Khi Cố Ninh bước ra khỏi không gian còn chưa phát hiện ra có gì không ổn. Nhưng khi đẩy cửa bước ra liền ngây ngẩn cả người. Khắp nơi đều là dây leo gãy và vết máu khô, nhìn mà choáng váng. Cô căn bản không có thời gian tự hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện gì mà phóng như điên sang phòng bên cạnh. Đây là phòng ba mẹ cô nhưng không có một bóng người. Chỉ có dây leo và vết máu đầy đất. Cả người cô lạnh toát, cố gắng lên tinh thần nhìn tình hình trong phòng, xác định không có tay chân người trên mặt đất thì nhanh chóng chạy vọt xuống tầng một.
Cánh cửa ra vào vỡ tan, những mảnh dây leo cháy sém và máu khô vương vãi khắp sàn nhà cho thấy trận chiến đêm qua khốc liệt đến mức nào. Cô tìm khắp toà nhà một lần nhưng không thấy ai.
Đồng thời cô cũng không thấy bất kì bộ phận cơ thể nào, nói không chừng hôm qua bọn họ đã rút lui an toàn.
Cố Ninh hít một hơi thật sâu, từng bước đi ra cửa. Cô rất nhanh nhìn thấy ba chiếc xe cách đó không xa, trên mui xe còn có Trương Tiểu Bạch đứng bên trên nhìn về phía này.
Cố Ninh vừa nhìn thấy anh thì Trương Tiểu Bạch cũng nhìn thấy cô. Anh đầu tiên là sửng sốt rồi có chút không dám tin mà dụi mắt. Cuối cùng là thét lên chói tai: “Tam Ca!!! Cố Ninh về rồi này!” Trương Tiểu Bạch một bên thét chói tai một bên đập mạnh trần xe.
Rất nhanh mọi người trong xe đều chạy ra.
Cố Ninh chạy tới thấy thoáng thấy ba mẹ thì sợ đến run người, mồ hôi sau lưng bị gió thổi tới chỉ cảm thấy lạnh lẽo, nghĩ tới mà sợ.
Cô nhìn mọi người quây xung quanh vẻ mặt vui mừng và ân cần liền cảm thấy bao điều muốn nói cũng không cất nên lời. Chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đến khó chịu.
Tam Ca dường như nhận ra trạng thái của Cố Ninh lúc này, vỗ vào vai cô nói: “Cố Ninh, có gì muốn nói lên xe rồi nói sau.”
Cố Ninh gật đầu rồi cùng mọi người lên xe.
Tam ca đem chuyện tối hôm qua kể lại một chút.
Cố Ninh nghe được vừa hoảng sợ vừa có chút may mắn: “May mà không có ai bị thương…” Có Ninh nói xong liền thấy vẻ mặt Tam Ca hơi thay đổi, trong lòng lập tức trở nên khẩn trương. Ánh mắt cô đảo qua gương mặt từng người, mọi người không tự chủ được mà né tránh ánh mắt cô. Cố Ninh cuối cùng nhìn về hướng Tam Ca chậm rãi hỏi: “Ai chết vậy?”
Tam Ca rít một hơi thuốc, thanh âm trầm thấp: “Chết 4 đứa trẻ và một binh sĩ.” Nói xong anh cười: “Hiện tại người chết thì có gì đáng ngạc nhiên. Đừng nhìn hôm nay chúng ta an ổn ngồi chỗ này. Nói không chừng ngày mai lại là chính chúng ta. Không có gì phải khó chịu.”
Nhưng nụ cười của anh so với khóc càng khó nhìn hơn.
Cố Ninh rơi vào trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Nếu như hôm qua tôi ở đây thì bọn họ sẽ không phải chết rồi… Dù cho có chỉ còn một hơi thở tôi cũng có thể cứu sống họ.” Đầu cô hơi cúi thấp, mái tóc vàng xõa xuống che khuất đôi mắt cũng che đi biểu tình trên mặt, ngay cả giọng nói cũng không có bao nhiêu thay đổi nhưng đôi vai lại rũ xuống.
“Cố Ninh.” Tay Tam ca đè lấy vai cô, ép Cố Ninh ngẩng đầu nhìn mình. Anh trịnh trọng nói: “Chuyện em làm đã quá đủ rồi.”
Cố Ninh chỉ cười khổ một cái, dựa vào thành xe đột nhiên nói rằng: “Tôi không chỉ rời đi đêm qua, trước đó mỗi ngày khi mọi người đi ngủ tôi cũng rời đi. Mỗi một ngày, vào buổi tối nhất định tồi đều phải trở lại không gian, không có ngoại lệ.”
Nghe lời cô nói mọi người trong xe quay mặt nhìn nhau, Trương Tiểu Bạch ngập ngừng nhưng cũng không hỏi nguyên nhân.
Cố Ninh trong lòng cảm động, sau đó nói: “Từ hôm nay trở đi dù đang ở bất kì tình huống nào cũng nhất định phải có người gác đêm.”
Tam Ca gật đầu: “Đây cũng là sơ sót của tôi. Tất cả mọi người ăn một chút rồi nghỉ ngơi. Trương Tiểu Bạch, Chung Húc đã vất vả rồi. Đêm qua phỏng chừng đều ngủ không ngon nên qua bên kia ngủ một chút đi.” Bọn họ ngồi trên xe tải lớn, dưới sàn đều được dán đệm. Như lời Tam ca nói, đêm qua phần lớn ngủ không ngon, lúc này nhìn thấy Cố Ninh mới an lòng, nằm trên đệm đắp chăn vài phút liền ngủ. Nhất thời thùng xe phát ra tiếng ngáy như sấm.
Xe rất nhanh đã khởi động, bọn họ vẫn muốn tới căn cứ Trung Nam.
Có lẽ là đã trải qua kiếp nạn nên con đường phía sau so với tưởng tượng của họ tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần nửa ngày đã đến thành phố Trung Nam.
Theo tin tức của Phương Pháp và Cổ đạo trưởng, căn cứ Trung Nam được xây dựng ở khuôn viên phía Nam của Đại học Trung Nam, nó dựa lưng vào núi và phía đông hướng ra sông.
Bởi vì không biết phương hướng bên bọn họ phải đi một vòng lớn. Tận 4 giờ chiều mới tới được căn cứ.
So những người sống sót ở Kim Vĩnh thì căn cứ Trung Nam này lớn gấp mấy chục lần. Mặc dù trời đã gần tối nhưng thị lực của Cố Ninh cũng không bị ảnh hưởng.
Ba chiếc xe còn chưa tới gần căn cứ trong phạm vi 10 mét đã bị một chùm ánh sáng chiếu tới.
Sau đó một loạt tiếng kèn vang lên.
“Những người trên xe nghe đây! Buổi tối căn cứ không tiếp nhận người sống! Sáng sớm mai với được vào căn cứ!”
Người trong xe quay mặt nhìn nhau đều có chút ngạc nhiên. Nhưng không còn cách nào chỉ có thể đưa xe tới một vị trí khác dừng lại.
Tam Ca bắt đầu bố trí người canh gác đêm nay: “Trước nửa đêm La Long và Thạch Đầu gác trước. Đêm về sáng Phương Pháp và Trương Tiểu Bạch gác.”
Anh bố trí xong thì Cổ đạo trưởng không phục: “Tôi nói này Tam Ca, anh có phải hay không khinh thường bần đạo vậy? Anh đừng xem lão đạo sĩ tôi lớn tuổi hơn anh, thân thể này không kém anh đâu. Trương Tiểu Bạch hôm qua đã gác rồi thì tối nay tới phiên bần đạo.”
Tam Ca biết ông muốn chăm sóc người nhỏ hơn nên cũng chỉ cười mà không tranh với ông.
Cả đêm trôi qua yên ổn. Nửa đêm thi thoảng lại có xe lái qua nhưng đều tuân theo quy định của căn cứ mà đàng hoàng tìm chỗ chờ bên ngoài.
Ngày thứ hai, 8 giờ 30 phút, trời còn tờ mờ sáng thì người trong xe đều tỉnh dậy. Tất cả đều ra ngoài mang cốc cùng chậu rửa mặt tiến hành vệ sinh buổi sáng. Chỉ đêm hôm qua mà đã có hơn mười chiếc xe đỗ bên cạnh.
Lúc này mọi người cũng đã tỉnh dậy, xuống xe hoạt động một chút liền thấy già trẻ lớn bé bên này đang rửa mặt thì nhất thời ngây ngẩn.
Hiện giờ, nước là tài nguyên vô cùng quý giá. Mặc dù có dị năng hệ thuỷ nhưng xác suất tiến hoá cũng chỉ có 0,001%. Hơn nữa đại đa số dị năng giả đều rất quý trọng dị năng của mình, trừ khi có nhu cầu cần thiết còn không đều keo kiệt không muốn tiêu hao dị năng. Nhưng Chung Húc bị Tam Ca buộc lúc nào rảnh rỗi phải tạo ra nước nên tuyệt đối không có chuyện nhưu trên. Thế nhưng Chung Húc cũng phát hiện, tạo ra càng nhiều nước thì khả năng điểu khiển dị năng cũng càng thêm thuần thục.
Nhưng những người bình thường đang thiếu nước, giờ lại thấy một đoàn thật dài ai cũng mang theo cốc và chậu rửa mặt để lập tức có cảm giác tam quan bị vỡ vụn.
Bên này Tam Ca đứng chờ còn chưa phát hiện ra có gì không đúng. Cố Ninh vừa vặn mang chậu đi ra nhìn thấy những đôi mắt đang chăm chăm nhìn về phía này lập tức xoay người.
Lúc này đám người Tam Ca mới ý thức được có gì không đúng, tất cả đều rửa mặt đơn giản rồi lên xe.
Cố Ninh nói: “Sau khi vào căn cứ chúng ta làm gì cũng phải cẩn thận, đừng để bị để ý.”
Mấy người anh em vừa rồi còn thể hiện mình là người ‘giàu’ liên tục gật đầu.
Sau đó mọi người bắt đầu xếp hàng để vào căn cứ.
“Xe của các người có muốn vào căn cứ không?” Người đàn ông đứng ở cửa cầm giấy ghi danh liếc qua ba chiếc xe rồi hỏi.
“Có thể vào không?” Tam Ca hỏi.
Người đàn ông kia nói: “Có thì có thể. Phí đỗ xe mỗi chiếc là một cân lương thực một tháng.”
Tuy rằng bọn họ bây giờ có vật tư vô cùng nhiều nhưng Tam Ca vẫn có chút đau lòng. Anh nghiêng đầu nhìn Cố Ninh. Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nước có được không?”
Ánh mắt người đàn ông sáng ngời, sau đó nói: “Đương nhiên có thể, hiện căn cứ thiếu nhất chính là nước, 500ml nước có thể thay một cân vật tư.”
Tam Ca lập tức vui ra mặt: “Chúng tôi giao nước.”
Người đàn ông chỉ cửa sổ bên cạnh nói: “Giao ở cửa sổ bên kia.”
Tam Ca thoáng nhìn qua Chung Húc, anh lập tức tay không đi tới.
Người đàn ông hiển nhiên chú ý đến tay không của Chung Húc, nhất thời kinh ngạc nói: “Dị năng giả thuỷ hệ?”
Sau đó anh ta lập tức nhớ tới khi nãy người đàn ông này chỉ liếc mắt thì dị năng giả thuỷ hệ kia đã ngoan ngoãi đi qua. Trong căn cứ thì dị năng giả chính là những kẻ khinh người. Xem ra người đàn ông này cũng không đơn giản. Ánh mắt anh ta nhìn qua một đoàn hai mươi, ba mươi người, thái độ lập tức trở nên kính cẩn từ trong ngăn kéo rút ra vài tờ giấy nói: “Làm phiền ngài điền giúp tôi vài tờ đơn.”
Sau đó mới hỏi: “Các ngài đây là cá nhân hay là đoàn đội?”
Tam Ca nói: “Đoàn đội.”
“Vâng… Có tên đoàn đội không?”
“Đội…” Anh vừa buột miệng định nói Đội Ba, nhưng vừa nói ra đã quay sang nhìn thoáng qua hỏi ý Cố Ninh. Cô gật đầu.
Tam Ca cười nói: “Đội Ba.”
Người đàn ông kia nói: “Đại ca trước kia là lính ạ?”
Tam Ca gật đầu.
Người đàn ông hắng giọng rồi nói: “Là thế này, tôi muốn nói rõ trước với các ngài. Trong căn cứ Trung Nam chúng tôi có hơn trăm nghìn người sống sót. Hiện tại mỗi ngày đều có vài trăm người mới gia nhập căn cứ. Chúng tôi sẽ cung cấp cho các ngài một chỗ ở nhưng đồng nghĩa với đó là các vị cũng cần tuân theo quy củ của chúng tôi. Thực hiện một ít quy định nghĩ vụ cho căn cứ. Dị năng giả sẽ có nhiệm vụ bảo vệ căn cứ nên khi gia nhập vào căn cứ không cần nộp vật tư gì nhưng người bình thường nhất định phải nộp ba cân vật tư. Đương nhiên rất nhiều người không nộp được nên phải vào đội xây dựng căn cứ, xây dựng không công cho chúng tôi cho tới khi đủ ba cân vật tư mới thôi.”
Tam Ca gật đầu biểu thị đồng ý. Sau đó nhìn thoáng qua Chung Húc vừa mới phóng nước trở về. Chung Húc liếc mắt liền nhận mệnh tới cái cửa sổ kia một lần nữa.