Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 53: Tôi không thích anh 1



Tuy rằng tâm tình tốt nhưng tình hình tài chính hiện giờ của Tam Ca không tốt, giữa trưa cũng không dám dẫn Cố Ninh đi ra tiệm ăn nữa mà kéo cô đến nhà ăn.

Giữa trưa nên nhà ăn cực kỳ náo nhiệt, phải tầm hơn ba trăm người.

Bàn Cố Ninh ngồi không biết có bao nhiêu người đi qua, đều là cố ý muốn đi qua nhìn thử xem tay súng thiện xạ trong truyền thuyết như thế nào. Có người thì ngượng ngùng nhìn một lúc, có người thì vòng đi vòng lại nhiều lần. Đương nhiên là cái người trong ‘truyền thuyết’ này nhìn qua chỉ là một thiếu nữ hiền lành lương thiện, khiến cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

Tam Ca cảm thấy như trên mặt mình phát ra hào quang, đồng thời thầm khâm phục khả năng bình tĩnh ăn cơm trước ánh mắt của nhiều người như vậy của cô.

Tam Ca đột nhiên nói: “Cố Ninh này, cô xem, mỗi lần đi đi về về cũng mất tầm bốn tiếng, quá lãng phí thời gian. Ở đây chúng tôi có ký túc xá, nếu không mấy ngày này cô ở tại đây đi! Tuyệt đối an toàn, nếu cô sợ, tôi sẽ bảo đám người Trương Tiêu Bạch gác đêm cho.”

Cố Ninh nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Tam Ca, đi đi về về mất bốn tiếng quả thực rất lãng phí thời gian, ở lại bên này sẽ tiện hơn rất nhiều. Nhưng cô không muốn tiếp tục nói dối ba mẹ khiến cô có chút do dự.

“Đúng vậy, Cố Ninh, bây giờ cô phải tập trung toàn bộ tinh thần vào lần huấn luyện này. Cô đừng tưởng chúng tôi nhởn nhơ, lữ đoàn Năm Sao kia vô cùng tàn nhẫn, không được phép cảnh giác,” Trương Tiêu Bạch chân thành nói, còn cười nham hiểm nói: “Cô có thời gian cũng có thể dạy thêm cho tôi mà. Nếu như hai ta được chọn thì tốt xấu gì vẫn có thể chăm sóc cho nhau, phải không?”

Tam Ca cùng đám binh lính đều tranh nhau phụ họa, chỉ mong Cố Ninh ở lại.

Cố Ninh do dự, sau đó nói: “Thực ra tôi nói với ba mẹ là đi làm gia sư, cũng không nói cho bọn họ biết chuyện tôi tham gia vào quân đội.”

Tam Ca sửng sốt nói: “Không có chuyện gì đâu, cô gọi điện để tôi nói chuyện với họ cho.” Anh vừa nói vừa lôi điện thoại ra nói: “Cố Ninh, tôi nói điều này cô đừng để ý. Tình huống nhà cô tôi đều đã có, ba mẹ cô tôi có thể đối phó được.”

Xem ra cô đã bị điều tra rõ, Cố Ninh không cũng không có cảm thấy gì gọi là không thoải mái. Cô biết đây đều là trình tự thông thường, nhưng cẩn thận suy nghĩ xong vẫn nói: “Cho tôi suy nghĩ thêm một chút, ngày mai tôi sẽ trả lời anh.”

Tam Ca cũng có thể hiểu được những băn khoăn của Cố Ninh, đem điện thoại cất đi rồi chuyển đề tài: “Đêm qua tôi đã nghe được tin tức lữ đoàn Năm Sao đã đến Kim Vĩnh rồi, nhưng hiện tại không biết đang ở khách sạn nào. Theo tin tức đáng tin cậy, những người đến lần này không phải những người lần trước, nhưng những người lần này đều là những nhân vật chủ chốt.” Anh dừng một lúc, nhìn Cố Ninh nghiêm túc nói: “Điều này có nghĩa là lần tuyển chọn năm nay chắc chắc sẽ khắc nghiệt hơn lần trước.”

Trầm lặng một lúc, Trương Tiêu Bạch đột nhiên thò mặt qua nói: “Đại đội trưởng, sao anh lại có được tin tức này vậy? Lại còn là nguồn tin đáng tin cậy nữa chứ? Anh định hù dọa chúng tôi đúng không?”

Tam Ca lấy tay ấn đầu cậu ta về chỗ, tiếp tục nói chuyện với Cố Ninh: “Tôi tuy rằng tin tưởng cô, nhưng cái đám lữ đoàn Năm Sao đó… Bọn họ thực sự rất lợi hại, lợi hại hơn cô nghĩ rất nhiều. Càng đừng nói lần này lại toàn những người chủ chốt của lữ đoàn đến.”

Chung Húc trầm mặt nói: “Năm trước còn chưa phải là chủ chốt mà chúng tôi đã bị đánh cho tơi bời rồi!”

“Hơn nữa năm ngoái, cái đám người kia còn không thèm nhìn chúng ta bằng nửa con mắt, mắt cứ thượng lên trời ấy, chỉ nhìn người khác bằng lỗ mũi thôi. Năm nay lại là những người chủ chốt, không biết còn kiêu ngạo đến mức nào nữa.”

Tam Ca nhàn nhạt nói: “Năm năm trước, có một người đặc biệt xuất sắc tham gia, trước kia cũng là nhân vật đứng đầu trường quân đội. Vậy mà lúc tham gia thi đấu với lữ đoàn Năm Sao trực tiếp bị đánh gẫy tay, phải nằm viện nửa năm. Sau đó phải làm thủ tục trở lại trường quân đội làm nghiên cứu sinh.”

Trương Tiêu Bạch nghe xong có chút e ngại: “Mấy người đừng có dọa nạt Cố Ninh, sao có thể như thế được?”

Chung Húc liếc cậu ta nói: “Đến lúc đấy cậu sẽ biết thôi.”

Tam Ca nói: “Cho nên mấy ngày tiếp theo sẽ nâng cao cường độ huấn luyện, đây cũng là lý do tôi muốn cô ở lại ký túc xá.”

Cố Ninh gật đầu nói: “Được, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

Huấn luyện buổi chiều Tam Ca không tới.

Trương Tiêu Bạch thần bí nói với Cố Ninh: “Cố Ninh, cô có biết không? Đại đội chúng ta, bao gồm cả cô, nếu một người có thể vào được lữ đoàn Năm Sao thì Tam Ca lập tức được thưởng một trăm nghìn tiền thưởng. Đại đội khác được chọn thì cũng được thưởng. Nếu hai ta đều được chọn, đại đội trưởng liền một bước trở nên giàu có. Đến lúc đó, hai chúng ta liên thủ bắt đại đội trưởng ki bo ‘vắt cổ chày ra nước’ kia mời chúng ta lên thành phố ăn một bữa hải sản thật lớn.”

Cố Ninh có chút ngạc nhiên, đồng thời trong cũng có cảm giác có thứ gì đó không thích hợp, rốt cuộc lữ đoàn Năm Sao là tổ chức gì? Lúc cô hỏi Tam Ca, anh cũng chỉ trả lời qua loa, bảo nếu cô không vào lữ đoàn Năm Sao thì không cần thiết phải biết. Nói cách khác, chỉ khi nào cô tiến vào được, cô mới biết được đó là tổ chức gì.

Cố Ninh cũng bất đắc dĩ, lữ đoàn Năm Sao rốt cuộc là gì cũng không biết, nghe người khác nói liền điếc không sợ súng. Nhưng mạt thế biến hóa quá nhanh, hiện tại cô lại không có dị năng, nếu xui xẻo thì có khi cả đời cũng không xuất hiện được dị năng. Thứ duy nhất có thể giúp cô sinh tồn chỉ có khả năng chiến đấu này, nên cô nhất định phải vào được lữ đoàn Năm Sao.

Cường độ tập luyện cao khiến cho đám người Trương Tiêu Bạch kêu than thấu trời, Cố Ninh thì còn ổn một chút. Sau khi tạm biệt Tam Ca, La Long vẫn như cũ phụ trách đưa cô về, cách tiểu khu nhà cô khoảng một con đường thì dừng lại.

Lúc này đã 6 giờ 30 phút, nếu là ở mạt thế thì có duỗi tay năm ngón cũng không thấy rõ, nhưng nơi này bầu trời lại sáng ngời một cách lạ thường, đèn trên đường cũng vừa mới lên đèn.

Cố Ninh đi bộ qua một cửa hàng bán điện thoại thì dừng lại, nhớ đến Phương Pháp bảo cô nên mua một cái điện thoại nên lập tức đi vào.

Điện thoại cô mua là một cái Nokia, giá đặc biệt 199 tệ. Loại điện thoại này cô đã từng dùng thời đi học nên có một cảm giác quen thuộc. Cô nhanh chóng lưu lại số điện của Phương Pháp cùng Tam Ca, sau đó cất điện thoại vào túi đi về nhà.

Khu nhà Cố Ninh là một tiểu khu cũ, xung quanh lại đều là những tòa nhà cao ốc hiện đại nên càng khiến nó trở nên cũng kỹ hơn.

Dưới tầng có một cây hoa quế nhiều năm tuổi, lúc này hương thơm nồng đậm lan tỏa khắp không khí. Đứng dưới tán cây còn có một người con trai đang an tĩnh chờ đợi, anh ta mặc một cái sơ mi màu lam, áo vest được vắt lên tay, dáng người đinh đạc. Anh ta tựa như đã chờ rất lâu, giữa hàng lông mày còn hiện lên vài tia bực bội.

Cố Ninh nhìn Lục Gia Tử đứng đó, ngây người một lúc, nghĩ lại trước kia lúc cô còn đi học, anh ta cũng sẽ đứng đó chờ cô. Cô vừa nhìn thấy anh ta sẽ lập tức vui mừng, đâu có bao giờ để ý hóa ra anh ta không hề kiên nhẫn chờ cô?

Cố Ninh lẳng lặng đứng nhìn người con trai mà mình đã từng thích, tâm trạng có chút phức tạp. Đến tận khi Lục Gia Tử cảm nhận được ánh mắt của cô mà lơ đẵng nhìn sang đây, nhìn thấy cô đứng đó thì mới kinh ngạc nói: “Cố Ninh?” Sau đó anh ta lại mỉm cười: “Nhìn lén anh sao?” Nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Ninh, anh lại lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cố Ninh lắc đầu: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Lục Gia Tử đi về phía cô nói: “Chúng ta lâu lắm rồi chưa đi ăn cơm với nhau. Hôm nay anh khó khăn lắm mới từ chối được một bữa, vốn định mời em đi ăn cơm, ai ngờ đâu em lại không có ở nhà. Anh đợi cũng được nửa tiếng rồi, bây giờ chúng ta đi ăn đi, anh biết một nhà hàng mới mở gần đây, nghe nói mùi vị cũng không tồi… Cố Ninh?”Anh ta vừa đi vừa nói được một lúc mới phát hiện Cố Ninh không đi cùng, kinh ngạc dừng bước.

Cố Ninh nói: “Tôi ăn rồi.”

Lục Gia Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó đi đến trước mặt Cố Ninh thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Em giận anh sao? Ninh Ninh, anh gần đây thực sự rất bận, công ty vừa giao cho anh một dự án thực sự không có thời gian rảnh. Khó khăn lắm mới xin nghỉ đi ăn cùng em một bữa, em liền cho anh đợi đến hơn nửa giờ, cũng không cho anh chút mặt mũi sao?”

Quen biết với Cố Ninh hơn mười năm, Lục Gia Tử tự nhận mình rất hiểu biết về cô. Tuy rằng nhìn qua cô có vẻ quật cường, kiên quyết nhưng mọi người quen cô đều biết, cô là một người cực kỳ có quy tắc, ghét nhất là những người đến muộn. Tuy nhiên, anh ta với mọi người không giống nhau, từ nhỏ anh ta đã nhận ra rằng Cố Ninh đối với mình khác với những người khác, cũng rất tự tin với nhận định này của mình. Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy có điều không đúng, Cố Ninh không nhíu mày tỏ vẻ giận dỗi, cũng không trách cứ rồi vui vẻ nũng nịu với anh nữa mà chỉ lẳng lặng đứng đó, giống nhưu lần đầu nhìn thấy anh, nghiêm túc đánh giá.

Loại cảm giác như hai người xa lạ khiến Lục Gia Tử bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Ngay lúc anh ta nhíu mày biểu hiện rằng mình đang không vui, Cố Ninh liền nói một câu.

Thời điểm anh ta nghe được thì vừa vặn có một trận gió thổi qua, khiến anh nghe không được rõ ràng nên có lẽ anh nghe nhầm chăng? Dù thế nào, Cố Ninh cũng không thể nói ra câu đó chứ?

Cô nói: “Tôi không thích anh.”

Nhiều năm trước, Cố Ninh không hề che giấu việc cô thích Lục Gia Tử, thậm chí lúc cô mười sáu tuổi, cô đã từng tỏ tình với anh một lần, mặc dù lúc ấy cô bị anh từ chối vì lý do còn nhỏ nên không được yêu sớm mà từ chối. Tuy sau đó Cố Ninh không nói nữa, nhưng anh biết, cô vẫn luôn thích anh. Khi anh vào đại học năm nhất, anh có bạn gái, hai người nắm tay tản bộ trong trường thì bị Cố Ninh gặp được, sau đó cô còn gọi điện khóc lóc nói sẽ không bao giờ thích anh nữa. Nhưng anh biết, cô vẫn thích anh. Tổng cộng hai lần cô tuyên bố không thích anh nữa, đều là sau khi biết anh có bạn gái.

Nhưng lần này không giống với những lần đó.

Hiện tại anh không có bạn gái, vậy mà Cố Ninh lại nói cô không thích anh.

Bình tĩnh, lãnh đạm, lý trí, anh chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Cố Ninh… Lục Gia Tử bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh quá khứ mười năm qua trong ký ức anh trở nên thật xa lạ.