồi không có người còn sống tới.”

“Mấy người vẫn luôn ở đây từ khi mạt thế xảy ra?” Cố Ninh bị họ đưa đến một chỗ đất trống, ngồi xuống nghỉ ngơi, như là thuận miệng hỏi.

“Đúng. Ban đầu chỉ có vài người, sau càng ngày càng nhiều người tìm đến, có người ở lại cũng có người rời đi. Hiện tại chỉ còn lại chúng tôi, chúng tôi lá gan nhỏ, không dám mạo hiểm ra ngoài, mọi người đến chúng tôi thực sự rất hoan nghênh.” Cô gái có má núm đồng tiền cười nói.

Trương Tiêu Bạch tò mò nói chen vào: “Các cô nhiều người như vậy, đồ ăn kiếm đâu ra?”

Cô ta mỉm cười: “Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ ra ngoài kiếm chút đồ ăn.”

Trương Tiêu Bạch nói: “Bên ngoài nhiều tang thi như vậy, kiếm đồ ăn chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ?”

Cô ta mỉm cười, nói: “Tôi nghĩ mọi người chắc hẳn đều mệt rồi, không quấy rấy mọi người nữa, mọi người cứ nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn.” Cố Ninh lại một lần nữa cảm ơn bọn họ.

“Không cần khách khí, gặp được mọi người mới là may mắn của chúng tôi.” Trên mặt cô ta nở ra một nụ cười chân thành. Sau đó liền mỉm cười gật đầu với những người khác, xoay người rời đi.

“Sao tôi cứ cảm thấy cô ta vừa rồi giống như khó chịu chúng ta nhỉ? Tôi nói gì sai sao?” Trương Tiêu Bạch mẫn cảm nói.

Cố Ninh nghe vậy ánh mắt cũng hơi ngưng lại, nhìn bóng dáng cô gái rời đi có chút suy tư.

Những người khác đều vô cùng mệt mỏi, đều tự tìm một góc nhỏ hoặc nằm nghỉ ngay tại chỗ. Nhóm người Cố Ninh bên này cùng Bạch Lang bên kia tự nhiên tách ra thành hai góc, vừa rồi mới cùng nhau tìm được đường sống trong chỗ chết nên địch ý cũng giảm bớt, đều tự mình nghỉ ngơi, chỉnh đốn bản thân.

Đối với những ánh mắt mù mịt hướng tới, mọi người cũng không quá để ý, cảm thấy vô cùng bình thường.

Mà cảm giác quái dị trong lòng Cố Ninh vẫn không hề giảm xuống.

Cô vô cùng mệt mỏi dựa vào tường nghỉ ngơi, cơ bắp vẫn luôn căng cứng cũng thả lỏng đôi chút, khép hờ đôi mắt cẩn thận quan sát tình huống gian phòng này.

Có lẽ đã một thời gian dài không được phơi nắng, những người ở đây làn da này đều trắng bệch, bọn họ ngẫu nhiên đi lại trong phòng làm việc của mình, động tác vô cùng thong thả, như là sợ bị lãng phí sức lực, ai nấy đều ốm yếu, tử khí khắp người. Hấp dẫn chú ý của Cố Ninh chính là đống đồ chất thành chồng trong góc, không biết đó là thứ gì nhưng hình dáng có chút kỳ quái.

Mùi chua tanh khó tả cứ quanh quẩn trước mũi Cố Ninh, thậm chí còn có mùi máu tươi khó phát hiện…

“Là thi thể…” Hướng Hứa đè thấp âm thanh nói bên tai Cố Ninh, cô bé cúi đầu nhìn ngón tay mình, giọng nói run rẩy: “Đống đồ trong góc, là thi thể…”

Đồng tử Cố Ninh co lại, cùng lúc đó có một người đàn ông ngồi trong góc phía đối diện đột nhiên nhìn sang đây. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh ta rõ ràng mang ý cảnh giác và thăm dò. Cố Ninh cũng không hề hoảng sợ mà nhàn nhạt liếc nhìn anh ta rồi quay mặt đi như chưa có chuyện gì, trên mặt mang theo một chút ý cười nói chuyện với Hướng Hứa bên cạnh. Hướng Hứa cũng phối hợp cười tươi trả lời cô, giống như Cố Ninh vừa kể chuyện gì đó vô cùng hài hước.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Cố Ninh một lúc, sau đó nhìn sang cô bé đang cười đùa bên cạnh, xác định không có gì lạ mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác, còn bất an lấy tay ấn đống đồ bên cạnh mình ấn xuống.

Đột nhiên Trương Tiểu Bạch như nghe được điều Hướng Hứa nói, tò mò hỏi: “Thi thể? Cái gì thi thể cơ?”

Cậu ta nói câu này cũng không cố tình đè thấp giọng nói, âm thanh tuy không lớn nhưng lúc này không có ai nói chuyện, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh cho nên khi cậu ta vừa nói ra câu này, lập tức làm cho vô số ánh mắt hướng về phía bên này. Người đàn ông ngồi cạnh đống đồ cũng nhìn sang bên này, sắc mặt khẽ thay đổi. Mấy nam nữ trẻ tuổi vốn dĩ đang đứng nói chuyện cạnh cửa lúc này cũng bởi vì lời nói của Trương Tiêu Bạch mà lặng lẽ nhìn về phía bên này.

Cố Ninh mẫn cảm cảm giác được không khí thay đổi, trong lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt lại không hiện nửa phần khác biệt, giống như không phát hiện lời nói của Trương Tiêu Bạch có ý gì khác, chỉ trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Ồn ào cái gì? Bọn tôi đang nói lúc cậu phát hiện thi thể Ngô Cường không nghe lời Tam Ca nói, liền tùy tiện xông lên, nếu không phải tôi phản xạ nhanh, bây giờ cậu cũng thành thi thể thứ hai rồi.” Cố Ninh tựa hồ sợ ảnh hưởng tới người khác, giọng nói không lớn lắm, nhưng đủ rõ ràng cho bọn người kia nghe. Nhưng cô cảm nhận được, những ánh mắt cảnh giác đó vẫn không hề thuyên giảm.

Trương Tiêu Bạch bị Cố Ninh chỉnh đốn một phen, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, gãi đầu nói: “Lúc đó tôi nhất thời nóng vội… tôi đảm bảo lần sau nhất định sẽ cẩn thận.”

Nghe cậu ta nói như vậy, Cố Ninh liền cảm thấy những ánh mắt gắt gao đang nhìn chằm chằm mình lập tức biến mất, trong lòng tức khắc nhẹ nhàng thở ra, trên mặt còn mang chút tức giận.

Hướng Hứa bị Trương Tiêu Bạch phá, thiếu chút nữa tim rơi ra ngoài, lại thấy sắc mặt Cố Ninh tự nhiên, dăm ba câu liền đem nguy cơ hóa giải, tức khắc trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Trương Tiêu Bạch bị Cố Ninh dạy dỗ một phen liền ủ rũ tìm một góc ngồi tự kiểm điểm bản thân.

Không có cảm giác bị nhìn trộm nữa Cố Ninh mới cảm thấy yên lòng, ngược lại còn bắt đầu lấy góc áo của mình chậm rãi lau dao, đầu óc suy nghĩ về vấn đề khác.

Cỗ thi thể kia là ai? Vì sao lại để ở góc phòng chứ không xử lý?

Mà bây giờ đám binh lính đang lo lắng chuyện khác.

Trương Dương đứng ở cửa sổ nhìn ra phía xa, lo lắng nói: “Cũng không biết đại đội trưởng như thế nào?”

Trương Tiêu Bạch nói: “Chắc hẳn không có việc gì, thân thủ của Chung Húc cùng Trâu Minh rất tốt, mà Tam Ca cũng không phải loại ăn chay.”

Ngay cả người trước nay đều lạc quan Trương Tiêu Bạch cũng không dám nói một lời khẳng định, bất quá là đang tự an ủi chính mình.

“Mấy người đang nói Tam Ca?” Bạch Lang vẫn luôn dựa lưng vào tường nhắm mắt dưỡng thần nói, anh ta mở nửa con mắt liếc nhìn Cố Ninh một cái, sau đó lại nhắm mắt, duỗi người một cái lười biếng nói: “Tôi nhìn thấy nhóm người bọn họ bị tang thi truy đuổi, chạy về phía Quảng trường Mười Một.”

Sắc mặt đám binh lính đều thay đổi, Quảng trường Mười Một? Nơi đó là trung tâm thnafh phố náo nhiệt, chắc chắc có rất nhiều tang thi… nếu thực sự tới đó, kể cả có may mắn sống sót, thì làm sao có thể chạy ra được?

Sắc mặt Cố Ninh cũng hơi ngưng trọng, nhìn mặt Bạch Lang, cô không biết có nên tin anh ta hay không?

Cô đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra xa, bên này cùng hướng với Quảng trường Mười Một, chỉ là ở giữa bị một tòa nhà cao tầng che mất, căn bản không thể nhìn được tình hình bên đó. Cô lại cúi đầu nhìn về phía tầng một, một đám tang thi rậm rạp vẫn không chịu rời đi.

Nâng cổ tay lên, bây giờ đã là 4 giờ 10 phút. Hôm nay vốn dĩ chính là một ngày nhiều mưa, lúc này không trung đã tối đen, Cố Ninh nhìn đám mây đen che kín cả bầu trời, phảng phất như đang che giấu một con quái vật đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện mang đến thảm họa cho nhân loại.

Ngay cả không khí cũng trở nên nặng nề.

Cố Ninh bỗng nhiên vươn tay, một giọt nước lập tức rơi xuống tay cô.

“Trời mưa.” Cố Ninh nhìn mây đen bên ngoài nói. Ngay sau đó là tiếng mưa vang lên, vô số hạt mưa ngưng tụ lại rơi xuống đất, tầm tã mà trút xuống.

Đây là trận mưa đầu tiên sau khi mạt thế diễn ra, có ý nghĩa rất lớn.

Sau đó cô bị người khác đẩy sang một bên.

Những người ban nãy còn động tác chậm chạp, tràn đầy tử khí lập tức bừng bừng sức sống, cầm đủ loại đồ dùng khác nhau lao ra bên ngoài hứng nước.

Nhóm người Cố Ninh tất cả đều lùi về phía sau, nhìn đám người kích động kia có chút mờ mịt.

“Trận mưa này thật đúng lúc. Nếu không có trận mưa này, chúng tôi sẽ không còn nước uống. Xem ra hôm nay là một ngày lành.” Cô gái có má núm đồng tiền kia không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Cố Ninh, vừa nói vừa nhìn nhóm người đang hứng nước mưa.

Cố Ninh bỗng cảm thấy như câu nói của cô ta có ý vị khác, nhưng không hỏi mà chỉ nhàn nhạt cười, nắm chặt dao trong tay.

“Tôi rất thích cô.” Cô ta nghiêng đầu nhìn Cố Ninh nói: “Cô có thể ở lại đây với chúng tôi không?”

Cố Ninh lúc này mới phát hiện tròng mắt của cô ta có chút lạ thường, có điểm vô cùng đáng sợ, ngay cả hai bên má núm đồng tiền của cô ta cũng có chút quái dị. Sau lưng Cố Ninh cảm thấy thấy lạnh toát, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, còn mang theo vài phần lạnh lùng: “Còn có người chờ tôi ở nhà.”

“Thật là đáng tiếc.” Cô ta dường như thực sự cảm thấy luyến tiếc, hai bên má núm đồng tiền đều không thấy. Nhưng rất nhanh nó lại xuất hiện, nhẹ nhàng nói: “Cũng không sao, dù sao tang thi bên dưới còn chưa đi, bây giờ trời còn mưa to. Các cô cứ ở lại nơi đây một đêm đã, sáng mai hẵng đi.”

Cố Ninh tuy rằng trong lòng bởi vì cỗ thi thể kia còn có chút bất an, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

“Có nước, buổi tối có thể nấu thịt ăn.” Cô ta vừa nhìn trận mưa bên ngoài, vừa vui sướng nói.

“Các người có thịt ăn?” Cổ đạo trưởng đột nhiên lao qua, hiển nhiên là rất kinh ngạc.

“Đúng vậy, chúng tôi tìm được ít thịt ở bên ngoài, sau khi nấu chín rồi phơi khô có thể bảo quản được trong một thời gian dài. Hương vị tuyệt hảo. Ông muốn ăn thử trước hai miếng không?” Cô ta nói rồi thực sự lấy ra từ trong túi hai miếng thịt khô lớn bằng một ngón tay đưa cho cổ đạo trưởng.

Miếng thịt khá dày, nhưng màu sắc không phải là màu nâu sau khi phơi khô mà vẫn giữ được màu đỏ tươi ban đầu.

Cổ đạo trưởng vui sướng cầm lấy, miệng còn nói: “Như thế này có vẻ không được tốt lắm?”

Nhưng vừa nói xong lập tức nhét miếng thịt vào trong miệng, thực sự là rất lâu rồi ông chưa được ăn thịt, cầm hai miếng thịt khô liền không nhịn được mà muốn ăn ngay lập tức.

Dư quang của Cố Ninh nhìn má núm đồng tiền của cô ta ngày càng sâu, trong ánh mắt lóe lên tia sáng không rõ. Cố Ninh có cảm giác không tốt, không hề do dự giựt lấy nửa miếng thịt còn lại cổ đạo trưởng đang ăn dở, sau đó thấy cô ta nhíu mày thì quay sang cổ đạo trưởng nghiêm khắc nói: “Ông rất đói sao? Không đói thì để đến khi đói hẵng ăn.”