Thế Giới Thẻ Bài

Chương 10: Thẻ đánh bạc.



Chương 10: Thẻ đánh bạc.

Không biết trải qua bao lâu, Sang cuối cùng cũng tỉnh lại cùng với một cái đầu đau như búa bổ tại một cái giường bệnh nào đó của phòng y tế.

Lúc này tứ chi của Sang vẫn có chút tê dại ra và cậu ta cũng chỉ muốn tiếp tục lười biếng, nhắm mắt nghỉ ngơi thêm nhưng bởi vì đầu quá đau nên không thể làm gì hơn được.

Chỉ là không hiểu tại sao Sang lại cảm thấy cổ họng của mình có chút khô.

Bình thường thì cậu ta sẽ cố gắng nhịn lại do quá đau đầu để có thể bò xuống giường nhưng cơ thể của cậu ta lại không ngừng thúc dục cậu ta đi kiếm thứ gì đó để giải khát.

Cứ như vậy Sang cố gắng lê lết cơ thể tê dại của mình gắng gượng dậy.

Chỉ riêng việc này thôi trông cũng đã quá sức với cậu ta vào lúc này rồi nên phải mất một lúc thì cậu ta mới rời khỏi giường bệnh, quơ tay vén ra màn che được.

Khung cảnh bên ngoài là một phòng bệnh được trang bị những thiết bị y tế tối tân nhất.

Riêng kiến trúc xung quanh cũng được chạm trổ bởi những nghệ nhân hàng đầu và những đồ vật trang trí cũng là do những thợ thủ công giỏi nhất làm ra.

Rõ ràng đây là phòng y tế của tầng 4 nhưng Sang vào lúc này không quan tâm được nhiều đến như vậy nữa vì cổ họng của cậu ta đã khô han, nóng rát đến độ như muốn thiêu c·hết cậu ta rồi.

Đúng lúc đó từ đằng sau, một bước chân vang lên rồi một con dao được vòng qua cổ của Sang.

Người đàn ông bí ẩn khoác lên mình chiếc áo blouse trắng đã áp sát rồi kề một con dao vào cổ của Sang.

"Trần Duy Sang, ngươi không cần biết ta là ai."

Chỉ cần biết hiện tại ta là người hỏi còn ngươi phải có nghĩa vụ trả lời là được rồi."

Âm thanh vang vọng trong đầu của Sang nhưng đầu óc của cậu ta cứ dại ra, không đưa ra bất cứ phản ứng nào khác mà cũng chẳng di chuyển làm cho người đàn ông phía sau tưởng rằng cậu ta đang phối hợp với mình.

"Hành động gây rối của ngươi vào ngày hôm nay mang ý nghĩa gì hả?"

Tại sao phải kéo ngài Doran dính vào?"

Hiện tại Sang đã hỏng rồi, cậu ta nghe thấy những lời vừa rồi cũng hiểu nhưng lại chẳng suy nghĩ được bất cứ thứ gì khác cả nên lời cứ như vậy theo miệng mà đi ra.

"Là do bị đám quý tộc khác chèn ép, để tránh phiền phức trong tương lai nên tôi muốn giải quyết trong một lần rồi mượn uy của gia tộc Ravenfield để dọa lui bọn chúng."

Vừa nói nước dãi của Sang vừa chảy ra như thể cậu ta đang lên cơn mê sảng và không thể ngừng nói thật được nhưng người đàn ông đó không quan tâm đến điều này mà chỉ cười thầm một tiếng mang vẻ khinh thường.

Sau đó con dao trong tay của ông ta tiếp tục kề sát vào phần cổ của Sang hơn nữa.

Thậm chí lưỡi dao còn ma sát với da thịt của cậu ta khiến cho lớp da rách ra và từ đó máu tươi bắt đầu chảy ra thành dòng.

"Khá lắm! Một tên dân đen như ngươi mà lại dám tính kế lên đầu của ngài ấy hay sao?!"

Ngươi quả thật rất xứng để c·hết nhưng nếu như ngươi nói ra lý do tại sao tiểu thư Lumine lại gọi gặp riêng ngươi cũng như nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện đó thì ta sẽ cho ngươi một c·ái c·hết đủ minh bạch."

Máu trộn lẫn với nước dãi không ngừng chảy ra nhưng không hiểu tại sao Sang vẫn bị cảm giác khô rát ở cổ họng làm cho phát điên lên.

Cơ thể đã sớm tê dại của Sang như một lần nữa mất đi khống chế như lần trước.

Ở góc khuất so với tầm nhìn của người đàn ông kia thì một phần tóc mái bên trái của cậu ta đã bắt đầu điểm bạc.

"Cô ta muốn tôi đi làm một số việc nhưng bù lại thì cô ta đã mật bí cách thức để tiến vào bên trong quận trung tâm cũng như đã hứa rằng sẽ dẫn tiến tôi vào trong đó."

Nghe được những lời này thì người đàn ông kia có chút dại ra và một lòng tham được c·hôn v·ùi từ rất lâu bắt đầu nhém nhoi, phá đất mà lên.

"Cách để tiến vào quận trung tâm là gì?!"



Tiểu thư Lumine định bằng cách nào để dẫn tiến một tên dân đen như ngươi vào quận trung tâm? Nói mau!"

Có thể trở thành một trong những nhân viên của trường học cũng như quân cờ được Doran trọng dụng, gài vào bên trong trường học thì đương nhiên cả thân phận lẫn vọng tưởng của người đàn ông này đều không đơn giản.

Chính xác hơn thì mọi thứ đều được bắt nguồn từ lòng tham nhưng tham lam cũng chẳng có gì là sai cả.

Việc một người như ông ta không tình nguyện làm kẻ hèn dưới trướng kẻ khác cả một đời cũng là dễ hiểu mà thôi.

Nhưng mà trong khi ông ta đang bị lòng tham mà bản thân đã ẩn giấu, c·hôn v·ùi xuyên suốt bao nhiêu năm qua dần ăn mòn thì số lượng tóc trắng của Sang không ngừng lan rộng ra với một tốc độ nhanh chóng.

Nếu không phải bởi vì ông ta đã trở nên quá tham lam, muốn nghe từng lời từng chữ mà Sang nói ra nên đã áp sát mặt của mình vào từ đằng sau tới phần má phải của cậu ta thì làm sao mà không nhận ra điểm này được?

Huống hồ mắt trái của Sang cũng đã bắt đầu không ngừng rơi xuống những giọt nước mắt bỏng rát như thể muốn thiêu cháy khuôn mặt của cậu ta rồi.

"Là thẻ bài, một bộ thẻ với tối thiểu 40 lá và tối đa 60 nhưng vẫn phải đảm bảo được các thẻ bài trong bộ được liên kết thành một hệ thống nhất định rồi cuối cùng là thông qua nó để hạ gục được kẻ giữ cửa."

Những lời này khiến người đàn ông có chút thất vọng vì ông ta hiểu độ khó của việc tạo ra một tấm thẻ chứ chẳng cần phải nói đến việc sở hữu một bộ thẻ tuân theo một hệ thống nhất định nào đó.

Cũng dễ hiểu mà thôi, nếu quận trung tâm dễ vào đến như vậy thì những kẻ phía trên ông ta cùng các quý tộc đã sớm vào được rồi, nhưng mà Sang lại đề cập về việc Lumine có thể dẫn tiến cho cậu ta vào bên trong.

Với một kẻ thậm chí còn chưa gọi ra được thẻ gốc như Sang muốn vào theo con đường chính thống căn bản là không thể nào.

Có khi dù cho cậu ta cố gắng cả đời cũng chỉ dừng lại ở bước này như ông ta cùng rất nhiều người khác mà thôi.

"Nhanh nói cho ta nghe làm thế nào mà tiểu thư Lumine mang người vào trong quận trung tâm được?"

Càng gần với câu trả lời mà bản thân tìm kiếm thì người đàn ông kia lại càng trở nên thiếu kiên nhẫn hơn bao giờ hết.

"Là..."

"Là như thế nào? Ngươi nhanh nói đi?"

"Là ông nên đi c·hết đi."

Lúc này một âm thanh giễu cợt kèm theo một tiếng cười khanh khách và người đàn ông đột ngột mất cảm giác với cơ thể của mình rồi ngã sầm ra đằng sau.

Chỉ là ông ta cũng là một người nhẫn tâm và biết rõ bản thân phải làm gì nên mượn lực ngã của cơ thể.

Con dao trong tay ông ta trực tiếp cứa mạnh vào cổ của Sang để lại một vết cắt kéo dài đến tận vai.

"Trần Duy Sang! Ngươi đã muốn c·hết như vậy thì cũng đừng trách ta!"

Thật đáng tiếc, ta còn muốn thông qua người để mượn con đường của tiểu thư Lumine để vào quận trung tâm nhưng như này là đã đủ rồi."

Đừng quá lo lắng cho người anh em kia của ngươi, ngươi sẽ sớm gặp được hắn dưới đó mà thôi, mạng dân đen các ngươi tiện như vậy cũng chỉ xứng làm đá kê chân cho bọn ta mà thôi."

Chửi ra một tràn xong thì người đàn ông kia mới chú ý tới phần bắp chân trái của mình.

Không biết từ lúc nào mà nguyên bàn tay của Sang đã bám chặt vào da thịt của ông ta.

Thậm chí cho đến hiện tại ông ta cũng không hề cảm thấy đau đớn hay gì cả.

Dưới tư cách là một bác sĩ chuyên môn thì ông ta cũng không thể nào đoán được nguyên do của chuyện này.

Kể cả não có không ngừng tiết ra chất an thần đi chăng nữa thì tại sao đến chút cảm giác đau đớn hay bị chạm vào ông ta đều không cảm nhận được chút nào được?

Không hiểu tại sao cơ thể của ông ta đang dần dần trở nên gầy đi trông thấy trong khi phần bắp chân trái thì vẫn còn rất hồng hào một cách khó hiểu.



Và cũng chẳng hiểu tại sao có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của ông ta.

Đó là về những con đỉa, một loài chuyên hút máu nhưng vết đốt của chúng lại không hề mang bất cứ cảm giác đau đớn nào.

Cùng lắm là chỉ cảm thất ngứa ngáy khó chịu sau đó mà thôi và trong khi ông ta không ngừng bị rút khô thì cơ thể của Sang lại trở nên hồng hào như ban đầu, thậm chí còn tốt hơn cả ban đầu.

Cảm giác chủ đạo bên trong Sang vào lúc này là hưng phấn.

Bởi vì cơ thể không còn bị tê dại, ngứa ngáy như trước nữa.

Bởi vì cơn khát khô rát đã không còn nữa.

Và hơn cả bởi vì đầu của cậu ta đã không còn đau nữa.

Chỉ là lượng chất an thần, kích thích mà não tiết ra để cân bằng lúc nãy vẫn còn đó nên hiện tại Sang đang ở trạng thái đê mê quá liều.

Lúc này Sang cũng trực tiếp rút bàn tay trái cắm sâu vào bên trong bắp chân của người đàn ông ta, thậm chí là còn chạm tới cả xương ra khiến cho máu không ngừng tuôn ra như thác.

Nước bọt mà đỉa tiết ra có bao hàm cả chất chống vón cục, đông máu nên có thể chắc chắn sau khi gần như bị rút khô thì chẳng mấy chốc nữa ông ta sẽ c·hết vì mất máu.

Sang với nửa đầu trái đã hoàn thành chuyển thành màu trắng từ tóc cho đến lông mày, lông mi cùng với mắt trái đỏ lấp lánh lộ ra nét điên cuồng quay lại về hướng của người đàn ông kia.

Đáng sợ hơn là vết cắt sâu kéo dài từ cổ họng đến tận vai phải của Sang đang dần khép lại, thậm chí một vài nơi còn đã bắt đầu đóng vảy, mọc lên da mới.

Vẻ mặt của người đàn ông giờ đây chỉ còn đọng lại sự bất ngờ, hoảng hốt, sợ hãi nhưng cũng không kém phần phẫn nộ nhìn về hướng của Sang trong khi cậu ta đã quơ cánh tay mình đánh thẳng vào đầu của ông ta.

Với nguồn sức mạnh mới đang chảy dọc khắp cơ thể này của mình thì Sang có thừa tự tin rằng có thể với một đòn trực tiếp đập nát đầu của ông ta ra hệt như một quả dưa hấu.

Có điều Sang đã không chạm tới được ông ta dù cho tay của cậu ta đã theo quỹ đạo quay được nửa vòng.

Là vì nó quá ngắn! Thiếu một chút để thực sự có thể chạm tới người đàn ông đang yếu ớt nằm chờ c·hết trên mặt đất.

"Thứ lỗi cho tôi thưa điện hạ nhưng ngài vẫn là học sinh của ngôi trường này và vào lúc này đích thân ra tay g·iết người của tiểu hầu tước Doran là một quyết định rất không khôn ngoan."

Không biết từ lúc nào, lão quản gia đi cùng với Lumine đã xuất hiện một lần nữa chắn trước người của Sang nhằm ngăn không cho cậu ta tiến lên một bước g·iết c·hết người đàn ông kia.

Sang không nói gì mà có chút nghi ngờ nhìn về phía lão quản gia rồi lại nhìn về phía bàn tay trái bị cắt ngọt của mình đang nằm trong tay của ông ta.

"Ngài sẽ cần một chút sinh lực để tái tạo lại nên nữ hầu sẽ tiến hành khâu lại một chút để gắn nó lại cho ngài."

Từ trong bóng của lão quản gia, hai nữ hầu từ từ bước ra.

Một người mang theo hộp kim chỉ, người còn lại mang theo cái khay đá lạnh để lão quản gia đặt bàn tay trái của Sang lên đó.

Ngay sau đó thì Sang được hai nữ hầu kéo tới ghế ngồi gần đó và tiến hành gắn bàn tay trái lại cho cậu ta như thường.

Có thể là vì vào lúc này các chất an thần vẫn chưa tan đi hoàn toàn nên đầu óc của Sang vẫn còn hơi bị xao nhãng không nghĩ được gì mà chỉ tràn ngập trong sự hưng phấn nhìn về phía lão quản gia.

"Tình trạng hiện tại của ngài có thể được xem là tương đối bình thường nên ngài cũng không cần phải quá lo lắng."

Đây có thể xem là tác dụng phụ của việc được truyền máu trực tiếp bởi chân tổ, quá trình thay máu và lọc máu thường sẽ dẫn tới một vài triệu chứng tạm thời."

Kết hợp thêm việc ngài vừa trải qua bữa ăn đầu tiên nữa nên mới dẫn tới trạng thái hiện tại của ngài nhưng những lần sau sẽ chai sạn dần nên ngài cũng không cần phải quá lo lắng."

Lão quản gia tiến hành giải thích đại khái qua cho Sang, tuy biết rằng với trạng thái hiện tại đó thì cậu ta chữ lọt chữ không nhưng sau này cũng sẽ dần quen thuộc mà thôi.

"Còn về tên này thì hắn đã lộ ra lòng tham không cần thiết rồi, tôi tin chắc rằng tiểu hầu tước nếu biết được cũng sẽ xử lý hắn mà thôi."



Hắn cũng đã biết quá nhiều thứ nên dù cho chúng ta có xử lý mà không cần tới ý kiến của tiểu hầu tước thì ngài ấy cũng sẽ chấp nhận."

Nhưng ngài thì lại khác, hiện tại thân phận của ngài đã gắn liền với tiểu thư Lumine rồi nên từng hành động, cử nhỉ một đều là đang đại diện cho ý chí của ngài ấy."

Việc này có thể trở thành cái cớ để kích động xung đột giữa hai bên nên tôi cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, xin thứ lỗi cho kẻ hèn này."

Trong khi lão quản gia tiếp tục giải thích cho Sang về mọi chuyện thì cái bóng của ông ta cũng được mở rộng về hướng của người đàn ông kia rồi người đó cũng dần chìm vào trong đó và cứ như vậy biến mất hoàn toàn.

Mất một lúc để quá trình gắn lại bàn tay trái của Sang được hoàn tất, lúc này cậu ta cũng đã hoàn toàn tỉnh lại nên đã cảm thấy đau đớn trong quá trình khâu lại nên cũng đã khiến chỉ ở một vài nơi bị rối nên lại phải khâu lại từ đầu.

Trong lúc đó thì Sang cũng nghiêm túc nói chuyện với lão quản gia về một số thứ như tình trạng hiện tại của bản thân cũng như mục đích thực sự của Lumine.

"Về tình trạng hiện tại của ngài thì ngài đã không còn được xem là con người nữa rồi mà là một Vampire, hơn cả còn là phối ngẫu của chân tổ."

Tôi biết rằng ngài có rất nhiều chuyện muốn hỏi vào lúc này nên chúng ta hãy cùng nói về gia phả của tiểu thư Lumine, dòng họ Vlad vĩ đại."

Thế giới này không chỉ có mình con người mà còn có rất nhiều chủng tộc khác, nặng thì đều bị con người gộp chung vào nhóm quái vật, nhẹ thì được cái danh xưng bán nhân."

Dòng họ Vlad hay vương công, công tước Vlad được dựng lên bởi một Vampire, chính xác hơn là một chân tổ hay thủy tổ của các Vampire."

Tiểu thư Lumine chính là hậu duệ của vị chân tổ đó và 500 năm về trước, vương công cùng ba vị hầu tước dừng lại tại mảnh đất này để dựng lên tòa thành như hiện tại cũng chính là ông cố nội của tiểu thư."

Thân phận khác của tiểu thư chính là cháu gái của vị vương công hiện tại đang sống bên trong thành Roze, công tước Vlad CCLXXIII hay chính xác hơn là đã từng."

Cụ thể hơn thì kẻ hầu như tôi thực sự không dám bàn luận về và mục đích mà tiểu thư tiếp cận ngài là vì muốn gia tăng một chút thẻ đ·ánh b·ạc có trong tay."

Nguyên do cụ thể thì sau này ngài sẽ được biết nhưng mà để đạt được thẻ đánh cược có thể tác động đến kẻ soát vé trong lời của ngài thì tiểu thư cũng phải bỏ ra một cái giá tương xứng là b·án t·hân cho ngài."

Nói đại khái thì giữa ngài cùng tiểu thư đã có một khế ước máu, nói thẳng ra thì cả hai đã là vợ chồng và bị ràng buộc bởi điều đó cho đến khi cả hai đều c·hết."

Cũng vì thế nên nếu như ngài c·hết thì tiểu thư cũng sẽ c·hết, đây chính là bề nổi của khế ước máu, sâu xa hơn thì cả hai người các ngài phải tự mình khám phá thêm."

Mà thời gian cũng không còn sớm nữa, đã sắp tới giờ lễ khai giảng rồi."

Chuyện của ngài cùng tiểu hầu tước sẽ do chúng tôi lo liệu và bởi vì trước đó tiểu thư đã vì ngài mà dọa đi đám quý tộc rồi nên chỉ cần vẫn có não thì chúng vẫn sẽ biết thân biết phận."

Vấn đề của bạn thân ngài, ngài Joe chúng tôi cũng đã thông qua đinh của mình trong trường học để biến lớn thành nhỏ, biến nhỏ thành không có cũng như nhắc nhở một chút gia tộc Westham rồi."

Bởi vì ngài cũng đã biến mất đủ lâu rồi, hiện tại đã 8:17 sáng nên nếu có gì cần phân phó thì ngài có thể thông qua Grizz để truyền lời."

Bên cạnh đó bữa trưa hôm nay ngài sẽ dùng bữa cùng tiểu thư ở tại địa điểm này, tiểu thư cũng nhấn mạnh rằng ngài phải đi một mình."

Vừa nghe hết câu thì Sang đã xuất hiện một cách khó hiểu tại một trong những cái bồn cầu của nhà vệ sinh ở tầng 3 một cách hết sức khó hiểu.

Bình thường thì Sang sẽ ngồi lại tại đây một lúc để tiến hành sắp xếp lại những suy nghĩ của mình nhưng bởi vì thời gian đã không còn sớm nữa.

8:45 sáng là thời điểm toàn trưởng sẽ tập trung theo lớp trước sân thể chất nên hiện tại Sang phải trở về lớp học số 10 càng nhanh càng tốt để chuẩn bị.

Hơn cả giống lão quản gia kia nói, Sang đã biến mất quá lâu rồi, thời điểm mà cậu ta xuất hiện ở căn tin tầng 4 là vào khoảng 7:15 sáng nên hiện tại cậu ta đã biến mất hơn một tiếng đồng hồ rồi.

Joe chắc chắn đang rất lo lắng nên Sang phải nhanh chóng trở về.

Còn về chuyện mà cậu ta giao phó cho Joe làm trước đó thì coi như chưa từng xảy ra.

Tên Doran kia chẳng mấy chốc sẽ biết được chuyện vừa xảy ra vì cần có một lời giải thích cụ thể về c·ái c·hết của tên thuộc hạ này của hắn.

Đến lúc đó Doran không cầm đao lên chém Sang đã là may mắn lắm rồi.

Chưa kể hiện tại cậu ta không dám không vâng lời Lumine, cô ta là người đã biến cậu ta thành ra như thế này đương nhiên cũng có thể h·ành h·ạ cậu ta thảm hơn nữa.

Với những suy nghĩ như vậy Sang tăng tốc bước chân hướng thẳng xuống tầng 1 để tranh thủ thời gian gặp lại Joe để một lần nữa sửa đổi kế hoạch ban đầu.