Ban giám định lấy bát gốm thời Bắc Tống làm trung tâm quan sát cẩn thận, càng nhìn càng kinh sợ đến bất động.
Thời gian xem chỉ có ba phút.
Ba phút trôi qua rất nhanh, mọi người phải quay lại chỗ ngồi của mình, nhìn vào mắt nhau đều thấy được sự kinh ngạc của đối phương. Mọi người sau khi ổn định vị trí lập tức quay sang nhau trao đổi ý kiến.
Trên mặt Tưởng Du luôn treo lên nụ cười lịch sự, nhã nhặn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười của cô ta đã cứng đờ, trong lòng cô ta càng ngày càng bất an. Lúc này không khí trên sân khấu cực kỳ náo nhiệt, chuyên gia giám định Lý cùng người đàn ông trung niên mặc áo dài xanh tên là Lâm Vân Chí bắt đầu thảo luận về vấn đề thật giả của chiếc bát gốm thời Bắc Tống này.
Ban đầu Tưởng Du chỉ định lấy một cái bình cũ giả cổ xinh xinh để cho đủ số lượng, không nghĩ chỉ trong nháy mắt đã bị Hà Hữu Bình lấy rồi đưa lên sân khấu.
Khi bị một giám khảo trên sân khấu gọi tên bát gốm thời Bắc Tống, trong lòng cô ta đã dấy lên sợ hãi. Tuy cô ta không biết bát gốm là gì nhưng từ Bắc Tống đã nghe qua, càng biết câu ‘Dù có gia tài bạc triệu, cũng không bằng một mảnh Bắc Tống’. Nghĩ lại cô ta vẫn nghĩ cái bát gốm này Cố Ninh chỉ là mua bừa hàng dởm ở chợ, chỉ là không ngờ khi cô ta mang cái bát kia lên cho ban giám khảo xem, cô ta mới biết mình đã nghĩ sai.
Khi ban giám khảo nói rằng đây là bát gốm thời Bắc Tống trên sân khấu, toàn bộ phòng thu, cả khán giả trên sân khấu và người dẫn chương trình đều náo loạn! Tưởng Du càng choáng váng.
Đạo diễn tiết mục chỉ huy người quay phim nhanh chóng bắt được cảnh này, xuất sắc quay lại được cảnh biểu cảm khiếp sợ trên mặt cô ta.
Cô ta chỉ tưởng các bát này được Cố Ninh nhặt được ở xó xỉnh nào đó, ai ngờ lại có giá tận hai trăm triệu?!
Cô còn chưa định thần được đã nghe thấy người dẫn chương trình đứng bên cạnh hưng phấn hỏi: “Cô gái, có phải bây giờ cô vui quá nên không nói được gì nữa rồi phải không? Để tôi phỏng vấn cô chút nhé. Cô có biết cái bát này từ thời Bắc Tống không? Có biết nó có giá trị đến vậy không?”
Tưởng Du cảm thấy đầu óc trống trơn, căn bản không nghe thấy người dẫn chương trình nói gì, chỉ lắc đầu.
Người dẫn chương trình còn trêu nghẹo nói: “Xem ra cô gái này bị tiền từ trên trời rơi xuống là cho hoảng sợ rồi! Trước hết, cô bình tĩnh một chút, tôi hỏi cô vài vấn đề. Xin hỏi cô hiện tại cô đang làm nghề gì?”
Tưởng Du cuối cùng cũng hoàn hồn, nói: “Giám đốc nghiệp vụ.”
“Oa, trẻ như vậy đã làm giám đốc rồi sao, rất lợi hại nha.” Người dẫn chương trình đùa với cô ta một câu, sau đó tò mò hỏi: “Tôi rất tò mò, hiện tại cô cảm thấy thế nào? Không dám tin? Hay là mừng như điên?”
Biểu cảm trên mặt Tưởng Du cứng đờ: “Tôi cảm thấy không thể tin nổi…” Trên thực tế, cô ta đang vắt óc suy nghĩ xem Cố Ninh kiếm cái bát này ở đâu.
“Nhân tiện hỏi cô một chút, cái báy này là từ đâu tới? Là do tổ tiên cô truyền lại hay còn có lịch sử gì khác?”
Tưởng Du nhìn máy quay còn quay mặt mình, còn có micro ở cạnh nên ma xui quỷ khiến đã nói: “Cái này là do ông nội tôi trước khi mất đã đưa cho tôi, bảo đây là của hồi môn, tôi cũng không ngờ nó lại quý đến vậy.”
Về sau cô ta không nhớ rõ người dẫn chương trình nói gì, sau lưng truyền tới từng đợt da gà nổi lên, mơ hồ một hồi thì chương trình kết thúc.
Vừa kết thúc Tưởng Du đã vội vàng ôm hộp gấm chạy vào nhà vệ sinh. Cô ta vào bừa một phòng, ngồi trên bồn cầu cố ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.
Cố Ninh lấy cái này ở đâu? Thấy cô để tùy tiện để ở bên cạnh máy tính có vẻ như không phải đồ gì quý lắm… Vậy liệu có khả năng Cố Ninh không biết đây là đồ cổ? Cũng không biết gì về giá trị của nó? Đầu óc Tưởng Du lướt qua vô số ý nghĩ, không biết là do hưng phấn hay chột dạ mà cô ta nhất thời cảm thấy tim mình nhảy lên loạn nhịp… Cô ta hít sâu mấy lần mới làm cho trái tim loạn nhịp của mình trở lại bình thường. Sau đó cô ta lấy di động từ túi mình ra, thấy trên màn hình hiện sáu cuộc gọi nhỡ của Cố Ninh, trong lòng cô ta cảm thấy sợ hãi, tâm tình lạnh lẽo. Nhanh chóng suy nghĩ, cô ta gọi lại vào số của Cố Ninh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Tưởng Du cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh hơn rồi nói: “Alo, Cố Ninh hả? Em gọi chị mấy cuộc liền như vậy là có chuyện gì gấp sao?”
Điện thoại bên kia tĩnh một lúc.
Trái tim Tưởng Du khẽ nhấc lên, cô ta cố gắng lắng nghe âm thanh phát ra từ đầu bên kia, căng thẳng đến mức nín thở.
Sau đó giọng nói lạnh lẽo của Cố Ninh phát ra từ điện thoại: “Đúng vậy. Bởi vì tôi nhìn thấy chị gọi điện cho tôi tưởng có chuyện gì quan trọng nên mới gọi lại cho chị vài lần. Có chuyện gì sao?”
Tưởng Du nhanh chóng phân tích lời này của Cố Ninh, lời này cô nói có phải là không biết cô ta đang cầm đồ của mình sao! Tâm tình cô ta buông lỏng một ít, nhưng cũng không dám hoàn toàn thả lỏng, cô ta cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình sao cho tự nhiên một chút nói: “Là chuyện này, trong phòng em có một chiếc bát gốm, chị thấy nó đẹp quá nên muốn hỏi em mua nó ở đâu vậy?” Tuy rằng cô ta đã cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên tự nhiên, nhưng bởi vì quá khẩn trương nên giọng nói hơi run.
Điện thoại bên kia lại lần nữa trở nên im lặng.
Trái tim Tưởng Du lại một lần nữa nhấc lên…
Sau đó bên kia lại truyền tới giọng Cố Ninh, thậm chí còn không chút để ý nói: “À, không phải mua, là quà từ một người bạn. Sao vậy?”
Cổ họng Tưởng Du như thắt lại: “Hôm nay chị qua nhà em chơi, nhìn thấy cái bát kia rất đẹp, cho nên em có thể tặng chị được không?”
Như đang cố ý làm cho cô ta căng thẳng, đầu bên kia điện thoại lại trở nên yên tĩnh, nếu là bình thường, Tưởng Du nhất định sẽ hỏi Cố Ninh tại sao lại nói chậm như vậy, nhưng hôm nay cô ta rất kiên nhẫn…
Đáng tiếc là, câu trả lời này không như cô ta mong muốn. Cố Ninh nói: “Ngại quá, đó là quà bạn tặng cho tôi, hơn nữa tôi cũng rất thích nó nên không tặng cho chị được.”
“Vậy sao…” Tưởng Du nói: “Cố Ninh, chị nói cái này em đừng giận chị nha. Món đồ kia hiện đang ở chỗ chị. Buổi chiều khi chị qua, thấy nó đẹp quá, thích đến không nỡ đặt xuống nên có hỏi mượn dì một lát. Nếu em không chịu tặng thì để hôm nào tiện chị qua trả cho em.”
Đột nhiên điện thoại bị cúp.
Tưởng Du nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó đứng dậy, cầm theo túi xách đi ra ngoài. Đầu tiên cô ta đi tìm Hà Hữu Bình, lúc tìm được thì anh ta đang trong phòng nghỉ dành cho khách quý nói chuyện với những khách mời khác.
Hà Hữu Bình thấy Tưởng Du thì lập tức kích động vọt tới: “Tưởng Du, tôi tìm cô cả nửa ngày, còn tưởng cô chạy đi đâu! Cô phát tài rồi! Món đồ cổ này thực sự là đồ thật! Cầm đi bán đấu giá có thể có hai trăm triệu luôn! Rốt cuộc cô lấy thứ này ở đâu ra cơ chứ? Cô đó, phát tài cũng đừng quên người anh này nhé. Nếu không có tôi làm sao cô có thể biết thứ này nhiều tiền đến như vậy.”
Tưởng Du đột nhiên nắm lấy tay Hà Hữu Bình, ánh mắt phát sáng, không chớp mắt nhìn anh ta nói: “Anh, có thể không chiếu tiết mục này được không?”
Hà Hữu Bình sửng sốt: “Cái này đương nhiên là không được rồi. Cô có biết mời những chuyên gia đó đến đây mất bao nhiêu tiền không? Đặc biệt là lão tiên sinh kia, chúng ta phải bỏ ra rất nhiều tiền mới và quan hệ mới mời được về đó…” Anh ta nói đến đây thì dừng lại, kỳ quái nhìn Tưởng Du: “Cô có ý gì?”
“Ý là cô ta có suy nghĩ muốn ‘nuốt’ đồ không thuộc về mình.”
Một âm thanh đột ngột vang lên.
Âm thanh này không lớn không nhỏ, nhưng ở phòng nghỉ này thì lại cực kỳ rõ ràng.
Cho dù là người trong phòng nghỉ, hay cả những người đứng ngoài hành làng cùng một số khách mời đều nghe được.
Trong lòng Tưởng Du đột nhiên nhảy dựng, cả người cứng đờ, khi quay người nhìn lại phía phát ra âm thanh, cô ta thấy có hai người từ cửa bước vào. Một người là Cố Ninh, còn người còn lại có dáng người cao gầy, mái tóc đỏ rực. Tưởng Du chắc chắn rằng cô ta chưa gặp người này bao giờ. Mỹ nhân tóc đỏ dĩ nhiên là Trang Thần, câu nói ban nãy cũng là cô nói.
Vẻ bề ngoài của Tưởng Du ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy xinh đẹp, nhưng nếu đứng so sánh với Trang Thần thì thiếu đi vẻ đẹp phóng khoáng.
Đám người Hà Hữu Bình ngây người trong phòng một lúc mới để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Cố Ninh đứng cạnh Trang Thần.
Một cô gái có mái tóc ngắn cùng làn da trắng nhợt nhạt, mặc một bộ đồ thể dục màu xám, nhìn xa có cảm giác như là một một nam sinh thanh tú, không nói lời nào đứng bên cạnh Trang Thần khiến cho người khác cảm thấy lạnh lùng xa cách, tuy thế nhưng không hề bị khí thế của Trang Thần áp xuống.
Là nhóm nhạc chuẩn bị lên sân khấu ở phòng bên cạnh sao?
Hà Hữu Bình kỳ quái nghĩ.
Cũng không thể trách anh ta được, dù là Trang Thần hay Cố Ninh thì từ diện mạo đến khí chất đều không giống như là ‘người tầm thường’.
Tưởng Du nhìn chằm chằm Cố Ninh, sắc mặt không khống chế được mà trắng bệch, nghĩ đến những gì mình vừa nói trong điện thoại thì hoảng loạn nói: “Cố Ninh, sao em lại tới đây?”
Trang Thần khoanh tay trước ngực, liếc nhìn hộp gấm trong tay cô ta nói: “Cô ấy tới lấy đồ cho tôi.” Nói song câu đó, sắc mặt Trang Thần trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao nhìn Tưởng Du lạnh lùng nói: “Cô Tưởng Du đây không hỏi trước đã tự tiện cầm đồ của người khác, lại còn mang lên chương trình TV tuyên bố đây là đồ của mình sao? Vừa khéo lúc tôi tới nghe được cô đây muốn xóa tiết mục ban nãy. Không ngờ thứ mình trộm được lại có giá trị như thế nên muốn giấu đi đúng không? Chưa bao giờ tôi gặp ai vô sỉ như cô đâu.”
Sắc mặt Tưởng Du trở nên tím tái, thấy mọi người đều vây lại đây xem, trong lòng hoảng loạn nhưng cô ta vẫn cố gắng trấn định nói với Cố Ninh: “Cố Ninh, về rồi chúng ta nói chuyện đi.” Cô ta cũng nháy mắt mấy cái với Cố Ninh, ai ngờ được Cố Ninh lại không hề để ý, coi như đây không phải chuyện của mình, lạnh lùng nhìn cô ta.
Hà Hữu Bình và những người xung quanh nghe thấy chuyện này thì trợn mắt há mồn, không nghĩ món đồ cả trăm triệu kia là do Tưởng Du ‘trộm’ của người khác, lại còn bị bắt tại trận…
Hà Hữu Bình nhìn Tưởng Du, sau đó nói với Trang Thần: “Cô gái này, liệu có phải có chuyện gì đó hiểu lầm không?”
Trang Thần cười mỉm, cô từ trên cao nhìn xuống Tưởng Du, trào phúng nói: “Hiểu lầm sao? Vậy cô Tưởng giải thích một chút đi, cô dám nói cái này của cô không?” Cô giơ di động trong tay nói: “Cô Tưởng cứ thoải mái chứng minh mình trong sạch.”
Tưởng Du nhìn di động trong tay Trang Thần, nghĩ những lời ban nãy cô ta đã nói trong điện thoại thì sắc mặt càng trắng bệch. Mọi suy nghĩ đối phó đều bị dập tắc, cô ta chỉ có thể cắn môi nhìn Cố Ninh không nói lời nào.
Nhìn bộ dáng này của Tưởng Du thì mọi chuyện đã rõ ràng, Hà Hữu Bình giật mình nhìn cô ta, không biết tình huống này nên nói gì nên chỉ có thể im lặng.
Những người khác thấy thế thì lập tức bình luận sôi nổi, ban nãy họ còn hâm mộ lẫn ghen tị với Tưởng Du, giờ thì không chút che giấu sự vui sướng khi người khác gặp họa.
“Nếu cô Tưởng không phủ nhận thứ này không phải của cô thì phiền cô trả nó lại cho chủ nhân của nó đi.” Trang Thần trực tiếp duỗi tay ra trước mặt Tưởng Du, còn ngoắc ngoắc tay ý bảo cô ta đưa chiếc bát gốm kia đưa lại cho mình. Thực sự một chút thể diện cũng không để lại cho cô ta.
Không ai đánh nhưng Tưởng Du có cảm giác như bị mười mấy người tát liên tiếp vào mặt mình, nóng rát vô cùng.
Xung quanh phòng nghỉ phải có mấy chục người đứng xem náo nhiệt khi người khác gặp họa. Dưới những ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Tưởng Du cứng đờ lấy hộp gấm đưa cho Trang Thần, cô ta thở dốc, còn muốn nói mấy câu giải thích nhưng cầm được đồ trong tay, Trang Thần đã lập tức xoay người rời đi. Cố Ninh chỉ liếc nhìn cô ta một cái, đáy mắt vừa thể hiện sự châm chọc vừa lạnh lẽo khiến phía sau lưng Tưởng Du phát lạnh.
Hơn nửa ngày sau cô ta mới tỉnh lại, cắn răng chạy ra khỏi phòng, đuổi theo hướng Cố Ninh vừa rời đi.
Hà Hữu Bình nhìn một lúc rồi vào phòng nghỉ của đạo diễn hỏi: “Đạo diễn, tiết kia bây giờ như thế nào đây? Có chiếu nữa không?”
Đạo diễn nhìn anh ta như kẻ ngốc, sau đó nói: “Chiếu! Đương nhiên là chiếu rồi! Bây giờ cậu đi nói lại với mọi người chuyện vừa nãy một lần, xong lan truyền chuyện này ra cho tôi. Lúc biên tập lại cũng chú ý lấy cái này làm trọng điểm.” Hai mắt đạo diễn như phát sáng: “Rating lần này không cao tôi đi đầu xuống đất.”