Từ lúc mạt thế xảy ra đến giờ, đây là bữa cơm phong phú nhất mọi người từng được ăn.
Cố Ninh sử dụng hệ năng hệ mộc của mình thúc giục củ cà rốt to như bắp đùi.
Đồ uống cùng rượu bia đều được Cổ đạo trưởng dùng đá ướp lạnh.
Tuy rằng không có thịt nhưng có cơm nóng hổi, còn có bia ướp lạnh, hơn nữa bây giờ đang là mạt thế nên mọi người đều cảm thấy quý trọng.
Tam Ca tạo ra hai cái bàn dài. Đám trẻ con ngồi ở bàn khác, nhìn thấp hơn hẳn cái bàn.
Trong không khí náo nhiệt đột nhiên vang lên tiếng nức nở nhỏ.
Tam Ca theo tiếng khóc nhìn qua thì thấy một cậu bé tầm mười một, mười hai tuổi vừa ăn cơm vừa khóc.
Anh cười hỏi: “Nhóc con, ăn cơm ngon vậy sao lại khóc?”
Cậu bé kia khịt mũi, lau nước mắt trả lời: “Em tưởng mẹ em…”
Đám trẻ con vừa nãy còn vui vẻ cười nói nghe thấy lời này ai nấy đều an tĩnh lại. Tất cả đám trẻ này đều được binh lính cứu về từ bên ngoài, rất nhiều đứa trẻ bị lạc mất ba mẹ, trở thành trẻ mồ côi. Có lẽ do gặp phải nhiều chuyện đáng sợ nên chúng cũng trở nên ngoan ngoan, nghe lời. Nhưng dù có cố gắng chịu đựng thế nào thì chúng cũng mới chỉ là trẻ em, có lẽ bữa cơm nóng hổi này làm chúng nhỡ đến trước kia nên không kìm được nước mắt mà khóc.
Đám binh lính nghe xong thì tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cũng không biết an ủi như thế nào.
Mẹ Cố cùng Hoàng Mộng Dao buông bát đi qua an ủi đám trẻ con.
Cố Ninh bỗng nhiên nói với Tam Ca: “Ngày mai bắt đầu cho chúng học dùng dao với súng đi.”
“Hả?” Tam Ca nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Đám trẻ con cũng nhìn lại phía này.
“Thật không ạ?” Cậu bé tên Ngô Sâm kích động đứng lên.
Cố Ninh nói: “Thật. Nếu các em biểu hiện tốt, chị sẽ cho các em tinh hạch.”
“Oa!!! Chúng em có thể trở nên lợi hại như các anh chị sao?” Một cậu bé khác khẩn trương mà hưng phấn hỏi. Bọn chúng hay lén lút thảo luận vấn đề tiến hóa dị năng mà người lớn hay nói, đối với những viên tinh hạch thần bí kia cảm thấy ngập tràn mong chờ. Nhưng chúng không nghĩ Cố Ninh sẽ đồng ý cho chúng tinh hạch!
“Chúng em có được không ạ?” Một bé gái mười hai, mười ba tuổi có tóc đuôi ngựa xiêu vẹo lấy hết cam đảm hỏi, chúng em mà cô bé nói còn có mấy em gái nhỏ đằng sau.
Cố Ninh không đáp lại mà hỏi: “Các em muốn học sao?”
Cô bé lén liếc trộm sang người ngồi cạnh Cố Ninh, Hướng Hứa, trong ánh mắt có chút chờ mong, lấy hết can đảm gật đầu nói: “Em muốn.”
Cô bé là đứa bé gái lớn tuổi nhất trong nhóm, từ lúc đến nay luôn đi đầu. Giống như bây giờ, khi cô bé lên tiếng, những đứa bé khác lập tức cũng lấy hết can đảm mồm năm miệng mười nói muốn.
Cố Ninh tán dương gật đầu nói: “Ngày mai bắt đầu, các em đều cùng nhau học đi.”
Tin tức này khiến bọn trẻ trở nên hưng phấn, làm bọn chúng cũng quên luôn cảm giác tiêu cực ban nãy, ngay cả cậu bé này còn nước mắt lưng tròng giờ cũng tham gia vào nhóm, kích động thảo luận.
“Cố Ninh, cô thật giỏi.” Trương Tiểu Bạch giơ ngón cái với cô.
Tam Ca đè thấp âm thanh hỏi: “Cố Ninh, cô là muốn nghiêm túc dạy chúng sao?”
Cố Ninh nói: “Đương nhiên là nghiêm túc.”
Tam Ca có chút khó xử: “Chúng còn quá nhỏ.” Đứa lớn nhất cũng mới chỉ mười bốn tuổi.
Mẹ Cố cũng không đành lòng: “Chúng còn nhỏ như vậy đã phải học những thứ này, sợ sẽ ảnh hưởng tới tâm lý khi trưởng thành.”
“Tiền đề là chúng có thể trưởng thành,” Cố Ninh nói: “Con không yêu cầu chúng có thể đi cùng chúng ta ra ngoài chém giết tang thi, nhưng ít nhất chúng ta không cần phải bận tâm đến chúng. Chúng phải biết bảo vệ bản thân và chạy trốn được khỏi nguy hiểm.”
“Tôi thấy Cố Ninh nói rất đúng.” Trang Thần tán đồng nói: “Hơn nữa cũng đừng có coi thường trẻ con, tôi lúc mười tuổi đã có thể đánh thắng một người lớn rồi.”
Hướng Hứa cũng tán thành nói: “Tuy bọn họ không thông minh như em… nhưng em có thể dạy bọn họ làm thể nào để thông minh hơn một chút.”
Cơm nước xong xuôi đã là 6 giờ chiều, mặt trời đã hoàn toàn biến mất, Trang Thần về chỗ của Bạch Lang ở.
Hoàng Mộng Dao tạo ra mấy quả cầu lửa khiến sân vườn sang trưng.
Quả cầu lửa chiếu rọi, mọi người vây lại một chỗ bắt đầu kiểm kê xem ban ngày thu hoạch được bao nhiêu tinh hạch, tinh hạch đủ màu sắc lấp lánh đến chói mắt.
Tuy rằng bọn họ chỉ giết mấy trăm con tang thi nhưng tang thi tiến hóa tương đối nhiều nên bọn họ kiếm được tổng cộng năm viên tinh hạch màu, tinh hạch để bổ sung là mười ba viên. Trong năm viên tinh hạch này, có một viên là dành cho Hồng tỷ, bốn viên còn lại đưa cho những binh lính lần trước chưa được dùng. Còn viên tinh hạch lấy từ con tang thi biến dị Tam Ca đưa cho Cố Ninh. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là lần này bao gồm cả Hồng tỷ và bốn người kia đều không ai xuất hiện dị năng. Đối lập với xác suất của lần trước khiến ai nấy đều cảm thấy khó tiếp thu.
Mấy người lính rõ ràng cảm thấy vô cùng mất mát. Hồng tỷ tuy rằng có chút thất vọng nhưng cũng không quá để trong lòng: “Dù sao dì cũng lớn tuổi rồi, về sau sẽ ở phía sau giúp mọi người.”
Cổ đạo trưởng trong lòng không khỏi cảm thấy mình may mắn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Ninh lấy từ trong không gian mấy cái giường cô lấy trong siêu thị Hải Ninh ra, ba mẹ Cố ngủ một giường, Hồng tỷ, Hoàng Mộng Dao ngủ một giường, còn một cái nữa để cho mấy đứa trẻ nhỏ tuổi nhất ngủ.
Phòng còn lại không có giường được Cố Ninh trải lên một lớp chăn bông dày.
Đám binh lính nằm trên chăn bông mềm mại, ngăn cách khỏi mặt đất lạnh lẽo, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đám trẻ con chui vào ổ chăn mềm mại, trên mặt còn sót lại nụ cười hạnh phúc tiến vào giấc mộng đẹp, chỉ có mấy đứa trẻ nghĩ đến ngày mai được huấn luyện hưng phấn nói chuyện với nhau, kích động không ngủ được.
Cố Ninh trải chăn dưới đất cạnh giường ba mẹ Cố.
Ba Cố nằm trên giường hỏi: “Ninh Ninh, con có tính toán gì không?”
Cố Ninh thấy ba Cố hỏi vậy thì sửng sốt một lúc, sau đó gối đầu lên tay, nghĩ đến lâu lắm rồi mình với ba mẹ chưa nói chuyện với nhau. Mấy ngày nay cô bận rộn nhiều thứ, khó tránh khỏi không để ý đến cảm nhận của ba mẹ, nghĩ đến đây Cố Ninh cảm thấy hơi tội lỗi, cô nhìn trần nhà, nói: “Con cũng chưa biết.”
Cố Ninh có chút hoang mang.
Cô từ chối lời mời của Trang Thần là do cô không muốn bỏ lại những người đồng đội không có dị năng. Hơn nữa, thủ đô to như vậy, các thế lực rắc rối, phức tạp hơn. Thân phận của Trang Thần cũng không đơn giản, mà cô thì không muốn tham gia mấy cuộc chiến thế lực vô vị kia.
Từ đầu mạt thế đến nay, cô ngây ngốc ở đây chỉ có một nguyên nhân, đó chính là bảo vệ tốt ba mẹ mình. Hiện tại cô có nhiều người cần bảo vệ hơn, cũng có nhiều mục tiêu hơn, một trong số đó là lợi dụng tài nguyên ở thế giới bên này giúp ba mẹ ở thế giới kia có cuộc sống tốt hơn.
Cô biết rõ khu tập kết này không thể ở một thời gian dài, nhất là khi nhóm người Bạch Lang rời đi. Nhưng cô cũng không biết nếu rời khỏi đây, cô nên đi đâu?
Cố Tư Nguyên cũng không phải là người đàn ông gia trưởng, ông luôn sẵn lòng nghe con gái tâm sự, thấy cô hoang mang, ông sẽ dẫn đường cho cô. Từ bé đến lớn, dù cô có phiền nào bất cứ chuyện gì, cô đều sẽ tìm đến ông, ở một mức ý nghĩa nào đó, Cố Tư Nguyên ở thế giới này chinh là người hiểu cô nhất, hơn cả mẹ Cố.
Cố Ninh chỉ nói một câu đơn giản là không biết, ông lập tức hiểu được cô đang hoang mang đến mức nào.
Ông khuyên cô: “Những việc lâu dài, chúng ta không thể nhìn thấu, vậy trước hết giải quyết những việc trước mắt. Những thứ không thấy được, đến khi nó đến, tự khắc sẽ có cách giải quyết.”
Lông mày Cố Ninh giãn ra, tuy rằng cô biết ba Cố nói thế là khuyên mình, nhưng lời ông cũng không phải là không có lý, cô không thể biết được nơi đây có thể cố thủ được bao lâu, cứ ở đây phiền não cũng không làm được gì, chi bằng giải quyết hết mọi chuyện trước mắt.
Ngày hôm sau lúc đang ăn cơm, Cố Ninh nói: “Tôi nghĩ hiện tại nên đem tin tức về tinh hạch ra ngoài.”
“Hả?” Những người khác đối với tin tức này có chút kinh ngạc.
Tam Ca tán đồng: “Ừ, chúng ta đều đã hoàn thành bước đầu của giai đoạn tiến hóa, hơn nữa khả năng sử dụng dị năng tương đối thành thạo, giữ lại tin tức này cũng không cần thiết nữa. Hiện tại tang thi tiến hóa nhanh như vậy, thà rằng chúng ta đem tin này đưa ra sớm một chút, tạo ra nhiều dị năng hơn thì đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại.
Tam Ca nói vậy, những người khác đều tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ nhanh chóng truyền tin này ra ngoài.
Tin tức trong đầu tang thi có tinh hạch, ăn tinh hạch này có thể xuất hiện dị năng một truyền mười, mười truyền trăm, chưa đầy một giờ đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi tập kết.
Lần trước Nhan Ngọc ở trước cổng khu tập kết tạo ra cầu lửa đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, mà những quả cầu đó tạo lực sát thương lớn tới tang thi khiến mọi người nghe rợn hết cả người. xong việc còn có nhiều người muốn đến tìm hiểu, nghiên cứu xem tại sao cô ta có thể tạo ra cầu lửa nhưng lại không nhận được đáp án. Tin tức lần này xuất hiện lập tức giải đáp được nghi vấn của mọi người.
Tử khí ngập tràn khu tập kết lập tức trở nên sôi sục! Nói đúng ra là chỉ ở nơi tụ tập này. Mọi người bàn tán xôn xao về mức độ đáng tin cậy của tin tức, cuối cùng phải xác nhận với người đã tung tin tức này, Chung Húc và Trương Tiểu Bạch.
Ngoại trừ trẻ em, người già và một bộ phận phụ nữ ở lại, mọi người kết bè kết đội đi đến cổng điểm tập kết, nơi bọn họ luôn không dám lại gần. Đi ra ngoài làm gì? Đương nhiên là giết tang thi, săn tinh hạch rồi!
Đến lúc nghe được tin tức thì Ân Tang sắc mặt đã vô cùng khó coi: “Chính là Cố Ninh đã đem tin tức tinh hạch này ra ngoài.”
Trang Thần không biết từ đâu lấy được cái giũa móng, vân luôn chăm chú cúi đầu ngắm nghía móng mình, nghe thấy tin tức này cũng không thèm nhấc mí mắt.
Phản ứng của Bạch Lang cũng cực kỳ lãnh đạm.
Ân Tâng đối với phản ứng của bọn họ cảm thấy rất bất mãn, tức giận nói: “Bây giờ đám người kia đều như lũ điên chạy ra ngoài giết tang thi rồi kia kìa.”
Trang Thần khó chịu vì bị cô ta làm ồn, nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao?”
Ân Tâng nhướn mày: “Chuyện tốt?! Đám người đó giết hết tang thi rồi thì chúng ta giết cái gì? Tinh hạch đều bị đào đi hết, rồi ai cũng sẽ có dị năng, thế không phải là gây bất lợi cho chúng ta sao!”
Trang Thần giơ tay ra, cẩn thận kiểm tra lại móng tay mình còn chỗ nào chưa đẹp chưa, hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
Ân Kỳ nói: “Thật không ngờ, Cố Ninh tự nhiên lại mang tin tức này ra ngoài, nhường phần tinh hạch này cho người khác.”
“Mấy người đang nghĩ cho hiện tại, còn Cố Ninh thì nghĩ cho tương lai. Ít nhất trước mắt chúng ta đều có quân địch lớn nhất bên ngoài, và chúng đang không ngừng tiến hóa.” Anh ta nói: “Nhưng nếu cô ấy đã đem tin tức này truyền ra ngoài thì chúng ta cũng không cần ở lại đây làm chậm trễ thời gian.” Nói đến đây, Bạch Lang dừng lại, quay sang Trang Thần nói: “Cô nói Cố Ninh không muốn đi cùng chúng ta sao?”
Trang Thần nhớ lại nụ cười đêm qua của Cố Ninh đối với mình, thở dài một tiếng rồi nói: “Cố Ninh kia, cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mềm lòng.”
Ánh mắt Bạch Lang lóe lên, nói: “Người như vậy sẽ chết sớm.”
Trang Thần nhìn anh ta một cái, bất mãn nói: “Tôi biết anh không thích Cố Ninh, nhưng cũng đừng trù người ta chết sớm chứ!”
Bạch Lang liếc xéo Trang Thần, sau đó đứng lên đi ra bên ngoài, vừa đi vừa bâng quơ nói: “Ai nói tôi không thích cô ấy?”
—–
Bởi vì Bạch Lang quyết định đột ngột nên hôm nay bọn họ lập lức lên đường đi tới thủ đô.
Lúc Trang Thần tới định chào tạm biệt Cố Ninh thì mới biết bọn họ đã ra ngoài, chỉ có thể nói một tiếng với ba mẹ Cố.
Khác với ngày trước, Cố Ninh ở ngoài gặp không ít nhóm người, đều là đội nhóm với nhau, mỗi nhóm có ít nhất mười người cùng nhau hoạt động.
Có vài nơi mấy chục người lao đến bao vây tấn công một con tang thi.
Theo yêu cầu của Cố Ninh, bọn họ không tiến lên hỗ trợ, nếu để bọn họ nhìn thấy một nhóm toàn dị năng giả, chỉ sợ bọn họ sẽ bám theo.
Nhóm người Cố Ninh cũng không ở lại đây lâu mà trực tiếp đi thẳng vào khu vực đông đúc, tiếc nuối duy nhất của bọn họ là không gặp lại dc hai con tang thi đột biến kia. Bây giờ bọn họ đã có Cố Ninh có dị năng hệ mộc ở đây, chỉ hận gặp lại hai con tang thi kia để rửa sạch mối nhục này. Một đường bọn họ đi vô cùng nhẹ nhàng, mặc dù có chạm mặt với làn sóng tang thi nhỏ, không vượt quá hai mươi con, hơn nữa hơn phân nửa đều là tang thi thường, làm cho thu hoạch của bọn họ hôm nay rất ít, chỉ có hai viên tinh hạch bổ sung. Điều duy nhất khiến bọn họ hào hứng chinh là Cố Ninh đưa bọn họ quét sạch cửa hàng của cả con phố. Cô còn quét sạch một tiệm vàng làm mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Cố Ninh cực kỳ bình tĩnh giải thích: “Nói không chừng về sau lại cần dùng đến.” Trong lòng cô cũng bắt đầu tính toán xem nên nhờ ai tiêu thụ cho minh những thứ này.
Dù hôm nay bọn họ chỉ thu hoạch được một ít tinh hạch nhưng bù lại họ kiếm được nhiều vật tư, khiến ai nấy đều cảm thấy vui vẻ.
Nhưng sự vui vẻ này chỉ duy trì khi bọn họ đến cửa phòng.
Vừa tiến vào cửa, nét mặt tươi cười của mọi người khi nhìn thấy người ngồi trên ghế so pha phòng khách liền đọng lại, tất cả đều nhìn về phía Cố Ninh.
Cố Ninh vừa vào nhà vừa nghi hoặc trước ánh mắt của mọi người, đến khi cô dời ánh mắt đến phòng khách, ý cười trong mắt lập tức ngừng lại. Cô thấy Tưởng Nhạc Châu, Tưởng Du cùng Lâm Mĩ Phượng, một nhà ba người ngồi một bên sô pha, bên kia là ba mẹ Cố nhìn cô không biết phlàm thế nào, nhất thời không ai dám lên tiếng.