Hướng Dật nhìn Cố Ninh tùy tiện đưa tinh hạch cho Trình Minh, môi liền bặm lại, nắm chặt hai viên tinh hạch trong tay. Sau đó cậu cực kỳ không tình nguyện dùng khuỷu tay đập vào người cổ đạo trưởng, đưa cho ông một viên tinh hạch.
Cổ đạo trưởng mắt trừng lớn, hết nhìn viên tinh hạch lại nhìn lại chính mình: “Cho tôi?”
Hướng Dật bĩu môi: “Đúng, coi như ông cũng giúp tôi ít nhiều.”
“Sao tôi có thể xấu hổ mà lấy được?” Cổ đạo trưởng ngoài miệng ngượng ngùng nói vậy nhưng rất nhanh liền chộp lấy viên tinh hạch, trong lòng còn nghĩ vì viên tinh hạch này sẽ không nổi giận với Hướng Dật chuyện gọi mình là ‘Thần Côn’ nữa.
Sau đó, ông cầm chắc viên tinh hạch trong tay tìm chỗ để nằm xuống, nghiêm túc nuốt viên tinh hạch vào miệng.
Ba mẹ Cố có chút khẩn trương, mẹ Cố còn lo lắng hỏi: “Viên to như thế nào nuốt kiểu gì? Có cần uống nước cùng không?”
Cố Ninh phải trấn an họ một lúc.
Sau đó họ mới thấp thỏm cho tinh hạch vào miệng.
Không bao lâu, mọi người đều rơi vào hôn mê.
Hướng Dật đã thử qua nhiều lần, lần này cậu nuốt tinh hạch cũng không hôn mê, chỉ dựa vào tường nhờ Hướng Hứa cảm nhận dao động dị năng trong cơ thể.
Những người không có cơ hội này đều cảm thấy mất mát, yên lặng ăn bữa sáng.
Tam Ca thấy thế nói: “Mấy người đừng có trưng cái mặt đưa tang ấy nữa, từ giờ ngày nào chúng ta cũng sẽ ra ngoài giết tang thi kiếm tinh hạch.”
“Không sai. Bây giờ chúng ta chỉ có thể thừa dịp đại đa số bộ phận mọi người còn chưa kịp phản ứng lại mà tranh thủ kiếm thêm nhiều tinh hạch hơn, bằng không chỉ sợ sau này sẽ càng khó khăn hơn.” Cố Ninh nói. Cô có thể tưởng tượng được, nếu tin tức về tinh hạch này mà lan ra, chắc chắc sẽ dẫn đến một trận săn giết tang thi quy mô lớn, đương nhiên đây là chuyện tốt nhưng phải trên tiền đề là mọi người trong nhóm đều đã tiến hóa hết thì mới có thể bảo đảm được an toàn về sau.
Cố Ninh trong lòng có dự cảm, con người càng ngày sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, tang thi sẽ không còn là đối thủ duy nhất của bọn họ nữa. Càng về sau, vật tư sẽ càng ngày càng thiếu thốn, chiến tranh giữa người với người sẽ càng kịch liệt, thậm chí so với cuộc chiến với tang thi còn khốc liệt hơn, hiện tại tất cả chỉ là mới bắt đầu.
Mà nắm chắc thời gian này trong tay, tranh thủ tăng cường năng lực thì về sau, dù có là tang thi hay con người thì đều có tác dụng rất lớn.
Nghe Tam Ca cùng Cố Ninh nói vậy, bọn họ mới lên được chút tinh thần.
Cố Ninh nhìn đồng hồ trên tay, trong lòng nhanh chóng đối chiếu thời gian với thế giới bên kia, hiện tại thời gian còn thoải mái, dù có ngủ mấy tiếng như hôm trước thì cũng sẽ không quá chậm trễ.
Cô lấy viên tinh hạch trắng tinh trong ba lô ra và có chút lo lắng, Hướng Hứa đã nói vòng tròn màu xanh lục trong mắt cô chính là dấu hiệu của dị năng giả, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà không càm nhận được sự dao động dị năng trong cơ thể cô, chỉ sợ ăn thêm viên tinh hạch này cùng không có kết quả gì… Cố Ninh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp bỏ viên tinh hạch vào miệng, sau đó nhắm mắt lại. Lần đầu tiên không biết do ma xui quỷ khiến gì mà cô đã nuốt viên tinh hạch giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, nuốt ực một phát khiến cho không cảm giác gì, xong việc chỉ biết hoảng sợ. Lần này cô quyết định từ từ cảm nhận thật kỹ, tinh hạch vừa chạm vào đầu lưỡi đã lập tức tan ra thành một dòng nước mát lạnh, như có thứ gì đó dẫn đường, không cần cô nuốt liền theo cổ họng cô chảy xuống. Cố Ninh có thể cảm nhận rõ dòng nước kia đang di chuyển khắp cơ thể mình.
Hướng Hứa đang chú ý quan sát dao động dị năng trong người Hướng Dật thì đột nhiên khiếp sợ nhìn Cố Ninh: “Dao động dị năng đang chuyển động cực mạnh.”
Cố Ninh không biết từ bao giờ đã ngất đi.
Nếu lúc này cô ở trong không gian thì có thể thấy mặt biển màu xanh lục ban đầu còn yên tĩnh, không có một gợn sóng đột nhiên cuồn cuộn, sôi trào, sóng lớn đánh vào bờ khiến bờ cỏ chỉ ngắn bằng ngón tay bị ngập trong nước, nhưng ngay sau đó, chúng lập tức lớn lên như bị tiêm thuốc tăng trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, chỉ trong nháy mắt đã cao lên hơn 1 mét.
“Thật kỳ quái. Dao động mạnh mẽ như vậy mà đã biến mất trong nháy mắt.” Hướng Hứa buồn bực. Theo lý mà nói, nếu tinh hạch kích phát ra năng lượng mạnh như vậy thì sẽ duy trì trong một thời gian rất lâu mới có thể chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Mà dị năng của Cố Ninh mạnh mẽ như vậy, chớp mắt đã biến mất, giống như ảo giác vậy.
“Mạnh đến mức nào?” Hướng Dật nhịn không được hỏi.
“Nếu dị năng của Nhan Ngọc chỉ là dòng suối nhỏ, dị năng của em là một cái hồ, thì của Cố Ninh chính là… một đại dương?” Hướng Hứa nói đến đây đến chính mình cũng không thể tin được, lại bổ sung thêm: “Cũng không hẳn là đại dương, nhưng so với em thì mạnh hơn rất nhiều.”
Hướng Dật trầm mặc nói: “Mau giúp anh xem tình huống như thế nào rồi?”
Hướng Hứa lắc đầu: “Vẫn chưa đủ.”
Hướng Dật không khỏi có chút thất vọng, lúc này trên mặt cậu trở nên khó coi, đủ để thể hiện bản thân cậu bây giờ có bao nhiêu buồn bực: “Rốt cuộc bao giờ mới đủ!”
Những người ban nãy hôn mê bây giờ đã dần tỉnh lại.
Người đầu tiên tỉnh lại là Thạch Lỗi.
Vừa tỉnh lại câu đầu tiên anh ta nói là: “Tôi cảm thấy trong người mình tràn ngập năng lượng.”
Sau đó anh ta đi đến vách tường bên cạnh đấm một cái.
‘Ầm’ một âm thanh vang lên.
Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc mở to mắt.
Thạch Lỗi tay vẫn đặt trên vách tường, lấy tay anh ta làm trung tâm, xung quanh tường gạch đều vỡ vụn, rơi ầm xuống đất.
“Là dị năng hệ lực lượng.” Hướng Hứa nói.
Đám binh lính lập tức cao hứng, Cố Ninh đã nói, tỷ lệ kích phát dị năng cực kỳ thấp, nhưng đối với bọn họ, tỷ lệ này lại vô cùng cao.
Bọn họ hiện tại không biết, tin tức về tinh hạch của Cố Ninh sẽ mang lại cho họ bao nhiêu chỗ tốt. Trên thực tế, nhóm người đầu tiên ăn tinh hạch sẽ nắm được cơ hội cao hơn rất nhiều, càng về sau, càng có nhiều người có dị năng thì tỷ lệ sẽ dần nhỏ hơn, hơn nữa ngay từ đầu, ‘không gian dự trữ dị năng’ trong cơ thể sẽ đạt tối đa, càng ngày nơi này sẽ thu hẹp lại.
Có thể nói, nhóm người đầu tiên sử dụng tinh hạch sẽ đạt được tài nguyên tốt nhất.
Về sau, trong tương lai, khi xảy ra chiến tranh thì khả năng đạt được dị năng cũng cao hơn.
Mà hiện tại, đối với dị năng mới lạ này, mọi người vẫn không thể hiểu hết được. Ngay cả Hướng Hứa cũng chỉ có được những gợi ý rời rạc, không thể thấy được toàn cảnh.
Sau khi thấy dị năng hệ lực lưỡng của Thạch Lỗi, đám binh lính bắt đầu hưng phấn suy đoán xem kế tiếp là ai và dị năng là gì, không biết thời gian tỉnh lại có liên hệ gì với việc dị năng hay không.
Mồm năm miệng mười, Tam Ca cười hỏi: “Em gái, đoán xem ai sẽ là người tiếp theo?”
Rất nhanh lực chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người Hướng Hứa, họ đều biết cô bé có sức mạnh đặc biệt nên cũng rất tò mò xem Hướng Hứa có biết hay không.
Hướng Hứa đem tinh thần lực bao trùm cả căn phòng cho nên cường độ dao động dị năng của mỗi người đều ở trong đầu cô. Cô cười một nụ cười đáng yêu với Tam Ca, nói: “Người thứ hai là chị ấy.” Cánh tay nhỏ nhắn hướng về phía Hoàng Mộng Dao.
Nửa giờ sau, Hoàng Mộng Dao quả nhiên chậm rãi mở mắt. Mọi người đều tấm tắc khen ngợi.
Thời gian Thạch Lỗi hôn mê đến lúc tinh lại không quá 20 phút.
Mà Hoàng Mộng Dao phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.
Cô chậm rãi cảm nhận được trong cơ thể như có một dòng suối nhỏ chảy qua. Mắt không chớp nhìn lòng bàn tay, cảm giác được tim mình đập dồn dập, cô nhấp môi, tập trung, sau đó lập tức xuất hiện một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay. Ngọn lửa chỉ hiện lên trong chốc lát thì biến mất nhưng cũng đủ làm cô vui sướng, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười tươi cực kì mãn nguyện.
“Dị năng hệ hỏa.” Hướng Hứa mỉm cười nói, cảm nhận dao động dị năng của Hoàng Mộng Dao, hài lòng bổ sung: “Mạnh hơn so với Nhan Ngọc.”
Hoàng Mộng Dao càng vui vẻ hơn.
Theo bản năng cô nhìn sang phía Cố Ninh, gấp gáp muốn biết dị năng của cô sẽ như thế nào.
Có binh sĩ ồn ào nói: “Hướng Hứa, ban nãy có phải em đoán bừa không? Thử lại lần nữa đi, ai là người tiếp theo?”
Hướng Hứa trực tiếp chỉ vào Trình Minh cùng cổ đạo trưởng, sau đó nói: “Hai người này, chỉ là không biết ai trước ai sau thôi.” Dao động dị năng trên người bọn họ không khác nhau là mấy, cho nên cô không biết ai sẽ tỉnh lại trước.
Lần này bọn họ tiếp tục chờ hơn nửa tiếng.
Mà Trình Minh cùng cổ đạo trưởng cơ hồ tỉnh lại cùng một lúc.
Tam Ca không nhịn được thúc giục nói: “Mau, mau, mau! Mấy người có dị năng gì?”
Trình Minh cùng cổ đạo trưởng liếc nhau, đều cười tươi.
Sau đó hai người họ đồng thời hít sâu một hơi.
Chợt gió nổi lên, một trận cuồng phong sắc bén bay xẹt qua mọi người ngồi trong phòng, sau đó mấy lưỡi dao gió xoay quanh người Trình Minh, tiếng gió vang lên vùn vụt trong không khí.
“Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ… Đây rốt cuộc là dị năng gì?” Tam Ca kinh ngạc nói.
Hướng Hứa cũng lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Trình Minh gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Chắc là dị năng hệ phong?”
“Đây chắc hẳn là một loại dị năng biến dị.” Hướng Hứa nói, sau đó nhìn về phía cổ đạo trưởng: “Còn của cổ đạo trưởng?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cổ đạo trưởng.
Cổ đạo trưởng vốn dĩ có đôi mắt híp, giờ đây đắc ý liền biến thành hai đường kẻ, cười tủm tỉm: “Mấy người chẳng lẽ không cảm thấy trong phòng này đột nhiên hơi lạnh?”
Ông vừa nói vậy, mọi người mới cảm thấy hình như nhiệt độ trong phòng tự nhiên hạ xuống không ít.
“Băng?!” Hướng Dật giật mình nhìn chậu nước ban nãy dùng để rửa tinh hạch giờ đây đã kết một lớp băng mỏng trên bề mặt.
“Trên mặt đất cũng bắt đầu kết băng” Một binh sĩ cũng giật mình nói.
Mọi người đồng loạt cúi đầu, quả nhiên thấy trên mặt đất không biết từ lúc nào đã kết một tầng sương mỏng, hơn nữa bằng mắt thường cũng có thấy được tốc độ kết băng…
“Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ… Lần này lại là một dị năng biến dị?” Tam Ca mở to hai con mắt nói.
Cổ đạo trưởng cười hắc hắc vài tiếng: “Nếu còn chưa có tên, thì tôi sẽ đặt tên là dị năng hệ băng.”
Cuối cùng chỉ con Trương Tiêu Bạch cùng Cố Ninh.
Bọn họ chờ hơn một giờ đồng hồ, Trương Tiêu Bạch mới chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mọi người liền thấy áp lực tứ phía.
Anh hít sâu vài lần mới khiến cho bản thân bình tĩnh lại được, sau đó vươn tay, vừa tập trung tinh thần liền thấy trên ngón tay xuất hiện thứ gì đó phát sáng.
Đó là lôi điện, ở lòng bàn tay anh dường như có một dòng điện lúc ẩn lúc hiện, vừa nhìn qua đã khiến người khác cảm giác kinh hãi.
“Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ… Lại là biến dị?!” Tam Ca kinh ngạc đến lạc cả giọng, nói.
“Nhìn qua rất ngầu nha…” La Long hưng phấn nói.
“Sao cảm giác như càng về sau, dị năng lại càng ngầu vậy?” Chung Húc nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu.
Sau đó mọi người đều lập tức nhìn sang Cố Ninh, người còn đang hôn mê chưa tỉnh lại.
Tam Ca nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nói: “Cố Ninh chẳng phải càng kinh khủng hơn sao?”
Bọn họ chỉ mới tưởng tượng đã thấy cả người tê dại, không nói được gì.
Mà lúc này bọn họ không hề biết, hôm nay, trong căn phòng ngủ đơn sơ này, sẽ được ghi lại trong lịch sử mạt thế sau này, trở thành một mốc lịch sử chói lọi.