Không biết là do câu nói vô cùng đáng sợ của La Long vừa rồi hay là tiếng hét chói tai liên tục từ phòng bên cạnh mà ai trong phòng cũng đều sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Tam Ca càng lo lắng hơn khi nghĩ đến căn phòng mà ba mẹ Cố đang ở nên nhanh chóng nói: “Phương Pháp, Trương Tiểu Bạch! Các cậu mau đến bảo vệ chú dì Cố!”
Đồng thời, bọn họ nhanh chóng lui vào trong phòng. Như cảm nhận được bọn họ đang chạy trốn, những dây leo này đột nhiên tăng tốc độ hướng bọn họ mà lan đến!
“A!” La Long kêu lên sợ hãi! Dây leo trên trần nhà không biết rủ xuống từ lúc nào đang gắt gao quấn lấy cổ anh ta, treo lên trên!
Trình Minh nhanh chóng ném ra mấy lưỡi đao gió. Xoát xoát mấy tiếng! Dây leo liền đứt, La Long trên trần nhà rơi xuống ngã trên mặt đất. Không kịp kêu đau đã vội cầm đao dưới chân chém loạn về phía dây leo.
Thấy phòng đã bị dây leo bò đầy, mấy người đàn ông bọn họ chen chúc kín chỗ, mấy người chen chúc ở đây đều không thi triển kĩ năng tốt được, Tam ca nói to: “Ra ngoài trước rồi nói!”
Mấy người vội vàng chạy ra khỏi phòng. Trình Minh đi sau cùng, khởi động dị năng, bắn ra vô số đao gió ào ào vang dội. Đao gió lướt tới đâu liền có dây leo bị cắt đứt rơi xuống. Rất nhiều dây bị chặt đứt rơi xuống đất chảy ra máu trông vô cùng đáng sợ. Dây leo này giống như có thể dài ra vô hạn, chặt đứt rồi lại rất nhanh mọc trở lại!
Trình Minh cuối cùng cũng ra khỏi phòng, đóng chặt cửa nhốt dây leo ở bên trong.
Nhưng cánh cửa vừa đóng! Chỉ nghe thấy một tiếng oanh! Những dây leo đó xoắn lại thành dây thừng trực tiếp đâm một lỗ thủng trên cánh cửa! Sau đó vô số dây leo theo lỗ thủng đó cuốn tới phía họ!
Phòng ngủ bên cạnh có ba người Hoàng Mộng Dao, Hồng tỷ, Cao Duyệt cùng với hơn mười đứa trẻ. Hoàng Mộng Dao hai tay dơ lên tạo thành một bức tường lửa bảo vệ Hồng tỷ, Cao Duyệt cùng với hơn mười đứa trẻ sau lưng. Giống như phòng bên cạnh, phòng này cũng bò đầy dây leo nhưng chúng cũng giống như cương thi biến dị lúc trước sợ lửa. Chúng chỉ dám ở trên cao chứ không dám vươn tới.
Trong phòng đối diện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu sợ hãi!
Ở đó, chỉ còn lại Hướng Hứa, Hướng Dật và Ngô Sâm cùng vài đứa trử khác đang ngủ.
Hướng Hứa là người đầu tiên phát hiện ra dây leo vào nhà. Cô bé dựng lên rào chắn tinh thần lực nhưng vẫn chậm một bước. Dây leo nhanh chóng quấn lên cổ chân ba đứa trẻ rồi kéo chúng ra ngoài! Một trong số đó có Tả Hữu!
Ba đứa trẻ bị túm chặt cổ chân lôi ra ngoài, sợ hãi hét lên. Tả Hữu lại càng giống như lợn bị chọc tiết mà gào lên: “Cứu em!!!! Có ma!!!! Cứu em!!!!” Vừa la hét liều mạng tìm trên mặt đất xem có đồ gì nắm được không, nhưng trên mặt đất không có gì khác ngoài dây leo.
Những đứa trẻ khác, bao gồm cả Hướng Hứa bị những thứ này làm cho sợ hãi. Không biết là thứ gì doạ cho phát sợ gần như phản xạ có điều kiện đều lùi ra cửa!
“Tả Hữu!” Ngô Sâm cùng Hoà Hoà đồng thời kêu lên! Cũng là những người đầu tiên đi cứu cậu nhóc!
Hướng Hứa mở ra lá chắn tinh thần! Hoà Hoà cùng Ngô Sâm mỗi người bắt lấy một tay của Tả Hữu rồi cắn chặt răng tóm lấy cậu nhóc không buông.
Tả Hữu đã sợ đến phát khóc, vừa khóc vừa hét: “Em chết mất, em chết mất, em chết mất!”
Bị ba đứa trẻ ngăn cản chặt chẽ. Dây leo nhất thời không làm gì được. Ngô Sâm thật nhanh lấy ra con dao ngắn trong ngực sờ đến chân Tả Hữu. Sau đó nắm lấy cổ chân cậu nhóc dùng sức cắt đứt dây. Nhưng không kịp chờ cậu đem dây cắt đứt! Cửa sổ thuỷ tinh vỡ bên kia đã tràn vào vô số dây leo hướng về Ngô Sâm mà cuốn cậu đi!
Như không nhìn thấy dây leo đang lao về phía mình, Ngô Sâm tăng tốc động tác trong tay, nghiến răng cắt dây leo thật nhanh. Con dao này là Cố Ninh đưa cho cậu. Mỗi ngày khi không có việc gì cậu liền lấy nó ra để mài một chút. Rất nhanh dâu leo cuốn lấy Tả Hữu thực sự bị cậu cắt đứt! Cậu vui lắm! Còn không kịp bảo Tả Hữu nhanh chạy về phía Hướng Hứa thì theo bắp đùi của cậu dây leo đã quấn lấy toàn bộ người dưới. Không đợi Ngô Sâm dùng dao cắt đứt đã bị kéo ra ngoài! Lực kéo lớn vô cùng! Thật nhanh lôi cậu ra khỏi bệ cửa sổ! Trong nháy mắt khi rời khỏi bệ cửa dây leo đã quấn cậu thành cái kén rồi cứ thế kéo xuống…
“Ngô Sâm!!!”
Hoà Hoà cùng Tả Hữu kinh hoảng hô to. Hai người mắt đỏ hoe bò dậy lao tới cửa sổ! Liền bị hai cánh tay kéo trở lại.
Cánh tay của Tam Ca một trái một phải mang hai người trở lại.
Hoà Hoà nhanh chóng nói to: “Chú Tam Ca! Ngô Sâm bị thứ kia bắt đi rồi!”
Tam Ca không nói lời nào, nắm chặt hai người đưa về phía phòng ngoài. Cũng liên tục triệu hồi khiên đất ngăn cản dây leo lao tới không ngừng.
Mang hai đứa nhỏ không ngừng giãy giụa vào phía sau binh lính, anh nói: “Trông chừng bọn nhóc!”
Trương Tiểu Bạch từ tầng hai mang theo ba mẹ Cố chạy xuống dưới.
Tam Ca không thấy Phương Pháp đi cùng, liền hỏi: “Phương Pháp đâu?!”
Trương Tiểu Bạch chạy xuống thở hổn hển nói: “Cậu ta đi tìm Cố Ninh rồi!”
Đến lúc này Tam Ca mới nhận ra là không thấy Cố Ninh. Thấy dây leo không ngừng đụng vào tường đất. Rõ ràng nó cũng không kiên trì được bao lâu. Nên anh liền nói với mấy binh sĩ: “Các cậu trước hết đưa mấy đứa nhóc lên xe đi, chú ý an toàn!”
Hoà Hoà hét lên: “Không! Chúng cháu muốn đi cứu Ngô Sâm! Chị Cố Ninh đâu?! Chị Cố Ninh sẽ giúp chúng cháu cứu Ngô Sâm!”
“Nghe này!” Cao Duyệt đột nhiên lạnh lùng nói: “Nếu cháu không muốn có người vì mình mà chết thì hãy im lặng và ngoan ngoãn lên xe cho cô!”
Ngay cả Tả Hữu cũng bị giọng nói lạnh lùng đột ngột của Cao Duyệt làm cho hoảng sợ, chỉ có thể kéo cánh tay Hoà Hoà nói: “Hoà Hoà chúng ta lên xe đi. Chúng ta dù có ở lại đây cũng không thể cứu được Ngô Sâm. Cậu yên tâm, chị Cố Ninh sẽ giúp chúng ta cứu Ngô Sâm về.”
Tuy rằng Hoà Hoà hai mắt đỏ hoe, nhưng cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Đám binh lính bảo vệ ba mẹ Cố, Hồng tỷ, Cao Duyệt và những đứa trẻ bị doạ sợ đến trắng bệch cả khuôn mặt ra khỏi căn nhà.
Phương Pháp đầu tiên là gõ cửa phòng Cố Ninh. Nhưng bên trong không có tiếng động, hơn nữa bên trong khoá cửa. Đánh mạnh lên cửa và gọi to tên cô cũng không thấy có phản ứng gì. Phương Pháp sốt ruột liền dùng đao chém hỏng khoá. Đẩy cửa vào thì thấy bên trong trống rỗng không có gì cả!
Anh chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhưng bên ngoài trời tối đen không nhìn thấy gì, anh cúi xuống gọi hai tiếng nhưng không thấy Cố Ninh đáp lại nhưng lại thu hút dây leo tới! Anh chặt đứt chúng và nhanh chóng lùi ra khỏi phòng. Tiếp tục tìm sang những phòng khác.
Những người phía dưới chỉ thấy Phương Pháp mở cửa với tốc độ cực nhanh, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Cố Ninh. Trong lòng đều có dự cảm chẳng lành!
Phương Pháp dùng tốc độ cực nhanh tìm hết tất cả các căn phòng trên tầng hai rồi lao xuống dưới. Sắc mặt trắng bệch, phun ra một câu làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi: “Không thấy Cố Ninh!” Nhiệt độ buổi tối xuống rất thấp nhưng lúc này trên trán anh lại đầy mồ hôi: “Tôi đã tìm khắp nơi rồi. Tôi không thấy Cố Ninh, cửa phòng cô ấy khóa từ bên trong…”
Cổ đạo trưởng hét lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đi cứu người!”
Mặc dù trong tiềm thức mọi người đều nghĩ rằng bất kỳ ai cũng có thể gặp chuyện không may, còn Cố Ninh thì không, nhưng lúc này sự thật đã ở trước mắt họ. Bọn họ phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Nếu muốn cứu người thì phải đem đám dây leo này diệt tận gốc.
Thế nhưng, sau khi binh lính rút đi, đám dây leo đó đã lấp kín cửa chính. Vô số dây leo từ trong các căn phòng tuôn ra như những con rắn nhỏ dài lạnh lẽo khiến ai nhìn cũng lạnh cả người.
Có mấy đứa trẻ và binh sĩ bị dây leo kéo đi. Nghĩ đến hai thi thể bị hút cạn máu thịt đó ai nấy đều sợ nổi da gà.
Tam Ca nghiêm sắc mặt nhìn từng tầng dây đang bao vây xung quanh quay qua Phương Pháp nói: “Phương Pháp, cậu nhanh nhất. Cậu thử xem có thể cứu những người đó được không?” Muốn đi qua giữa đám dây leo này, hơn nữa chỉ có một mình thì vô cùng nguy hiểm.
Phương Pháp nắm chặt đao trong tay, không một chút do dự, lau mồ hôi trên mặt, trịnh trọng gật đầu: “Được.” Nghĩ đến Cố Ninh bị những thứ đáng ghét này bao vây thành một con nhộng rồi bị hút khô máu thịt thì một giây anh cũng không đợi được.
Lời nói vừa dứt, cả người anh giống như một tia chớp lao thẳng lên tầng hai! Dây leo trên đất như có sức sống liều mạng giãy dụa. Khi chân đạp lên liền có vô số nhánh dây muốn tóm lại nhưng tốc độ của Phương Pháp quá nhanh. Một nhánh mới sinh ra thì anh đã chạy được hai mét!
Trương Tiểu Bạch liếm môi, sấm sét quấn quanh đôi tay: “Được rồi các chiến hữu! Chúng ta cũng bắt đầu thôi!”
Ban nãy tối đen như mực và cũng là lần đầu tiên gặp phải thực vật biến dị nên ai cũng hoang mang. Nhưng sau cơn hoảng loạn ngắn ngủi vừa rồi, những dị năng giả đã triệt để tỉnh táo. Hơn nữa có ngọn lửa của Hoàng Mộng Dao soi sáng nên không còn đen nhánh giống như lúc trước. Tất cả mọi người đều phát huy được sức chiến đấu của mình!
Trương Tiểu Bạch nắm lấy một cái dây leo bay về phía anh. Sau đó dùng sấm sét trên tay bổ dọc theo dây leo! Toàn bộ dây leo giống như con lươn điện rung lắc dữ dội! Dây leo màu xanh lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn được nhanh chóng khô vàng còn toả ra mùi cháy khét…
Đao gió của Trình Minh tuôn ra như cơn lốc! Anh nghĩ tới Cố Ninh có khả năng đã rơi vào nguy hiểm, nhất thời dị năng lại tuôn trào. Số lượng đao gió tăng gấp đôi! Tiếng xé gió mạnh mẽ khiến lực tái sinh của dây leo cực nhanh so ra cũng kém sự công kích mạnh mẽ của đao gió! Máu bắn ra từ dây leo như mưa!
Cổ đạo trưởng rú lên tiếng hét thảm: “Trương Minh cậu tung chiêu cũng chú ý một chú nhá! Máu bắn tung toé lên người bần đạo rồi đây này!” Miệng thì trách như vậy chứ dị năng thì tuôn ra trong nháy mắt. Một cú đạp mạnh lên thân dây leo. Từ chỗ đó băng không ngừng ngưng tụ rồi đông cứng lại.
Dị năng hệ thổ của Tam ca hệ thuỷ của Chung Húc đối với loại thực vật biến dị này thì lực công kích so với ba người kia thì kém đi rất nhiều. Chỉ có thể hỗ trợ, giúp ba người kia cản trở một số đòn tấn công. Cùng lúc dùng đao của mình chém những dây leo gần mình.
Mặc dù dị năng hệ hoả của Hoàng Mộng Dao có lực sát thương lớn nhưng bọn họ đều ở trong phòng. Nếu thiêu cháy có thể gây ngộ thương. May mắn dù động vật hay thực vật đều có bản năng sợ hãi nên Hoàng Mộng Dao chỉ cần tạo bức tường lửa cũng có thể thay mọi người ngăn cả tất cả đòn tấn công để bọn họ có thể yên tâm mà tung ra dị năng của mình!
Thạch Đầu trước giờ chưa từng biểu hiện gì rốt cuộc thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ của mình!! Anh không né tránh nắm lấy dây leo đang vươn về phía mình. Tay trái nhanh chóng quấn vài vòng rồi dùng dùng tay phải nắm lấy cả nắm dây leo. Khẽ quát một tiếng dùng dị năng. Lập tức uy lực tăng lên gấp 10 lần! Chỉ nghe thấy từng đợt tiếng ba ba ba vang lên! Những cây dây leo vốn đang hút những mút nhỏ trên xúc tu của chúng xuống đất đã bị rút lên! Trong tay Thạch Đầu nắm một đám dây ít nhất rộng ba mét! Lúc này, Thạch Đầu lại gầm lên một tiếng! Lần thứ hai dùng sức kéo lên! Chỉ nghe thấy âm thanh ba ba ba ba ba ba vang lên lần nữa! Những dây leo thực sự bị Thạch Đầu dứt đứt! Máu bắn lên tung toé, vô cùng hung tàn!
Nhất thời mọi người đều bị làm cho kinh hãi!
Chỉ trong nháy mắt mọi người đều tỉnh táo lại. Cửa ra tầng một đã bị lấp kín. Họ nhanh chóng dọn dẹp một con đường lên tầng hai. Lúc này trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ.
Những ai bị dây leo biến dị cuốn đi nhất định phải cố gắng sống sót chờ bọn họ đến cứu ra!
Cố Ninh, cô cũng phải cố gắng, nhất định không thể chết!
Phương Pháp dùng đao trong tay liều mạng cắt đứt “kén người” bị dây leo quấn chằng chịt. Những giọt mồ hôi trên trán hòa với nước mưa theo lông mi vào mắt đau rát nhưng dường như anh không cảm thấy được nó. Anh liều mạng muốn đem những sợ dây leo này gỡ bỏ. Bởi vì lòng bàn tay cầm dao của anh bị cọ sát mạnh đến chảy máu đầm đìa vậy mà anh không cảm thấy đau nhức. Trong lòng anh lúc này chỉ có một suy nghĩ ích kỉ. Đây nhất định phải là Cố Ninh, nhất định là Cố Ninh còn sống…
Bên cạnh anh là hai đứa trẻ được đưa ra từ dây leo. Sắc mặt chúng xanh xám, đôi mắt vô hồn mở to nhìn lên trời đen kịt. Mặc dù mưa có rơi vào mắt chúng cũng không nháy mắt lấy một cái. Nước mưa chảy theo khoé mắt xuống như bọn chúng đang rơi lệ từ đôi mắt trống rỗng. Lồng ngực gầy yếu không chút phập phồng. Chúng đã chết.