Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, là tin nhắn trả lời của Tam Ca: [Tôi nhận được tin nhắn rồi. Chuyện kia cô cùng ba mẹ nói chuyện như thế nào rồi?]
Cố Ninh lúc này mới ra mình còn chưa nói cho ba mẹ chuyện của mình.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Phương Pháp.
—–
Bây giờ vừa đúng lúc Phương Pháp được tan ca trở về, anh tắm rửa xong thì nhận được tin nhắn của Cố Ninh. Anh cầm điện thoại một lúc, không biết nên lạnh lùng nhắn tin lại hay nên gọi điện trực tiếp cho cô, nhưng gọi điện xong anh cũng không biết phải nói gì… Anh đang do dự thì chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiện tên Cố Ninh.
Anh cố tình chờ đến tiếng chuông thứ ba mới nhận điện thoại: “Alo?” Trong lòng anh còn suy nghĩ giọng mình đã đủ lạnh lùng chưa?
Cố Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Là thế này…”
Phương Pháp còn chưa kịp buồn bực vì Cố Ninh có chuyện mới tìm đến mình đã đột nhiên ngồi từ giường dậy, kinh hãi hỏi: “Từ từ, ý em là em đã qua được vòng sơ loại?”
Cố Ninh bình tĩnh nói: “Đúng vậy. Bởi vì nhà tôi cách điểm huấn luyện quá xa, đi đi về về rất tốn thời gian. Hơn nữa, bây giờ là thời điểm quan trọng, cho nên tôi hy vọng anh giúp tôi nói với ba mẹ.”
Phương Pháp nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Cái này không thành vấn đề. Bây giờ em nói trước đã, làm thế nào em qua được vòng sơ loại?”
Bên kia điện thoại Cố Ninh dừng một lúc, sau đó nói: “Kỳ thật kỹ năng bắn súng của tôi khá tốt.”
Kỹ năng bắn súng phải tốt đến mức nào mới có khả năng được lữ đoàn Năm Sao chọn? Phương Pháp không biết rõ, anh chỉ biết năm đó khi anh còn đang trong trường quân đội có một người là quán quân thiện xạ, còn cực kỳ nổi tiếng. Nhưng khi lữ đoàn Năm Sao đến trường tuyển chọn người, anh ta bị hành cho thảm hại.
Anh lúc này nhất thời không muốn nói gì nữa. Theo như anh biết về gia đình Cố Ninh, ba cô là giáo viên, mẹ thì làm nội trợ, Cố Ninh từ nhỏ đến lớn học đại học xong tốt nghiệp, không hề có hứng thú với bắn súng. Điểm hoài nghi duy nhất chính là quãng thời gian mất tích ba tháng qua, nhưng thời gian ngắn ngủi như vậy sao có khả năng biến một cô gái chưa bao giờ cầm qua súng thành một tay bắn súng thiện xạ được?
Anh còn nhớ lần đầu tiên thấy bộ dạng chật vật của Cố Ninh ở ven đường… Phương Pháp không đành lòng hỏi đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian đó, cho nên cái gì anh cũng không hỏi, chỉ nói: “Nếu em thực sự có thể vào được lữ đoàn Năm Sao, anh có một yêu cầu.”
Cố Ninh: “Chuyện gì?”
Phương Pháp nói: “Mời anh một bữa tiệc lớn.”
Cố Ninh sửng sốt, cười nói: “Được.”
Phương Pháp nói: “Được, chuyện kia nếu chú dì có gì thắc mắc thì em cứ bảo họ gọi điện cho anh.”
“Được, cảm ơn anh. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại,” Phương Pháp nói, sau đó hai người cúp máy. Anh cầm điện thoại ngã lên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, có chút không dám tin.
Cúp máy của Phương Pháp xong, Cố Ninh ra ngoài nói chuyện với ba mẹ: “Con có chút chuyện muốn nói với hai người. Hôm qua lúc con đi đến chỗ dạy hết một tiếng rưỡi, đi đi về về cũng tốn mất ba tiếng đồng hồ. Sáng nay lúc qua đó con bị đến muộn nên gia đình bọn họ cũng có nhắc nhở. Cho nên con định thuê một phòng gần đó để thuận tiện đi lại hơn.”
Mẹ Cố lập tức phản đối: “Như vậy sao được? Con ở một mình bên ngoài sao an toàn được? Không được, không được! Mẹ không đồng ý!” Cứ nghĩ đến cảnh Cố Ninh mất tích ba tháng, mẹ Cố không yên tâm cũng là chuyện bình thườn.
Cố Ninh đã sớm đoán được phản ứng của mẹ Cố, nói: “Điểm này con cũng đã suy nghĩ rồi, Phương Pháp nói bên kia anh ấy có một căn phòng đang cho thuê. Thuê cùng hai bạn gái khác, ba phòng ngủ một phòng khách. Tiền thuê nhà là một nghìn tệ. Phương Pháp cũng dẫn con qua đó xem phòng rồi, xung quanh chỗ đấy khá tốt, hai bạn gái kia đều là sinh viên còn đang đi học, nói chuyện cũng hợp. Hơn nữa Phương Pháp cũng ở tiểu khu đó, có khó khăn gì cũng có thể giúp đỡ nhau.”
Vừa nghe cô ở cùng Phương Pháp ở một tiểu khu, thái độ mẹ Cố cũng mềm mỏng hơn: “Như vậy cũng tốt… Từ đó đến chỗ gia đình học sinh con dạy có xa không?”
Cố Ninh nói: “Ở ngay tiểu khu bên cạnh, đi tầm mười phút là tới, cực kỳ tiện lợi. Cũng chính bởi vì thuận tiện lại an toàn nên con mới muốn ở đó.”
Mẹ Cố nhìn sang ba Cố, chờ nghe ý kiến của ông.
Ba Cố nói: “Ba không có ý kiến, dù sao con cũng lớn rồi, phải biết tự mình quyết định mọi chuyện.”
Mẹ Cố do dự một lúc, sau đó nói: “Vậy con định bao giờ chuyển đi?”
Cố Ninh hiểu ý của mẹ Cố, thở phào nhẹ nhõm nói: “Ngày mai con sẽ chuyển đi. Bên kia con đã hỏi, mọi thứ đều có đủ, mai con chỉ cần mang chăn gối, quần áo qua đó là được.”
Mẹ Cố nói: “Vừa đúng mai mẹ không bận gì, để mẹ giúp con dọn dẹp.”
“Không cần đâu.” Cố Ninh vội vàng nói: “Mai có Phương Pháp qua đón con rồi.”
Mẹ Cố nghe thế liền vui vẻ nói: “Con xem, con xem, con còn nói Phương Pháp không thích con, không thích mà còn giúp con như thế nào sao? Hai đứa cũng mới quen nhau mấy ngày chứ mấy.”
Cố Ninh vừa về phòng nói: “Phương Pháp là cảnh sát, đây chỉ là bản năng nghề nghiệp của anh ấy thôi. Mẹ đừng hiểu nhầm đàn ông con trai khắp thiên hạ đều thích con gái mẹ chứ?”
Mẹ Cố nói: “Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, cuối mỗi tuần con phải về nhà đấy.”
Cố Ninh nói: “Con sẽ tranh thủ về.” Nói xong cô đi về phòng ngủ.
Đọc tin nhắn Tam Ca báo là đã chuẩn bị tốt phòng cho cô, Cố Ninh liền ngồi xuống trước máy tính, đột nhiên thấy hòm thư có một tin nhắn mới.
Địa chỉ gửi chính là của chủ nhà ban nãy, Cố Ninh cô không nghĩ anh ta lại trả lời nhanh như vậy nên lập tức lên tinh thần, mở thư ra đọc.
[Hôm trước tôi bán thì cô không mua, hôm nay tiểu thiếu gia tôi sẽ cho muốn trèo cao cũng không được! Dao không bán! Tức chết cô ha ha ha!]
Nhìn thấy một hàng ha ha ha tự đắc, Cố Ninh sửng sốt, lại có chút cảm giác dở khóc dở cười, đối phương là không biết là thần thánh phương nào mà lại có hành động ấu trĩ như vậy chứ?
Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi gửi thư, nội dung chỉ có một chữ.
[Được.]
Sau đó cô cũng không quan tâm anh ta nữa, vốn cô cùng không ôm quá nhiều hy vọng mua được trên mạng.
Cố Ninh sửa sang lại hành lý, thực ra cũng khá đơn giản, bên trong chỉ có hai bộ đồ thể dục, mấy bộ đồ ngủ cùng với áo khoác, còn lại không mang thêm gì nữa. Bây giờ mới có 7 giờ chiều, còn khá sớm. Cố Ninh quyết định ra ngoài đi dạo một vòng, tiện mua thêm vài thứ.
Trước khi ra ngoài cô còn đưa cho ba mẹ số điện thoại của mình, báo họ là cô đi xuống đi tản bộ dưới tầng, nếu có việc gì thì gọi cô. Sau đó liền cầm theo tiền đi xuống tầng.
Mạt thế xảy ra nên mọi thứ đều trở nên thiếu thốn, Cố Ninh ra cửa rẽ trái, rồi rẽ phải đi thẳng tới chợ đêm.
Lúc này chợ đêm mới bắt đầu họp chợ, tiếng loa phát thanh kêu ra rả từ đợt này sang đợt khác, bên đường là hàng lẩu Đại Thanh, âm thanh ồn ào khắp phố.
Cố Ninh tiến đến một cửa hàng bán quần áo mùa đông, trên mặt đất trước cửa hàng là một đống áo khoác lông vũ màu đen cho nam. Đây chính là đồng phục mùa đông được rất nhiều công ty lựa chọn, giá đặc biệt chỉ 80 đồng một cái. Cố Ninh sờ sờ cảm thấy nó cũng khá tốt liền cò kè mặc cả xuống còn 50 đồng một cái thì mua một lúc hai mươi cái. Chủ cửa hàng còn cho cô hai cái túi da rắn để đựng. Cố Ninh cầm theo hai cái túi to đựng quần áo vào một con hẻm nhỏ, sau khi xác định không có ai mới cho hai cái túi kia vào trong không gian, sau đó mới tay không tiếp tục đi mặc cả mua thêm một chăn bông, chất lượng cũng không được tốt lắm, còn có một số đồ linh tinh. Cuối cùng Cố Ninh cất hết đống đồ đó vào không gian.
Nghĩ đến mấy đứa trẻ do mấy hôm nay trời lạnh mà bị cảm cúm, Cố Ninh lại chạy ra tiệm thuốc một chuyến để mua thêm thuốc trị cảm cùng thuốc hạ sốt. Cả buổi tối nay cô tiêu hết năm nghìn tệ. Số tiền cô bán đống vòng cổ vàng kia được khoảng tám mươi nghìn, lại nhớ đến khoản tiền nợ của đám người thân thích, Cố Ninh hận không thể lập tức quay về mạt thế cướp sạch tiệm vàng một lần nữa.
Nhưng nhờ Phương Pháp ‘tẩu táng’ cũng không phải kế lâu dài, cô phải tìm con đường khác mới được.
Nếu có thể lấy tiền luôn ở mạt thế thì tốt rồi, bằng không cô đã cướp sạch một cái ngân hàng là không phải lo lắng vì tiền bạc nữa rồi.
Cố Ninh nằm trên giường buồn bực suy nghĩ.
Thực sự không ngủ được, cô liền trở về không gian một chuyến.
Nhìn không gian xung quang cửa bốn phía đều chất đầy đồ cô mua ban nãy, xếp thành một đống núi nhỏ khiến cô có cảm giác thành tựu.
Cây cỏ ở ven bờ biển vẫn cao như vậy, Cố Ninh gạt đám cỏ sang hai bên để đi qua. Đến nơi liền thấy một bờ biển màu xnah lục. Cô đang tự hỏi không biết bờ biển này có liên quan gì đến dị năng của mình không nhưng cô cảm giảc là có. Tự nhiên cô có một ý tưởng vô cùng táo bạo, cô muốn thử xem mình có thể khống chế được cả bờ biển rộng lớn này không. Ngay khi cô có suy nghĩ này, bãi biển trước mắt đột nhiên nổi sóng, sau đó xuất hiện một ngọn lốc xoáy nhỏ bằng một ngón tay, chậm rãi to bằng bàn tay rồi nhanh chóng chuyển động đến giữa biển, nó chuyển động như một cơn gió lốc. Trái tim Cố Ninh đập thình thịch, cẩn thận khống chế dòng nước về phía cánh cửa nối giữa hai thế giới.
Một đầu dòng nước vẫn ở dưới nước, còn đầu còn lại được Cố Ninh khống chế thử tiến tới cửa, cuối cùng với tốc độ mắt thường không nhìn thấy được, dòng nước xuyên qua cửa.
Sau khi xuyên qua của nó liền lập tức biến mất…
Cố Ninh kinh ngạc nhìn dòng nước như bị cánh cửa hấp thụ, sau đó liền biến mất thì đứng nửa ngày cũng không hiểu tình huống gì vừa diễn ra.
Cô thử lặp lại vài lần, vẫn giống như cũ, dòng nước khi xuyên cửa liền biến mất trong không khí.
Lần nữa trở lại phòng ngủ, cô cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ xung quanh.
Mà cô cũng không thấy trong không khí khắp nơi đều có những ánh sáng xanh lục bay lơ lửng, nhẹ nhàng chuyển động, cảm giác vô cùng đẹp đẽ. Những ánh sáng xanh lục đó lơ lửng bay xuyên qua cửa, xuyên qua vách tường, dần dần được hấp thụ bởi đất và thực vật.
Trên ban công, cây xương rồng của mẹ Cố bị úng nước mà chết bỗng nhiên tỏa sáng, chỉ trong một đêm liền sinh trưởng.
Ngày hôm sau, Cố Ninh dậy thật sớm.
Có lẽ bởi vì cô chuyển nhà nên tâm trạng của mẹ Cố không tốt, sáng bà cũng không làm bữa sáng mà ra ban công xem cây xương rồng bà đang trồng.
Một lát sau mẹ Cố trở về nói với ba Cố: “Ai nha, lão Cố! Thật kỳ lạ! Lần trước không phải tôi bảo ông cây xương rồng tôi mới trồng bị chết rồi sao? Tôi vừa mới đi xem, không hiểu sao nó lại sống lại rồi? Chuyện này kỳ lạ quá!”
Ba Cố vừa uống sữa đậu nành vừa chậm rãi nói: “Tôi thấy người kỳ quái là bà ấy. Cây xương rồng vốn là loại cây có sức sống kiên cường, sao có thể dễ dàng chết như vậy được? Lại còn lải nhải một thời gian. Bà xem, bây giờ không phải lại sống lại rồi sao?”
Mẹ Cố nói: “Không đâu! Ông xem xem, không những sống lại, nó còn cao thêm một đoạn. Tôi trồng cả năm cũng không được như thế, sao một đêm nó lại lớn được như vậy?”
Ba Cố thuận miệng đáp: “Là do bà nghĩ nhiều thôi.”
Cố Ninh uống nốt ngụm sữa đậu nành cuối cùng, sau đó quay về phòng đóng gói đồ đạc vào ba lô lên rồi nói: “Con đi trước đây.” Nói xong, như sợ mẹ Cố sẽ gọi lại hỏi liền nhanh chóng ra khỏi cửa chạy xuống tầng. Ba lô đựng đồ đựng đầy quần áo với chăn ga nhưng cô lại cầm theo nó chạy như bay.
Mẹ Cố trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi Cố Ninh đâu thì tức giận nói: “Cái con nhỏ này, chạy nhanh như vậy làm gì?”
Xong bà còn quay sang nói với ba Cố: “Ông nói một câu xem, có phải do tôi chăm sóc không cẩn thận không?” Nói xong bà còn sống chết giữ ba Cố lại hỏi.
Cố Ninh thấy cây xương rồng ngoài ban công của bà, cũng kinh ngạc, đẩy mắt kính nói: “Chà, đúng là sống lại thật. Qua một đêm nó đã cao được như vậy sao?” Cây sương rồng của bà thực sự cao hơn thật, không phải cao lên một tí mà cao hơn phải đến mười mất xăng-ti-mét, nhìn qua là thấy được sự khác biệt.
“Ai nha, lão Cố! Ông mau nhìn bên này xem, cây tỏi này này! Hôm qua lúc bóc tỏi tôi làm rơi ở đây, như thế nào mà nó lại mọc thành cây tỏi rồi?” Mẹ Cố cầm cây tỏi trong tay kinh ngạc kêu lên.