Sau khi Cố Ninh chắc chắn mình đã an toàn vượt qua ba giờ quy định thì lập tức buông Ân Tang ra. Thời điểm này cô mới phát hiện tứ chi đều đã cứng đơ, nửa ngày vẫn chưa thể đi xuống khỏi người Ân Tang.
Ân Tang nhìn thấy mấy người Trang Thần xuất hiện thì hơi sửng sốt, sau đó trong lòng cảm thấy buồn bực! Có đến chết cô ta cũng không tưởng tượng được bản thân mình sẽ có ngày chật vật như vậy, hơn nữa còn bị Trang Thần nhìn thấy! Nếu có thể, Ân Tang muốn xử lý hết đám người có mặt ở đây, đặc biệt là cô gái vẫn đang ở đằng sau lưng cô ta – ngườI đã khiến cô ta trở thành bộ dạng như thế này!!!
Đúng lúc này, Ân Tang nghe giọng nói của đối phương vang lên:
“Thật ngượng quá, phiền mấy người giúp tôi một chút được không, tôi không động đậy được nữa.”
Mấy người Trang Thần lúc này mới như sực tỉnh, vội vàng tiến lên hỗ trợ đem Cố Ninh gỡ xuống khỏi ngươi Ân Tang.
Cố Ninh cảm giác thân thể đã không thuộc về chính mình nữa rồi, cảm giác cả người đau nhức vô cùng rõ ràng.
Quân y cuối cùng cũng có mặt, ngoài Quý Cửu Trạch đi theo dẫn đường còn có Doanh trưởng cùng hai đại đổi trưởng.
Ân Tang đã được Dịch Thiếu Khanh nâng dậy, sắc mặt xanh mét. Cố Ninh thì vẫn còn nằm trên mặt đất, cô căn bản đứng dậy không nổi. Tuy rằng đem Ân Tang làm đến một thân chật vật, nhưng cô so với Ân Tang bị thương nghiêm trọng hơn nhiều.
Quân y đã sớm có mặt ở chân núi. Tam ca nghĩ đến khả năng sẽ có người bị thương, nhưng không nghĩ tình hình chiến đấu sẽ kịch liệt như vậy. Cố Ninh chật vật anh còn có thể hiểu, nhưng vị nữ binh của Lữ đoàn Năm Sao kia là có chuyện gì, so với Cố Ninh cũng không khá hơn bao nhiêu… Doanh trưởng cùng Tam ca và đội trưởng đại đội Hai liếc nhau. Ba người đều có chút gấp không chờ nổi muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy Ân Tang đang bốc hỏa như sẵn sàng xông lên giết người diệt khẩu bất cứ lúc nào thì cả ba đều vô cùng ăn ý mà ngậm chặt miệng lại.
Cố Ninh cùng Ân Tang đều được người đặt lên cáng thật cẩn thận. Quân y đang mang hòm thuốc trên lưng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trước hết kiểm tra một chút vết thương của Ân Tang rồi nhanh nhẹn xử lý. Sau đó quay lại xem xét vết thương trên mặt Cố Ninh. Vết thương là do bị cọ sát với mặt đất tạo thành dù không quá sâu, nhưng lại dính rất nhiều bùn đất cùng vụn cây làm thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Vị quân y kia không biết nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói: “Cô gái nhỏ, tôi sợ là mấy vết thương trên mặt sẽ để lại sẹo.”
Cố Ninh chỉ cười cười, thái độ không chút nào để ý.
Bác sĩ kia khẽ bĩu môi, thật là không thú vị gì hết.
Thời điểm miệng vết thương của Cố Ninh được rửa sạch, mấy người Trương Tiểu Bạch ở bên cạnh nhìn mà không khỏi rùng mình, không ngừng kêu bác sĩ cẩn thận và nhẹ tay một chút, như kiểu vết thương ở trên người mình vậy. Cố Ninh chỉ hơi hơi nhíu mi, Trang Thần hiển nhiên vô cùng tò mò về Cố Ninh, trực tiếp ngồi xổm bên này xem xét.
Cố Ninh quen Trang Thần, nhưng Trang Thần lại không quen biết cô, giống với Phương Pháp lúc trước. Cố Ninh thấy loại cảm giác này thật quá kỳ diệu, nghĩ nghĩ một lúc không khỏi nở nụ cười.
Dịch Thiếu Khanh đứng ở một bên thì trong lòng khẽ run rẩy một chút, khẽ thì thầm: “Xong rồi, không sớm thì muộn, trong đội lại có thêm một người điên.”
Trang Thần thấy thế nói: “Cô cười cái gì?”
Quý Cửu Trạch cũng hướng bên này nhìn lại.
Cố Ninh cười: “Tôi có một người bạn rất giống cô.”
Dịch Thiếu Khanh phốc một cái tiếng cười thành tiếng, chiêu làm quen này cũng quá cũ đi: “Cô đã thông qua kiểm tra rồi, không cần thiết phải cùng cô ấy lôi kéo làm quen.”
Cố Ninh cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Sau khi xử lý qua vết thương của cả hai thì mọi người tập trung chuẩn bị xuống núi. Hai vị quân y nâng cáng của Ân Tang đi.
Còn cáng của Cố Ninh là do Chung Húc cùng Trần Căn nâng, hai người cao thấp không sai biệt lắm.
Trương Tiểu Bạch nhịn không được hạ giọng nói với Cố Ninh đang nằm trên cáng: “Cố Ninh, em quả thật quá trâu bò!”
Khóe miệng Cố Ninh khẽ cong một chút, sau đó hỏi lại: “Mấy anh thế nào?”
Vẻ hưng phấn trên mặt Trương Tiểu Bạch tức khắc vụt tắt: “Xuống núi rồi nói sau.”
Thấy biểu cảm của mấy người Trương Tiểu Bạch không tốt, lòng Cố Ninh cũng trầm xuống.
Cáng hơi lung lay, mấy vết thường trên người Cố Ninh đều âm í đau, dị năng chữa khỏi đã bắt đầu tự động chữa trị những nơi bị thương tổn. Cố Ninh mấy ngày mấy đêm không ngủ thì vẫn sẽ vô cùng tỉnh táo, nhưng lúc này nằm ở trên mặt cáng lung la lung lay thì vô thức ngủ mất rồi.
Trong phòng được chuẩn bị riêng cho Lữ đoàn Năm Sao, Trang Thần vừa ngồi xuống lập tức phát biểu ý kiến của mình: “Người khác tôi mặc kệ, Cố Ninh này nhất định là của tôi.”
Dịch Thiếu Khanh nói: “Tôi đã xem qua tư liệu của Cố Ninh, nguyên nhân cô ấy muốn gia nhập Lữ đoàn chúng ta vì muốn học đánh cận chiến. Kỹ năng cận chiến của cô vẫn còn kém chút…” Anh ta dừng một chút rồi liếc mắt hướng Quý Cửu Trạch, cười gian xảo nói: “Hắc hắc, Cửu Trạch, cả lữ đoàn thì cận chiến của anh là mạnh nhất, có hứng thú nhận đồ đệ không đây?!!”
“Thôi đi.” Trang Thần nói: “Anh thấy đã bao giờ Cửu Trạch làm thầy cho người khác chưa?”
“Giao cho tôi đi.” Ân Tang nãy giờ vẫn ngồi im lặng ở ghế sô pha đột nhiên mở miệng nói: “Tôi xem tư chất của Cố Ninh quả thực không tồi.”
Dịch Thiếu Khanh yên lặng chửi thầm, khi nói những lời này tốt xấu gì cô ta cũng nên khống chế biểu cảm một chút chứ, nhìn qua cũng biết cô ta đang muốn xử lý cả nhà người ta rồi.
Dịch Thiếu Khanh cũng chỉ dám âm thầm mỉa mai Ân Tang, nhưng Trang Thần không kiêng nể gì, nhếch mép cười: “Giao cho cô, để cô đem Cố Ninh phế đi sao.”
Quý Cửu Trạch liếc mắt nhìn Ân Tang, sau một lúc lâu suy nghĩ liền nói: “Chuyện này chờ về thủ đô bàn lại. Mặt khác ba người kia mọi người thấy thế nào?”
Dịch Thiếu Khanh trầm ngâm một chút sau đó nói: “Trừ bỏ Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch có tư chất tốt nhất, ở bộ đội một năm đã có thực lực như vậy còn thực sự không tồi. Trần Căn tuy rằng biểu hiện không tính là quá xuất sắc nhưng trầm ổn, hơn nữa thời điểm mấu cực kỳ quyết đoán. Điểm này thật ra ít ai có, đặc biệt là mấy năm nay đám người mới thực sự khuyết thiếu kiểu này. Còn Chung Húc thì cũng có điểm tạm được.”
“Anh đây là đang trả thù sao?” Trang Thần châm chọc nói: “Bị đánh một côn chắc không dễ chịu nhỉ.”
Dịch Thiếu Khanh nổi cáu: “Sao có thể! Tôi là dạng người này sao?!”
Một bên khác, mấy người Trương Tiểu Bạch đều canh ở phòng y tế, nghe bác sĩ nói Cố Ninh không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ không sao, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nghĩ đến một màn kia bọn họ còn không dám tin tưởng.
Đối lập với sự “cường hãn” của Cố Ninh, mấy người bọn họ hoàn toàn bị ba người của Lữ đoàn Năm Sao trêu đùa, cuối cùng cũng không chịu nổi ba giờ, việc bị loại là nằm trong dự đoán.
Cố Ninh ngủ một mạch đến 5 giờ chiều mới tỉnh lại. Bác sĩ nhìn thấy Cố Ninh tỉnh lập tức đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại, thông báo cho mấy người Tam Ca.
Chỉ trong chốc lát Tam Ca nhanh chóng chạy tới.
“Có kết quả rồi.” Tam Ca nói với Cố Ninh: “Một tin tốt một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
Cố Ninh nhịn không được trợn mắt, vừa đi giày vừa nói: “Tin xấu.”
Sắc mặt Tam Ca lập tức ngưng trọng: “Tin xấu là cả 4 người đều không được chọn.”
Cố Ninh sững người, đột nhiên chống tay ngẩng phắt dậy đưa ánh mắt không dám tin nhìn Tam ca: “Sao có thể?!” Cô dừng một lúc, lại hỏi: “Thế còn tin tốt?”
Tam Ca vẫn nghiêm mặt: “Tin tức tốt chính là…” Anh dừng một chút, sau đó đột nhiên cười lớn: “Nãy giờ chỉ lừa em thôi!? Nhìn em kìa! Ha… ha!”
Cố Ninh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lạiI thì đám người Trương Tiểu Bạch đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm pháo mừng đủ màu sắc, ‘bang, bang, bang’ – tiếng nổ vang vài lần, vô số giấy màu tung bay đầy căn phòng nhỏ.
Bác sĩ đầu tiên là hoảng sợ, sau đó tức giận kêu to: “Chờ một chút các ngươi đừng chạy! Đem nơi quét sạch sẽ!”
Mọi người lúc này làm sao còn rảnh đi để ý đến vị bác sĩ kia, tất cả đều vọt tới bên người Cố Ninh mồm năm miệng mười chúc mừng.
Mặt Chung Húc cũng vì kích động mà đỏ bừng: “Cố Ninh! Vừa rồi người Lữ đoàn Năm Sao tới thông báo, chúng ta cả bốn người đều thi tuyển thành công!”
Đến cả người ít cười nói như Trần Căn lúc này trên mặt cũng tràn đầy tươi cười, Trương Tiểu Bạch còn khoa trương hơn, cười đến mức ngay mắt cũng híp lại, khóe miệng dường như là kéo đến mang tai luôn rồi.
Cố Ninh cũng kinh ngạc không thôi, còn không kịp trách bọn họ đùa dai đã bị tin tức vui vẻ này làm cho ngây ngốc luôn. Trái tim vẫn luôn treo cao lập tức trở lại bình thường, mặt cũng bất tri bất giác tràn đầy tươi cười.
Buổi tối, Tam Ca như được tiêm máu gà mang theo thẻ ngân hàng trực tiếp kéo năm chiếc xe tải, dưa tất cả mọi người đến nhà hàng hải sản gần trung tâm thành phố mà Trương Tiểu Bạch vẫn luôn nhớ thương kia liên hoan.
Nhóm Trang Thần vốn muốn cự tuyệt, nhưng không thể chối từ, dưới sự lôi kéo của mấy người lính cũng đành lên xe. Chỉ có Ân Tang nói mình bị dị ứng hải sản là không đi.
Trương Tiểu Bạch đã sớm đặt được chỗ ngồi.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, người cũng không phải đặc biệt nhiều cho nên thời điểm bọn họ đến đại sảnh mới chỉ thưa thớt mấy bàn, không gian thoáng bị bọn họ chiếm hơn phân nửa.
Vì không muốn bị nhìn chằm chằm với ánh mắt hiếu kì, bọn họ đều thay thường phục. Nhưng cả đoàn người thân hình rắn chắc cao lớn một đường tiến vào nhà hàng vẫn duy trì đội ngũ ngay ngắn khiến cho không ít người để ý.
“Tôm hùm hấp phô mai, canh cá bát bảo cùng vịt quay mỗi bàn một suất. Còn món tôm hùm đất rim cay này mỗi bàn hai cân, và…” Trương Tiểu Bạch nhanh miệng gọi món, trôi chảy đến mức Tam ca ngồi cùng bàn không kịp trở tay. Tam Ca nghe thấy Tiểu Bạch gọi đến món thứ tư rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại thì không nhịn được nữa, bất chấp có mất mặt hay không, vươn tay đoạt thực đơn của Tiểu Bạch rồi hướng người phục vụ nói: “Ai ai ai! Được rồi được rồi! Trước cứ như vậy, không đủ lại kêu thêm. Cậu nói phòng bếp nhanh chóng mang lên đi.” Nói đoạn liền vẫy tay để phục vụ đi ra ngoài. Sau đó Tam Ca quay lại hướng về phía ba người Trang Thần nói: “Hiện tại quốc gia kêu gọi tất cả tiết kiệm, kiên quyết ngăn chặn phô trương lãng phí, chúng ta phải gương mẫu thực hiện.”
Đồ ăn liên tục được mang lên, có sự lôi kéo của vài thành viên sôi nổi như Trương Tiểu Bạch nên không khí vô cùng hòa hợp, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa quân nhân bọn họ bình thường tiết kiệm, kham khổ, ít khi được ăn một bữa hải sản lớn như vậy nên ai nấy đều ăn vô cùng vui vẻ.
Giữa lúc này, bỗng một thanh âm kinh ngạc vang lên: “Cố Ninh?!”
Những người khác cơ bản đang trò chuyện rôm rả nên không có chú ý tới, nhưng mọi người ngồi cùng với Cố Ninh thì đều nghe được rất rõ ràng.
Vì thế ánh mắt tất cả đều nhất trí hướng về phía âm thanh phát ra mà nhìn qua.
Cố Ninh ngồi hơi chéo so với lối đi, nghe thấy tiếng kêu cũng chậm rãi bỏ đũa xuống sau đó mới nhìn qua.
Cô thấy được vẻ mặt kinh ngạc Tưởng Du, sau đó mới hướng mắt nhìn đến Lục Gia Tử đang kinh ngạc đứng ở phía sau.